28. Hành động thiếu suy nghĩ
28. Hành động thiếu suy nghĩ
Sát ! Làm gì đó ! Cố Hiếu Cảnh thầm mắng, bổ nhào ra đẩy ngã Cao Sướng, tại chính lúc đó nơi Cao Sướng vốn đứng, tức thì sượt qua một viên đạn.
"Cố Hiếu Cảnh?" Cao Sướng nhìn Cố Hiếu Cảnh gần trong gang tấc, trong từng hơi thở hắn ngập tràn mùi hương quen thuộc, nháy mắt, tâm tình bực dọc lắng xuống.
"Cậu điên à !" Cố Hiếu Cảnh đấm một phát vào trên mặt Cao Sướng, cậu vô cùng tức giận, "Chủ dộng để lộ vị trí của mình, cậu có đầu óc hay không hả !"
"Ha ha...." Cao Sướng bỗng nghĩ được đấm một cái như vậy rồi, thì giờ bị Cao Dật xử lý cũng đáng, không phải chỉ bị giam kín bốn mươi tám tiếng thôi sao !
Giày quân dụng của Cao Dật xuất hiện trước mặt hai người họ. Họng súng lạnh lẽo đặt trên trán Cao Sướng, "Bị loại." Cao Dật thản nhiên nói. Cao Sướng liếc Cố Hiếu Cảnh bên cạnh, sau đó đứng dậy, hành quân lễ với Cao Dật. Cao Dật chuyển tầm mắt sang người Cố Hiếu Cảnh, y thu hồi súng, vươn tay phải với Cố Hiếu Cảnh: "Đồ."
Cố Hiếu Cảnh quẩn bách đem bao bột vôi đặt vào tay Cao Dật: "Huấn luyện viên, em...."
"Tại sao không dùng? Đánh luân phiên, đánh hội đồng, bột vôi, ớt tiêu."
Cao Dật tuy thầm nghĩ mấy thứ này chẳng hề có tác dụng gì với y, nhưng ban nãy xem bộ dạng bọn hắn hăng say thảo luận, y chợt rất muốn thử dùng xem sao. Bất quả, kết quả làm y hơi thất vọng: "Không gì là không thể dùng, chỉ cần có thể đạt mục đích, thì có thể không từ mọi thủ đoạn. Chỉ cần đánh ngã được tôi, mấy cậu có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì. Nhưng ngay cả dũng khí đánh ngã tôi mấy cậu cũng không có. Mười một người mấy cậu hợp lại mà nếu ngay cả tôi cũng không đánh được, thì về sau có thể làm gì hả? Chịu chết vô ích?"
Cao Sướng ở một bên nhìn Cao Dật giáo huấn Cố Hiếu Cảnh, hay chăng là do hắn mẫn cảm, nhưng hắn thấy Cao Dật đối với Cố Hiếu Cảnh thật đặc biệt, bằng không y làm gì nói nhiều với Cố Hiếu Cảnh như thế, mà không nói với người em trai hắn đây chứ? Cao Sướng nhíu mày nhìn hai người đối đối đáp đáp, càng nhìn càng thấy bọn họ lúc đó như có bí mật không cho mình biết, bí mật mà chỉ thuộc về hai người họ.
Cuối cùng mọi người vẫn vào phòng tạm giam, ngồi trong bóng tối bốn mươi tám giờ, Cao Sướng suy nghĩ rất nhiều, hắn nhận ra mình đại khái là nghĩ nhiều rồi. Cố Hiếu Cảnh thông thạo bắn tỉa, cho nên được Cao Dật đối đãi đặc biệt. Hơn nữa không nói tới tính cách và con người như Cố Hiếu Cảnh nhất định đã không hợp với Cao Dật, chỉ cần nhìn từ phía Cao Dật, Cao Sướng đảm bảo người như y khẳng định không có cảm tình gì đâu. Suy nghĩ cẩn thận, Cao Sướng thoáng nhẹ nhàng thở phào.
Bốn mươi tám giờ, đúng là một trận chiến tâm lí với bọn họ.
Sau bốn mươi tám giờ, lần này trở ra, cũng không lấy lại được cảm giác tự do vui sướng như lần đầu thoát khỏi phòng tạm giam, tính tính tất cả trầm ổn đi không ít. Trương Văn Dương đẩy đẩy kính mắt: "Cậu tính bồi dưỡng bọn họ cho giống mình hết hả?"
Cao Dật lắc đầu, y cũng không muốn bọn họ giống y, huống hồ bọn họ cũng không cần trở nên giống y.
Trương Văn Dương lời ra khỏi miệng mới phát giác bản thân nói sai rồi, Cao Dật và đám học viên hoàn toàn không giống nhau, y là thành phẩm của cuộc thực nghiệm 'Vũ khí hình người', cũng là thành phẩm duy nhất còn sống sót cho đến bây giờ. Mà đám học viên chỉ là bộ đội đặc chủng phổ thông bình thường mà thôi, cho dù ở trong tổ huấn luyện tinh anh, bọn họ cũng vĩnh viễn không thành được tinh anh như Cao Sướng.
Trương Văn Dương ngắm sườn mặt Cao Dật, không biết cái khuôn mặt không chút biểu cảm này của y có phải cũng do nguyên nhân kia buộc thành không, nhưng hắn biết, làm 'Vũ khí hình người', tương lai Cao Dật vĩnh viễn bị trói buộc.
May thay loại thực nghiệm này do tỉ lệ tử vong mà bị cấm, bằng không.... Trương Văn Dương không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, chỉ hy vọng sau này Cao Dật có thể khôi phục trở lại thành người bình thường.
Qua một đoạn thời gian nữa, bọn họ lại bị Cao Dật đưa đến bệnh viện giáo khu. Nhìn thiết bị lấy máu thử, cả đám ngây dại, đây là bắt bọn họ hiến máu đó hả? Được rồi, trước giờ lúc nào cũng đổ mồ hôi, hiện tại rốt cuộc đến lúc phải đổ máu.
"Mối người rút bốn trăm mililit máu."
Một lời ra lệnh của Cao Dật, mười một người đồng thời vươn tay mình ra. Các cô y tá lập tức tay chân lanh lẹ bắt đầu công việc của mình, kỳ thật thì kho máu không thiếu máu, bất quá những anh quân nhân đã nhiệt tình như vậy, các cô cũng chỉ có thể nhận mà thôi, chỗ nào cần sẽ đưa đến nơi đó. Này lại còn là máu chất lượng cao đó !
Bị rút máu, Cao Dật không cho nghỉ ngơi, mà trực tiếp lôi bọn họ đến sân thể dục.
"Chiều hôm nay chúng ta không cần làm gì khác, chỉ đánh nhau thôi. Hai người một nhóm, mặc kệ mấy cậu dùng phương thức gì, chỉ cần có thể cởi thắt lưng đối phương ra thì thắng. Thua bị loại, chạy phụ trọng, tôi không nói dừng thì không được dừng. Thắng ở lại, tiếp tục hai người một nhóm, tiến hành như trước. Rõ chưa?"
"Rõ !" Bọn họ bắt đầu tự động chia nhóm, chung quy vẫn dư ra một người.
"Cố Hiếu Cảnh bước ra khỏi hàng." Cao Dật không chút do dự hô tên Cố Hiếu Cảnh, "Cậu đánh với tôi, tôi không động thủ, chỉ cần cậu rút được thắt lưng tôi, thì cậu thắng."
"Vâng !" Cố Hiếu Cảnh vẻ mặt sầu khổ chạy bước nhỏ đến trước mặt Cao Dật.
Đối với chuyện Cao Dật chọn Cố Hiếu Cảnh, mọi người không ai dị nghị, dù sao trong mắt bọn họ, thương pháp (cách dùng súng) của Cố Hiếu Cảnh rất cừ, nhưng về đánh nhau thì quả thật là bét nhất trong đám. Đánh một mình coi như công bằng, nhưng mà phải cởi được thắt lưng Cao Dật thì.........
Mọi người đồng lòng quăng cho Cố Hiếu Cảnh một ánh nhìn đồng tình, dù Cao Dật đứng im để cho bọn họ cởi, bọn họ phỏng chừng cũng không có lòng dạ nào mà cởi.
Vừa bị rút máu, thân thể ai nấy đều lâng lâng, trạng thái rõ ràng không tốt. Bọn họ căn bản không thể đoán được tâm tư huấn luyện viên, vì thế cho nên cũng không hỏi lại, chỉ cần nghiêm túc nghe lệnh thì được rồi.
Cởi thắt lưng, cởi thắt lưng. Cố Hiếu Cảnh từ trước đến giờ chưa hề nhận ra thắt lưng lại khó cởi như vầy, cậu thậm chí cả cơ hội chạm vào nó cũng không có, mặc dù Cao Dật thật sự như y nói không hề ra tay, chỉ né tránh....
Cố Hiếu Cảnh sử dụng đại pháp cởi thắt lưng tự biên lung tung sờ soạng bên hông Cao Dật, ơ? Đụng được rồi ! Sát ! Hình như có gì đó không hợp lắm ta ơi !
Ấm, cứng rắn.
Cố Hiếu Cảnh cả kinh, hạ mắt nhìn, phát hiện bản thân đang cầm tay Cao Dật. Giờ khắc này Cố Hiếu Cảnh vạn phần hoảng sợ, dù sao thì cái người Cao Dật này thoạt nhìn lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể ngược lại không tính là lạnh nhỉ. Cao Dật không tỏ vẻ gì, thuận tay kéo một cái, đem Cố Hiếu Cảnh kéo vào lòng mình, cách cách hai tiếng, thắt lưng bên hông Cố Hiếu Cảnh đã bị Cao Dật cởi ra. Cố Hiếu Cảnh 囧 nghiêm mặt hay tay xách quần: Không phải đã nói là anh không ra tay hả? Huấn luyện viên, anh lừa gạt học viên như vậy thực đúng là một hành vi không đạo đức !
Bịch –
Thắt lưng bị Cao Dật vứt xuống đất, Cố Hiếu Cảnh lập tức xoay người lại nhặt, nhanh chóng mang lại, không cần Cao Dật nói năng gì đã tự giác đến sân thể dục chạy phụ trọng. Rất nhanh, bên cạnh cậu đã có thêm vài đồng bạn, ai nấy hiểu lòng nhau không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, sau đó lại yên lặng tiếp tục chạy.
Bên kia còn đang hừng hực khí thế tiến hành cởi thắt lưng, Cố Hiếu Cảnh có dự cảm, 'Quán quân' cởi thắt lưng bên kia chưa được phong, bọn họ bên này sẽ không được phép dừng lại.
Chạy phụ trọng và đánh nhau quả nhiên vẫn là chạy phụ trọng tiêu hao thể lực hơn, còn thêm vừa mới bị rút máu, không chỉ bọn Cố Hiếu Cảnh đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục, ngay cả đám đang đấu tranh vì thắt lưng, đều đang chống đỡ bằng chút thể lực cuối cùng. Chỉ là bọn hắn cũng không biết, tất cả chỉ là mở đầu. Cuộc sống sau này, mỗi một tháng, bọn họ đều phải dưới tình huống bị rút đi một lượng máu mà tiến hành huấn luyện. Mục đích chính là để bọn họ sau này dù ở trong tình cảnh bị thương máu chảy, cơ năng thân thể càng có sức thích ứng hơn so với người bình thường.
Phương pháp này là điều mà lão hiệu trưởng năm đó sùng bái nhất, ông gọi đó là lấy máu. Còn kiên trì mỗi một tháng đều cho thủ hạ mình thả máu một lần, thứ nhất là tiến hành huấn luyện cực hạn, thứ hai là để kích hoạt công năng tạo máu. Cao Dật đã không còn nhớ rõ mình bị rút máu bao nhiêu lần, nếu thật sự tính toán thì, máu toàn thân y chắc cũng đã đổi qua vài lần. Bất luận phương thức này có khoa học thật hay không , nhưng ít ra chính Cao Dật tự cảm được y đã thu hoạch rất nhiều. Bị thương trong thực chiến, cơ năng thân thể y quả đúng có thể thích ứng với trạng thái mất máu mạnh hơn những người khác.
Cao Dật nhìn thời gian đã được, liền hô dừng, lúc này nguyên cả đám bọn họ đều thở hồng hộc. Dỡ xuống túi phụ trọng trên người, Cố Hiếu Cảnh nằm trên mặt đất không muốn động đậy, nhìn mây trắng bay trôi trên bầu trời xanh, không khỏi tán thưởng: "Bầu trời nơi đây thật xanh."
"Thì sao hả, cũng đang giữa ban ngày." Đội hữu bên cạnh phun một câu.
Đỗ Hành đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh đầu Cố Hiếu Cảnh: "À này Cố Hiếu Cảnh, cái bom kì lạ kia của cậu làm sao làm thế hả, có thể dạy tớ không? Người ta nhớ thương đã lâu !"
Cố Hiếu Cảnh nâng tay đập một cái trên lưng Đỗ Hành: "Ngồi xa ra chút đi, đừng có làm ô nhiễm không khí nơi này của tui !"
"Có tin tớ thả rắm chết cậu không hả !" Đỗ Hành bị kích thích, hắn vểnh mông, hướng về phía Cố Hiếu Cảnh làm ra động tác muốn thả bom.
"Đỗ Hành cậu mẹ nó thật đáng khinh ! Ha ha..."
Anh em bên cạnh bắt đầu cười to, tiếng cười chợt tắt dưới ánh mắt Cao Dật. "Mỗi người hai mươi tổ gập bụng, hai mươi tổ hít đất."
Một tổ là một trăm, hai mươi tổ là hai ngàn, hai hạng mục gộp lại chính là bốn ngàn. Quả thật là, trước mặt Cao giáo quan vạn lần không được ồn ào ! Chúng ta không thể khi dễ dây thần kinh mặt y bị hoại tử được không? Tất cả hãy nhớ kỹ 'Giáo huấn xương máu bình thường' này.
Lúc gập bụng, để khoe ra cơ bụng sáu múi luyện thành, ai nấy bắt đầu sắn tay lên cởi trần áo.
Đúng là khoe khoang ! Là vênh mặt !
Cố Hiếu Cảnh lén lút đưa tay vói vào trong áo mình, cậu sờ sờ bụng mình, bằng phẳng không thịt thừa, mặc dù không nhìn được sáu múi cơ bụng, nhưng cậu cũng có dáng có người ! Nhưng là... Cố Hiếu Cảnh nhớ tới cơ bụng tỉ lệ hoàn mỹ của Cao Dật, trong lòng nhất thời dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, cậu nhắm mắt một bên thôi miên bản thân một bên gập bụng, chung quy sẽ có một ngày, cậu nhất định sẽ có được cơ bụng sáu múi !
Bị ép buột nguyên một ngày cơm nước xong thì trở lại phòng ngủ, mọi người chưa nghỉ ngơi được một lúc, đã nghe thấy còi triệu tập khẩn cấp.
Tôi sát ! Cố Hiếu Cảnh còn đang tắm rửa thì nghe thấy hiệu lệnh, sửng sốt một hồi, cậu còn tưởng mình nghe lầm cơ, bởi vì trước giờ bọn họ căn bản không có huấn luyện ban đêm. Xác nhận xong, Cố Hiếu Cảnh tùy tiện dội rửa một thân xà bông, dùng bốn mươi giây trái phải mặc đồ, bưng chậu rửa mặt đựng khăn tắm và xà phòng vọt thẳng đến sân thể dục. Thấy các anh em đã vào hàng ngũ cả, Cố Hiếu Cảnh bỏ lại chậu rửa mặt vọt lên: "Báo cáo ! Huấn luyện viên."
Cao Dật nhìn Cố Hiếu Cảnh, ánh mắt dừng vài dây trên mặt cậu, sau đó điềm tĩnh nói: "Vào hàng đi."
"Vâng !" Cố Hiếu Cảnh thần tốc gia nhập hàng ngũ.
Khụ khụ.... Cao Sướng cùng hàng cách cậu ba người nhẹ ho hai tiếng, nhắc Cố Hiếu Cảnh lau mặt.
Cố Hiếu Cảnh cũng biết có gì đó ở trên mặt mình, nhưng giờ không thể cứ đưa tay lau được, chỉ có thể chịu đựng. Vất vả lấy được cơ hội, cậu chà thử một phen, nhìn tay quét xuống một mảnh xà phòng, Cố Hiếu Cảnh cảm thấy tối nay coi như đã cho mặt mũi đi chơi xa rồi !
Cũng không rõ có phải do tâm lý hay không, Cố Hiếu Cảnh tổng cảm thấy xà phòng trên người tắm không sạch, làm cho da hơi ngứa. Lúc đang bò dưới lưới sắt, cậu cọ dưới mặt đất, càng cọ càng ngứa.
Hết Chương 28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro