Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Cả nhà họ Lục đang ngồi ăn sáng :

"Con mang cho cậu ta thức ăn chưa ? " - Mẹ cô hỏi.

"Vâng , anh ấy ăn và đi rồi ạ , con vừa tiễn anh ấy " - Cô dịu dàng nói với mẹ .

"Thực ra , cậu ta không nghèo như ngoại......" - Bà đang đang nói , bỗng ông bố lấy tay che miệng bà lại , nói khẽ :

" Cái bà này , phải giữ lời hứa với thông gia ! "

Mẹ cô bỗng nhớ ra rồi gật gật.

" Mẹ à , Có chuyện gì sao ? " - Cô hỏi mẹ.

"Không có gì đâu ... Mà tiểu bảo bối của mẹ , thế này nhé , anh hai của con ấy , nó ở bên Mỹ bị ốm nặng , bố mẹ định ngày mai sang thăm nó , con ở nhà một mình nha ? "

"Nhưng con cũng lo cho anh mà ! " - Cô thể hiện rõ nỗi lo lắng trên mặt , anh hai ốm đến nỗi bố mẹ phải đi thăm , cô không lo sao được ?

" Thôi , có bố mẹ chăm sóc cho anh rồi , vả lại , con chẳng phải mấy ngày nữa là lên kế nhiệm chức phó tổng giám đốc công ty rồi còn gì , thôi , bố mẹ đi là được rồi !" - Bà nói khéo , vừa nói vừa xoa đầu cô con gái bé bỏng .

" V...vâng , nếu bố mẹ không muốn thì cũng được ạ . Vậy con chuẩn bị đến công ty đây , tạm biệt bố mẹ nha ! "- Cô lên phòng , chuẩn bị đồ để đi làm . Có bố mẹ chăm sóc , chắc hẳn anh hai không cần người em gái ngốc này đâu !

Nói là đi làm thôi , công việc của cô giờ rất nhàn nhã , chỉ như đến công ty để ăn bánh uống trà , thảo luận về thời trang , thiết kế vài bộ váy , ... Tuy nhiên , một khi lên chức phó giám đốc công ty , ắt hẳn cuộc sống nhàn hạ của cô sẽ khó khăn hơn nhiều đây ...haizz .

Cô hiện 22 tuổi , tất nhiên với cái tính cách nhân hậu , hiền hoà và sắc đẹp trong sáng của cô thì , chắc chắn có khối chàng theo đuổi ( au : có mà xếp hàng dài để chờ tỏ tình ý chứ )

Tuy nhiên , không hiểu sao , cô vẫn F.A !!!! ( au : sự thật luôn khốn nạn mà ! )

Dù mới chỉ đi làm được 2 năm ( au : ờ , chỉ 2 NĂM thôi , nhỉ ?! ) mà cô đã chuẩn bị lên chức phó tổng giám đốc của công ty rồi .
.
.
.
Đến công ty :

"Chào sếp Lục ! À không , phải là Phó Giám Đốc Lục chứ nhỉ ? He he " - Tiếng nói phát ra từ một người cao ráo , đôi mắt đen láy , nhí nhảnh , làn da trắng ngần , đó chính là bạn Lục Song Nghi , Lý Duệ Kì !

" Trời ạ , Kì Kì , cậu không cần 'MAKE COLOR ' như vậy đâu ! ...nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu ! Mà cậu chả là tổng giám đốc rồi còn gì nữa , giúp đỡ nhau nha " - Cô vừa cười vừa cốc vào đầu bạn một cái .

"Rồi rồi . Hahaha"

Cô và Kì Kì đi vào văn phòng riêng.

Vậy là , từ mai , cô sẽ ngồi ở văn phòng VIP như thế này sao ? Căn phòng mà mùa đông thì ấm cúng mà mùa hè thì điều hoà mát rượi , còn có bạn cô ở đây nữa , có mà cả ngày căn phòng tràn ngập tiếng cười , được vậy còn gì bằng chứ !

Từ từ ngồi vào chiếc ghế êm ái , thả lỏng cơ thể , giờ là mùa thu , thời tiết thật là dễ chịu ! Có chút se se lạnh của mùa đông sắp đến , lại cũng có chút nắng dìu dịu chiếu nhẹ vào căn phòng . Ahh , cảm giác thật là buồn ngủ quá đi à !

Cô nhắm mắt , lông mi cong vút bay trước gió .

.
.
.
"Chào anh ! Em là Lục Song Nghi , gọi em là Lục Lục ! "

"Um , chào , bổn thiếu gia tên Mặc , ngươi chỉ cần biết thế thôi ! " - Cậu bé đỏ mặt , vừa quay mặt đi vừa nói .

Đó là cô khi còn 5 tuổi , aiza , lại là giấc mơ quen thuộc này sao ??

Đúng , Mặc Mặc , mối tình đầu của cô , đến giờ cô vẫn còn tình cảm đó , chỉ là , mặt anh....giờ cô không còn nhớ .

Thời gian ấy , cô thực sự rất vui ! Đối với cô , anh như người nhà , tất cả những suy nghĩ , cảm giác , cô đều nói với anh . Còn nhớ có lần cô còn nói :"Mặc Mặc , em yêu anh lắm ! Mai sau kết hôn với em đi ! "

Chỉ nhớ được câu trả lời của anh là : "anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ ! "

Dù sao , hồi đó chỉ là lời nói bâng khua của trẻ con , vậy mà vẫn làm cô lưu luyến mãi .

Mặc ! Anh cũng là vị cứu tinh của cô . Cũng là kẻ trộm , đã cướp nụ hôn đầu của cô .

Chỉ là , một lần rơi xuống nước , anh cứu cô . Người lớn xông vào muốn hô hấp nhân tạo cho cô , anh còn lườm người ta nữa ! Ngay sau đó , môi kề môi , lưỡi chạm lưỡi a~

(Au : ahh , đúng là không phải thiên thần mà ~~ )

Cô rất yêu anh ! Cực kì yêu anh ! Cô đã yêu ánh mắt màu xám khói ấy ! Cô muốn gặp lại anh ! Chiếc nhẫn này ... cô vẫn giữ , nó chứng minh cho sự tồn tại của anh , để cô mãi nhớ anh ! 10 tuổi ,  trước khi biến mất , anh đã tặng nó cho cô , để cô không quên anh . Anh thật tàn nhẫn !



-------------------------------End chap 2------------------------

Cảm ơn các bạn đã đọc ! Nếu thích hãy vote cho mình nha !

Tạm biệt ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro