Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Cũng đã 8 giờ tối rồi , bụng cô lại cồn cào lên .

Sau khi làm sơ cứu cho hắn thì bụng cô vang lên âm thanh "ọt ọt " .

"Anh có muốn ăn gì không ?" - Cô hỏi .

"Em đói ? " - Lông mày hắn nhíu lại . Mặc dù hắn thừa biết là cô đói , hắn chỉ là muốn xem biểu cảm của cô sẽ thế nào .

"Cũng...hơi hơi " nói rồi âm thanh từ cái bụng lại "ọt ọt ".

"Hahahaha... Chân tôi đỡ đau rồi ( thực ra đâu có đau ) , em có muốn ăn thịt xiên cừu nướng phô mai không ? " .

Cô nhìn hắn với ánh mắt " thịt xiên cừu nướng phô mai ?! muốn , muốn , muốn lắm a ~~"
Nhưng kiềm chế lại , chỉ gật đầu lìa lịa , nuốt nước bọt ừng ực thoy ( thế là kiềm chế lắm rồi nha ).

"Vậy đi ! "

~ (>,<) ~

...

"Woaaaaaaa ! Tại sao ? Tại sao tôi không biết thịt xiên cừu nướng phô mai sớm hơn chứ ?? " - Đó là lời cô nói khi ăn miếng thứ nhất.

"... " - Thấy điệu bộ của cô như vậy , hắn cười ôn nhu . Cô cứ như một đứa trẻ con vậy !

"Ui choa ... Mùi vị chua chua cay cay của phô mai , vị ngọt của đường , sự dai dai của thịt cừu , ăn một miếng , như được lên thiên đàng !! " - Cô đã ăn ngon lành hết vài ba xiên . Mọi người đi qua , đều chăm chú vào cô gái có nét đẹp ngây thơ , cô ăn thiệt ngon miệng , ăn một cách rất chi là nhiệt tình , khiến đa số người dừng chân bước vào trong quán .

Cô gái trẻ vẫn ăn , ăn mãi , không cần biết trời đất , thế giới bên ngoài thế nào , vẫn ăn !

Được một lúc , cô mới nhớ ra ....

Cái người ngồi đối diện cô , từ nãy giờ không hề ăn mà chỉ ....ngắm cô ?!

"Nè nè , anh cũng ăn đi ! Kẻo nguội ! " - Nói rồi cô cầm một xiên lên , giơ giữa không trung , rồi giơ đến miệng anh .

"Em...muốn đút cho tôi ?" - Hắn nhíu mày , môi thì nhếch lên , tỏ vẻ hứng thú.

Cô nghe vậy mặt liền ửng đỏ , định rụt tay lại thì hắn đã nắm được tay cô .

*nhai nhai * - Hắn cắn từng miếng nhỏ , âm thanh nhai nghe rất vui tai .

Cô bất giác nở một nụ cười ....Hắn , thật giống với Mặc Mặc !
.
.
.
"Mà nè " - Cô bắt chuyện .

"Hm ?".

"Anh tên là gì ? " - Cô giờ mới nghĩ lại . Cô còn chưa biết tên hắn , vậy mà đưa hắn về nhà , còn theo hắn đi ăn nữa chứ ! Cả đời này , cô chưa bao giờ đi theo người lạ ! Nhưng đối với hắn... có gì đó cứ quen quen .

"Phụt " - đang uống nước , nghe câu hỏi như vầy , hắn sặc ! Sặc chết mất ! Hắn ho sặc sụa , nước lên cả mũi . (Có hơi quá không ? )

"Ối ối ! Anh không sao chứ ? Khổ thân anh , đang uống nước vậy mà ... Hình như ... Có người trù anh thì phải !" - cô vừa nói vừa đưa giấy cho hắn .

"E hèm..." - Hắn hồi sức , trở lại bình thường .

"Tôi là Lục Song Nghi , còn anh ? " - cô hỏi

"Tôi là ....là....là... là ai ?? " - hắn vừa nói , vừa suy nghĩ , rồi ra vẻ hoảng sợ .

"Tôi..là ai ? " - Rồi hắn lại Deep hơn , hắn ôm đầu , cúi xuống như người bị mất trí nhớ trong phim Hàn Quốc .

"Anh...mất trí nhớ ư ?? Thôi không sao , anh không cần phải cố nhớ ! Haizza , vậy tôi gọi anh bằng cách nào ? "

"Cô có thể gọi tôi tuỳ theo cô muốn ".

"Vậy... Tiểu Cừu , được không ? Hahaha " - cô nói bỗng cười một tràng .

"Được ! " - Mặt hắn trông rất nghiêm túc .

"Thật sao ? Anh chấp nhận sao ?? "

"Mặt tôi giống đang đùa ư ? " - Hắn nhìn cô , ánh mắt chân thật , nghiêm nghị . Hắn , khiến cô dao động một chút .

"À...ờm....Vậy , từ giờ tôi sẽ gọi anh là Tiểu Cừu . Cái tên cũng dễ thương , đúng không ? " - Cô nhìn hắn , cười

Hắn nghĩ , biệt danh là Tiểu Cừu cũng hay đó chứ !

"Vậy tôi sẽ gọi em là Lục Lục " - Hắn cười

"Không được ! "

"..." - Hắn bất ngờ .

"A...tôi xin lỗi ! Thực ra , hồi bé , tôi có một người bạn , à không , tôi coi người ấy trên cả mức bạn bè , coi người ấy như một người quan trọng , người tôi yêu quý nhất ! Và , đó cũng là mối tình đầu của tôi ...." - Cô hướng mắt về xa xăm . Hắn lặng yên nghe cô kể .

"Người đó cũng gọi tôi là Lục Lục . Người ấy chợt đến vào một ngày đẹp trời , chợt thân thiết với tôi , chợt làm tôi khóc , chợt làm tôi cười... chợt là vị cứu tinh , cũng chợt là kẻ trộm , đánh mất nụ hôn đầu của tôi .....Cuối cùng , người ấy chợt biến mất trong một ngày tuyết rơi trắng xoá . Người ấy chợt xuất hiện trong cuộc đời tôi , cũng chợt đi mất lúc nào tôi không hay ! Thứ duy nhất tôi giữ lại được ... là chiếc nhẫn này . Người ấy từng nói 'anh sẽ cưới em về làm vợ ' ! " - nói đến đây , mặt cô bỗng buồn thiu , đã bao nhiêu lần ? Bao nhiêu lần cô buồn vì hắn ?!

"Hoá ra , em là một người chân thành ! Em có thể khóc vì một lời hứa nhỏ nhoi , khóc vì một người chợt đến rồi chợt đi qua cuộc đời em ..." - Hắn đến bên rồi ôm cô , ôm cô vào lòng thật chặt , cái ôm như xoá đi bao nhiêu nhớ thương , hắn an ủi cô .

Thời gian qua , hắn cũng nhớ cô chẳng kém ! Lời hứa với cô ... vốn đã chẳng phải là một lời hứa bâng khua của trẻ con ! Hoá ra , cô không hề quên hắn !

Cô chui vào lòng hắn , khóc hết nước mắt . Hắn vỗ về , nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc màu nâu óng mượt của cô .

.
.
.
Họ ôm nhau mà không hề biết , mình đã là tâm điểm chú ý của mọi người .

"Ây za , hai người kia đang đóng phim Hàn Quốc đó hả ? "

"Nhìn anh tràng đẹp trai kia , chắc là đúng rồi ! "

"Sao không thấy máy quay đâu nhỉ "

.....

Nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao , biết là về mình , cô đứng nguyên bất động , mặt đỏ bừng bừng . Biết là cô xấu hổ , hắn cười cười rồi nói thầm vào tai cô :

"Ăn no chưa ? "

"R..ồi "

"Tôi đếm đến 3 , ta đứng dậy rồi chạy khỏi đây ! "

"Tại sao ?"

"Bọn chúng muốn tìm tôi ! Chắc em biết là ai rồi đấy "

"Um ! " - Cô nhíu mày , ra vẻ cố gắng

"1.......2......."

"3 !!! " - Hắn cầm tay cô , chạy như bay như biến .

Cô cũng nhanh chân chạy theo hắn

(Au : anh ơi , còn cái chân đang đau thì sao ạ ?? )

End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro