
10. Kinh hãi giật mắt
10. Kinh hãi giật mắt
Vấn đề phân chia lại phòng ngủ cho tân học viên rất nhanh đã được giải quyết, ngoại trừ Cố Hiếu Cảnh và Đỗ Hành vẫn ở lại phòng cũ, mấy người Cao Sướng đều bị phân đi phòng khác. Hôm nay sau khi kết thúc chương trình huấn luyện, ký túc xá tân học viên trở nên cực kỳ náo nhiệt, Cố Hiếu Cảnh và Đỗ Hành may mắn không cần dời tổ dứt khoát ngồi một chỗ nhìn người khác bận rộn.
Cao Sướng là người cuối cùng ra khỏi phòng, nhìn bộ dáng như bị khi dễ của hắn, Cố Hiếu Cảnh nhịn không được trêu một phen: "Con gái gả ra goài, đúng là như bát nước đổ đi mà ! Cao Sướng, sau này ở bên kia chịu ủy khuất gì, cậu cứ về bên này, đây là nhà mẹ đẻ của cậu ! Tớ người nhà mẹ đẻ nhất định sẽ bao che khuyết điểm cho cậu ! Giúp người thân không giúp nghĩa lí !"
Đỗ Hành đã ở một bên cười ha hả đệm theo: "Ân, sau này nếu mà chịu ủy khuất gì, anh đây giúp cậu ra mặt !"
"Cố Hiếu Cảnh cậu bị ngứa da hả !" Cao Sướng nóng nảy, vứt chậu rửa mặt trong tay xuống, giường nanh múa vuốt nhào qua người Cố Hiếu Cảnh, hai người liền lăn thành một đống mà đánh.
Giống như bọn họ về trước, có gì nhìn không vừa mắt nói không được miệng nữa, hai người sẽ đánh nhau một trận, đánh xong, mọi chuyện sẽ thuận, rồi ôm vai bá cổ quay về làm anh em tốt.
Cao Sướng bắt hai tay Cố Hiếu Cảnh, quỳ trên người cậu chặn luôn hai chân, Cố Hiếu Cảnh tức giận đến hai mắt trợn trắng: Cái tên Cao Sướng này rốt cuộc có biết là người hắn nặng lắm không hả !
"Hắc hắc...." Cao Sướng nhe miệng cười đắc ý, hắn cuối đầu sát vào Cố Hiếu Cảnh, "Cậu từ nhỏ đến lớn có bao giờ đánh thắng tớ đâu !"
"Cao Sướng ! Đứng lên cho tớ !"
"Cậu bảo tớ đứng, tớ lập tức đứng, thì quá mất mặt cho tớ đây rồi !"
"Có đứng hay không đây !"
"Không đứng !" Cao Sướng tự động bỏ qua sắc mặt ngày càng khó xem của Cố Hiếu Cảnh.
"Tớ nói nè, Cao Sướng, bộ cậu không sợ cọ súng ra lửa hả?" Đỗ Hành nguyên bản đang đứng một bên xem chiến nhìn hai người đánh nhau vô cùng hớn hở, nhưng nhìn nhìn một chặp liền thấy có chỗ nào đó quá không thích hợp, chờ hắn cẩn thận nhìn cho rõ ra: Ai u, chết con mợ nó rùi, thằng quỷ Cao Sướng kích động quá dựng luôn một cái lều lên rồi ! Lại nhìn Cố Hiếu Cảnh, rồi nhìn qua Cao Sướng vẫn đang ngây thơ không biết gì, Đỗ Hành thật sự nhìn không nổi, nhịn không được nhắc nhở người ta một cái.
"Cọ súng cái gì...." Thanh âm cao sướng hạ dần từ cao đến thấp, nháy mắt nghẹn luôn tại chỗ. Hắn lúc này mới phát hiện chỗ xấu hỗ bên dưới, lúc này không cần bị rống nữa, tự động tức khắc buông Cố Hiếu Cảnh ra.
Nếu Cố Hiếu Cảnh và Cao Sướng không có quan hệ như đời trước, cậu lúc này nhất định sẽ hung hăng cười nhạo hắn một phen, nhưng là.... Cố Hiếu Cảnh trầm mặc, cậu phát hiện bản thân ngay từ ban đầu đã bỏ quên mất một cái sự thật. Cậu trở lại quá khứ, một lần nữa bắt đầu, nhưng thứ mà cậu có thể kiểm soát, từ đầu đến cuối cũng chỉ có suy nghĩ và hành động của chính bản thân mà thôi.
"Tớ đi !" Cao Sướng mang theo một bận hoang mang rối loạn vội vã chạy thoát thân.
Đỗ Hành nhìn Cố Hiếu Cảnh đang lâm vào trầm ngân suy nghĩ, hắn gãi gãi tóc, nghĩ bản thân vừa rồi có lẽ không nên bóc trần như thế đâu nhỉ?
"Thật ra thì, chuyện này cũng không có gì đâu, ở chỗ bọn tớ, cũng có người thích đàn ông nữa kia." Quan hệ giữa Cao Sướng và Cố Hiếu Cảnh rất tối, mọi người đều nhìn ra được. Nói thật, hắn lúc đâu cũng không có nghĩ tới mặt kia, bây giờ xem lại một hồi, thật đúng là không nói không được, tiểu tử Cao Sướng kia quả là rất có gan mà ! Nửa điểm cũng không thèm che giấu, ừ, không sai, đúng là một người đàn ông chân chính mà ! (Đang xỉa xói vụ kia kia của Cao Sướng =))) )
"Kỳ thật...." Cố Hiếu Cảnh đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy có người đẩy cửa đi vào, lúc thấy mặt người nọ, Cố Hiếu Cảnh ngân ngẩn.
Tiến vào là một nam nhân thanh nhã lịch sự, thoạt nhìn bộ dáng đạm mạc danh lợi và tư thế vô tranh kia, cực kỳ giống tiểu đầu mục trong ngục giam kia. Mặt mũi giống, khí chất lại càng giống.
(Danh lợi: kiểu người vừa có tiền vừa có tiếng; Vô tranh: kiểu không màng thế sự :-? )
"Xin chào, tôi là Chu Tiểu Chu." Hắn mỉm cười hướng Cố Hiếu Cảnh vươn tay phải.
Cố Hiếu Cảnh bất động thanh sắc bắt tay cùng hắn, đang muốn nói tiên mình ra, thì đã nghe hắn có chút hưng phấn nói: "Tớ biết cậu, Cố Hiếu Cảnh ! Kỹ thuật dùng súng của cậu rất lợi hại."
Nhắc đến kỹ thuật dùng súng của Cố Hiếu Cảnh, hai mắt Chu Tiểu Chu phát sáng. Nói đến cũng thật kỳ quái, người Chu Tiểu Chu sùng bái không phải huấn luyện viên, cũng không phải mấy học viên nổi tiếng giỏi đều trên mọi mặt, mà là cái người 'học lệch' như Cố Hiếu Cảnh. Có thể ở gần với thần tượng như vậy, Chu Tiểu Chu ít nhiều cũng có chút kinh sợ.
"Ha ha, vẫn còn phải cố gắng nhiều...." Cố Hiếu Cảnh đánh giá hắn một hồi, xác định người trước mắt cũng không phải tên tiểu đầu mục kia, liền thử hỏi một câu: "Cậu có anh em gì không? Tớ lúc trước gặp một người, rất giống cậu, vừa rồi tớ còn nghĩ cậu là người đó nữa chứ."
Chu Tiểu Chu ngược lại có chút kinh ngạc: "Tớ có anh trai, bất quá y đi lính từ lâu rồi, lúc đầu còn có chút tin tức, mấy năm sau thì không có lấy một lá thư nữa. Có thể hỏi cậu gặp y ở chỗ nào không? Nếu thật sự là y thì tốt quá !" Chu Tiểu Chu kích động, thoạt nhìn cũng không giống là đang nói dối, dù chỉ một phần.
Cố Hiếu Cảnh ban đầu Chu Tiểu Chu rốt cuộc tìm được đáp án. Chỉ là sự tình đến rất bất ngờ, khién cậu trở tay không kịp.
Vận mệnh gì đó, thật đúng là như trò đùa mà !
"Trước khi tớ đến đây không lâu, chỉ là thấy qua mà thôi, cũng không rõ." Cố Hiếu Cảnh vốn đang muốn nói thêm một câu, nhưng lại không chắc, vẫn là chỉ nghĩ nhưng không nói gì, mặc dù tiểu đầu mục đó sau này sống không tồi, nhưng mấy chuyện y làm lại chẳng tốt đẹp gì. Bất quá một người làm quân nhân sao có thể đi lên con đường buôn lậu thuốc phiện chứ? Hy vọng đời này gặp lại, bản thân không có xui xẻo như vậy nữa.
***
Vì lúc trước có hai người bị bài trừ, sau thêm vụ của Phan Đình, phòng của bọn Cố Hiếu Cảnh bây giờ, cũng chỉ có ba người. Đỗ Hành nhìn ba cái giường trống không còn lại, không khỏi cảm thán, điều kiện phòng ở cải tiến cũng quá lớn đi, chính là sau này muốn xát mạt chược thì lại thiếu một tay, lại phải đi yêu cầu viện trợ, phiền phức.
Cố Hiếu Cảnh im lặng nhìn Chu Tiểu Chu sắp xếp đồ đạc, khi cậu thấy Chu Tiểu Chu lấy ra một quyển sách đặt lên bàn, Cố Hiếu Cảnh liếc một phát đã nhận ra quyển sách đó. Thứ tiểu đầu mục không để rời khỏi tay lúc trong ngục, chính là quyển sách này ! Chẳng qua quyển trước mắt này nhìn mới hơn.
"[ Tăng Quốc Phiên Gia Thư ] hả, quyển sách này không tồi, chính là không quá nhiều người sẽ thích đọc, không nhìn ra là cậu cũng thích." Cố Hiếu Cảnh đến bên cạnh Chu Tiểu Chu, làm bộ như ngạc nhiên.
(Quyển sách này của Tăng Quốc Phiên, có xuất bản ở VN; nội dung đái khái về đạo làm người.)
"Ân, sách này lúc trước anh tớ mua cho."
"Vậy sao, cậu phải giữ cẩn nhận nha, trăm ngàn lần đừng để Trương giáo quan thấy. Nếu như bị nh ta thấy, quyển sách này không chừng sẽ bị tịch thu đó"
"A? Thiệt hả?"
"Ừ !" Cố Hiếu Cảnh gật đầu liên tục không ngừng, nhìn Chu Tiểu Chu hoang mang bối rối nhanh chóng cất quyển sách đi, trong lòng buồn bực.
Mỗi người đều có bí mật không muốn để ngừoi khác biết, có thể là chuyện vui, hoặc chuyện buồn. Nhưng mà, Cố Hiếu Cảnh xuyên qua một cái 'lỗ hỗng' không gian, đại khái có thể đoán ra quỹ đạo vận mệnh của Chu Tiểu Chu.
"Chu Tiểu Chu, cậu tại sao lại muốn vào trong chi bộ này?" Trong mắt Cố Hiếu Cảnh, trên ngừoi Chu Tiểu Chu không có khí chất của một người bộ đội đặc chủng, cũng không có 'ngoan hiểm'. Mà tính cách bình đạm như nước kia của hắn, căn bản không thích hợp với một nơi tàn khốc như thế này.
"Anh tớ lúc trước rất muốn đi bộ đội đặc hủng, nhưng lá thư cuối cùng anh ấy gửi về nhà, bên trong viết là mình không được tuyển.... Tớ muốn thay anh trai hoàn thành tâm nguyện..." Thanh âm Chu Tiểu Chu có chút trầm lặng.
Chuyện của Chu Tiểu Chu, Cố Hiếu Cảnh tự hỏi thật lâu, cậu cũng không phải không muốn thay đổi quá khứ, nhưng cậu cảm thấy bản thân mình không có năng lực nắm chắc hết những chuyện xấu, hoặc có thể đoán trước nó, hay thậm chí biết trước. Nhưng do vì chung phòng, hơn nữa Cố Hiếu Cảnh lại cố ý tiếp cận Chu Tiểu Chu, cho nên trong một thời gian cực kỳ ngắn đó, hai người trở nên thật sự thân thiết. Nhưng mà hình thức ở chung của Cố Hiếu Cảnh và Chu Tiểu Chu khác với bọn Cao Sướng, Cố Hiếu Cảnh cảm thấy Chu Tiểu Chu hình như sinh ra tâm lý ỷ lại đối với cậu. Bất quá việc này đến cùng là tốt hay là xấu đây? Cậu bây giờ còn chưa biết được. Đồng thời Cố Hiếu Cảnh cũng từ chỗ Chu Tiểu Chu gián tiếp biết được không ít chuyện của tiểu đầu mục, tiểu đầu mục đó tên Chu Tiểu Hà, hai anh em đều từ trong trại mồ côi đi ra, cho nên tình cảm đối với nhau cực kỳ tốt.
Cố Hiếu Cảnh cảm thấy vô luận về sau có gặp phải Chu Tiểu Hà hay không, cậu cũng đều phải hiểu rõ đối phương hơn một chút, biết người biết ta mới là trăm trận trăm thắng.
Mỗi ngày cứ đơn giản trong cái vòng tuần hoàn "Huấn luyện - học tập - huấn luyện - ngủ" mà trôi qua.
Giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm, Cố Hiếu Cảnh còn đang tự ngẫm lại cách thức ngụy trang dấu mìn giáo viên dạy trên lớp, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một bóng người, Cao Sướng mang vẻ mặt sầu khổ cứ như vậy ngồi xuống trước mặt cậu.
"..." Cố Hiếu Cảnh lúc này mới nhớ ra, sau cái ngày xấu hổ đó, bởi vì quan hệ với Chu Tiểu Chu, cậu gần đây quên mất chuyện Cao Sướng. "Cao Sướng, đã lâu không thấy...." Cố Hiếu Cảnh cũng không biết tại sao lại nói ra một câu, giống như câu cuối cùng mà Cao Sướng nói với cậu đời trước trong điện thoại.
"Đã lâu không thấy cái lông ! Tớ mỗi ngày đều nhìn cậu chằm chằm kia kìa !" Căn bản là cậu đem tớ làm như không khí ! Cao Sướng vừa nghe lời này, nháy mắt liền rống lên một hồi, trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Sau hôm đó, hắn bắt đầu tự coi lại nhân sinh. Mấy ngày nay, hắn ăn không vô, ngủ không ên, cũng không dám chủ động bắt chyện với Cố Hiếu Cảnh, ban đầu nghĩ với tính cách của Cố Hiếu Cảnh nhất định sẽ chủ động tìm mình trước, sau đó hắn sẽ thoải mái nói cho Cố Hiếu Cảnh biết tâm ý của mình. Nhưng cuối cùng hắn đợi được cái gì? Cố Hiếu Cảnh cư nhiên quên hắn luôn, lúc nào cũng dính một chỗ với cái tên Tiểu Chu gì gì đó.
Cao Sướng bất mãn, Cao Sướng tủi thân.
Bị Cao Sướng rống như vậy, Cố Hiếu Cảnh thật sự bị làm cho tỉnh, chột dạ chậm rãi di chuyển tầm mắt, bĩu môi, nhẹ giọng nói một câu: "Tớ còn không phải sợ cậu thẹn thùng sao..."
Thẹn thùng? Cao Sướng mạnh mẽ áp chế xúc động muốn đập Cố Hiếu Cảnh bẹp dí, nắm tay rắn chắc đập lên bàn, làm cho nước canh trong bát sánh ra một ít. Cố Hiếu Cảnh sửng sốt, ngẩng đầu muốn móc mẽ, nhưng khi cậu thấy hai mắt phiếm hồng của Cao Sướng bởi vì phẫn nộ mà phiếm hồng, cậu chùn chân.
"Cố Hiếu Cảnh, lại đây ! Tớ có điều muốn nói với cậu !" Cao Sướng thu hồi tay lại hướng về cửa lớn của căn tin.
Nên đối mặt với cái gì đó, thì phải đối mặt thôi, Cố Hiếu Cảnh không nói hai lời đứng dậy.
"Cố Hiếu Cảnh?" Chu Tiểu Chu lo lắng nhìn cậu, nếu Cao Sướng và Cố Hiếu Cảnh đánh nhau, Cố Hiếu Cảnh nhất định sẽ chịu thiệt. Bất quá quan hệ cả hai lúc trước không phải rất tốt sao, giờ thế nào nháo ra vậy rồi?
"Không sao, người bên mình."
"Cố Hiếu Cảnh !" Cao Sướng lớn tiếng gọi Cố Hiếu Cảnh đang còn tiếp tục muốn trò chuyện với Chu Tiểu Chu.
Cố Hiếu Cảnh bất đắc dĩ phải nháy mắt mấy cái với Chu Tiểu Chu, sau đó bước theo đuổi kịp Cao Sướng. Nghĩ: Hắn uống lộn thuốc hả? Đời trước có lúc nào nháo như vậy với mình mà khôn được tự nhiên đâu ! Nhưng mà, vừa rồi cứng rắn như vậy, khí thế không cho phép cự tuyệt kia thật giống với tên mặt than nào đó nha...
Giữa trưa trên sân thể dục không có một bóng người, Cao Sướng đi ở phía trước, Cố Hiếu Cảnh theo sau, khoảng cách giữa hai người duy trì như gần như xa. Cao Sướng cũng không có chậm lại một bước, Cố Hiếu Cảnh cũng không có nhanh thêm một bước.
"Cố Hiếu Cảnh, hôm đó...."
"Không có gì đâu, đều là con trai với nhau mà." Cố Hiếu Cảnh ngoài miệng nói không có việc gì, trong lòng lại đang cầu nguyện Cao Sướng trăm ngàn lần kế tiếp đừng nói những lời không nên nói, hơn nữa cũng đã bắt đầu suy nghĩ 'Bảy mươi hai cách cự tuyệt' trong đầu. Nếu nói Cố Hiếu Cảnh không có cảm tình với Cao Sướng, là giả, nhưng Cố Hiếu Cảnh nhận ra sự lựa chọn của Cao Sướng cuối cùng vẫn là con gái, nếu hắn vẫn có thể yêu con gái, vậy thì cuộc đời lặp lại này của mình lại càng không thể bắt hắn đi con đường vòng vèo như vậy.
"Cố Hiếu Cảnh, tớ thích cậu."
Ngay lúc Cố Hiếu Cảnh mới nghĩ đến cách thứ ba, Cao Sướng đã đem quả bom cậu đã biết trước ném lại dây. Vẫn là cực kỳ thẳng thắng như đời trước a, Cố Hiếu Cảnh muốn cười lại không cười nổi.
"Cái kia... Thực ra có thể bởi vì hai bọn mình ở lâu cùng một chỗ với nhau, cậu sinh ra ảo giác thôi."
"Ảo giác cái rắm ! Tớ vừa sinh ra cũng ở bên cạnh bố tớ thì sao !" Cao Sướng ngang ngược ôm cổ Cố Hiếu Cảnh, cơ thịt rắn chắc trên cánh tay như sắt thép, "Cố Hiếu Cảnh, cậu rất thông minh, tớ nghĩ cậu phải hiểu được ý của tớ chứ nhỉ !"
Cố Hiếu Cảnh thở dài: Tôi đây có thể làm bộ không rõ sao? Quên đi, sau này từ từ khuyên bảo cậu vậy.
Một chiếc xe việt dã quên dụng vừa lúc từ bên này đi qua, Cao Dật đang lái xe liếc mắt nhìn thoáng qua bọn họ.
Hết Chương 10
:*�n#�H
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro