Chương 172: Nhân Danh Tình Yêu
'Có cái gì đó đang tới.'
Đây là suy nghĩ đột ngột xuất hiện giữa lúc ý thức đang mơ hồ của Roel. Ý nghĩ này xuất hiện khá khó hiểu, nhưng vì lý do nào đó, anh không hề nghi ngờ nó.
Đó là một áp lực mơ hồ nhưng có thể sờ thấy được. Nó đầy kích thích, giống như một khối băng bất ngờ áp vào gáy bạn giữa mùa hè nóng nực, nhưng đồng thời cũng đáng sợ, giống như cơn bão dữ dội của một cơn dông đang ập tới.
Dưới những cảm giác này, ý thức đang mơ hồ của Roel hoàn toàn tỉnh táo, khiến anh tỉnh táo trở lại. Đôi mắt vàng kim của anh nheo lại khi anh siết chặt cánh tay đang quấn quanh Charlotte, khiến cô cũng bị sốc.
"Roel? Chuyện gì vậy? Anh có đau không?"
Charlotte vội vàng lau nước mắt trong khi lo lắng hỏi, nhưng Roel không tìm được từ chính xác để trả lời câu hỏi của mình. Nằm dựa vào người cô, anh nhìn chằm chằm vào đường chân trời của biển với ánh mắt ngơ ngác.
Rồi đột nhiên, ở tận cùng chân trời, mặt trời vàng kim biến mất.
Ở hướng mà lẽ ra mặt trời mọc, có một bóng tối đang nhanh chóng mở rộng. Thật khó để phân biệt nó là gì—nó có thể là một đám khói hoặc những cái bóng chuyển động—nhưng trước đôi mắt kinh ngạc của Roel, bóng tối bắt đầu nuốt chửng mọi thứ. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời dần bị che phủ, khiến cả đồng minh và kẻ thù đều nhận ra có điều gì đó rất không ổn.
"Này, cái gì ở phía chân trời phía đông thế?"
"Nó trông giống như một vết đen. Nó là gì?"
Người lính canh gác từ cột buồm đã thông báo điều bất thường cho tất cả các đồng đội khác bằng những tiếng la hét đầy lo lắng. Các chiến binh đang bảo vệ Roel và Charlotte bắt đầu cau mày lo lắng. Bản năng mà họ đã mài giũa qua nhiều năm kinh nghiệm trên chiến trường đang mách bảo họ rằng một tai họa đang đến gần.
Charlotte cũng dừng chuyển động để nhìn về phía chân trời phía đông, nơi đôi mắt của Roel đang dán chặt.
Nó giống như một hiệu ứng dây chuyền. Càng ngày càng có nhiều người dừng mọi việc đang làm để nhìn về phía đông. Bầu trời dần tối khiến các chiến hạm chiến đấu vội vàng bật đèn, tiếng pháo ngừng bắn. Đám đông chiến đấu nhanh chóng tách ra để tạo thành hai phe khác nhau khi họ cảnh giác nhìn nhau.
"Đó là gì? Nói mau!"
Trên biển, Isabella chĩa Cò súng Đá quý của mình vào đầu Gordon khi cô gầm lên giận dữ. Tuy nhiên, ông già dường như đã không còn hứng thú nữa. Ông nhìn chằm chằm vào bầu trời đang tối dần với ánh mắt bối rối. Có một chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có sự tôn kính trên khuôn mặt ông ta, những cảm xúc mà người ta thường thể hiện trước các vị Thần.
"Ta đã nói rồi, Isabella. Đừng cố gắng chống lại chúng. Nó sẽ chỉ mang lại cái chết cho ngươi. Nó luôn ở ngay phía sau chúng ta. Số phận của chúng ta là phục vụ Mẫu Thần! Sự trừng phạt thiêng liêng của các vị Thần sẽ thanh trừng tất cả những kẻ phản bội..."
Bùm!
Chỉ với một cú bóp cò, đầu của người tín đồ sùng đạo đã bị nổ tung thành từng mảnh. Isabella nhìn xác chết rách nát của một người đồng đội cũ chìm xuống đáy biển sâu với ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi vẫn là một vị Vua, mặc dù là một kẻ phản bội. Muốn quỳ xuống và tôn thờ cái gọi là Thần của mình là quyền của riêng ngươi, nhưng trước đó, điều mà một vị Vua nên ưu tiên hơn hết là thần dân của mình!"
Với một giọng lạnh lùng, Isabella quay lại nhìn về phía đông để nhìn vào bóng tối đang nhanh chóng lao về phía họ. Bầu trời đã mờ đi và biển cũng không còn trong nữa. Tất cả những điều này xảy ra khiến Isabella lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Kẻ hủy diệt các nền văn minh đã giáng xuống họ. Đó là một Tai Họa đã biến các nền văn minh hết lần này đến lần khác thành đống đổ nát trong suốt lịch sử, một nỗi kinh hoàng tiếp tục hoành hành trên thế giới.
—Tên của nó, Ám Tể.
Đó là cách gọi của nền văn minh bị hủy diệt của Treant cổ đại. Đó là một thực thể khác của Lục Tai Họa, có sức mạnh tương đương với quả trứng mà SS Saint Mary đang hộ tống. Tuy nhiên, không giống như Băng Hà Nhân chưa được ấp ủ, Ám Tể là một Tai Họa trưởng thành. Sức mạnh hủy diệt của nó là có thật.
Ám Tể được cho là một con quái vật cổ xưa được tạo ra từ lửa và đất. Bóng tối chôn vùi mọi thứ không phải là ma thuật mà là thứ còn đáng sợ hơn nó.
—Muội. Tro. Bụi.
Đó là sương mù chết chóc được hình thành khi trái đất rung chuyển trong một vụ phun trào núi lửa.
Mặt đất chuyển động và hơi thở của núi lửa, đây là những biểu hiện vật lý của Ám Tể, cũng như lý do tại sao nó là bất khả chiến bại. Nó thậm chí không cần phải tấn công; mọi thứ trên đường đi của nó sẽ đơn giản bị diệt vong.
Không ai có thể sống sót sau cuộc tấn công từ một con quái vật như vậy. Sự phục tùng và lòng trung thành của Gordon chẳng làm được gì cả. Tất cả những thuộc hạ đã chọn đi theo ông ta đều phải chết trong tai họa này.
"Thật ngu ngốc. Có bao nhiêu nền văn minh đã bị hủy diệt từ thời cổ đại? Ngươi có nghĩ rằng không có ai cố gắng phục tùng chúng không? Những người chống lại chúng có thể không còn ở đây nữa, nhưng có bao nhiêu người tôn thờ chúng có thể sống sót cho đến ngày nay? Sự tồn tại của Huyết mạch High Elf không phụ thuộc vào Mẫu Thần cũng như những con quái vật đáng ghét này. Đúng hơn, chính dòng máu con người trong chúng ta đã bị ngươi coi nhẹ và khinh thường."
Isabella khẽ lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào kẻ thù đang nhanh chóng tiếp cận họ. Lịch sử đã chỉ ra rằng những kẻ phản bội thường phải chịu số phận bi thảm chứ đừng nói đến những kẻ phản bội cả chủng tộc của mình.
Khi tai họa càng ngày càng đến gần, cô không khỏi nghĩ đến những suy đoán trôi nổi trong Hội Hiền Triết Chạng Vạng.
"Không ngờ chúng ta lại bị tên này để mắt tới. Có vẻ như Academic đã đúng. Trí tuệ của anh ấy thực sự đáng kinh ngạc." <Tluc: Academic chưa rõ là nam hay nữ, nhưng Isabella tưởng là Nam hoặc Trans Eng nghĩ thế.>
Isabella bất lực cười thầm, nhưng sau khi nụ cười qua đi, điều còn lại là sự điềm tĩnh và quyết tâm.
"Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận. Nhưng, ngay cả khi số phận cân bằng đã chọn một bên, ta, Isabella Sofya, vẫn không chịu cúi đầu!"
Mana vàng kim bắt đầu tuôn ra từ Isabella và bay lên trời. Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc của tàu chiến cũng bắt đầu vang lên.
"Các chiến binh! Vì mọi chuyện đã đến mức này rồi nên hoảng sợ cũng chẳng còn ích gì nữa. Như ta đã nói với mọi người trước đây, Tai Họa hỗn loạn đã đuổi kịp bước chân của chúng ta. Sự hủy diệt đã bắt đầu xâm lấn nền văn minh của chúng ta. Hy vọng ngây thơ của Gordon đã bị bác bỏ. Con quái vật cổ xưa đó đang tìm cách hạ bệ từng con người chúng ta ở đây, bất kể phe phái của chúng ta là gì. Thật dễ dàng hiến dâng mình cho Tai Họa như những kẻ sùng bái loạn trí, nhưng là những con người kiêu hãnh đã đánh bại Hải cư và chinh phục biển cả, làm sao chúng ta có thể tỏ ra hèn nhát trước kẻ thù? Sia đã tạo ra thế giới này với các khái niệm về sự sống và cái chết, và ngay cả thứ quái dị tối đen như mực trước mắt chúng ta cũng không ngoại lệ. Chắc chắn ta không cần phải nói cho các ngươi biết chúng ta phải làm gì bây giờ, phải không?"
Với nụ cười yếu ớt nhưng dũng cảm trên môi, Isabella truyền mana của mình lên một mức cao chưa từng thấy. Phía sau cô, Vận Mệnh Nữ Thần giơ cán cân trong tay lên, lộ ra chênh lệch chênh lệch áp đảo giữa hai bên. Không chút do dự, Isabella đặt toàn bộ 10 đồng vàng tượng trưng cho vinh quang và danh dự vào bên được giơ cao lên cao khiến cán cân hơi rung chuyển.
Cùng lúc đó, toàn bộ Hạm đội Hoàng kim bùng nổ một tiếng gầm dữ dội.
"Hỡi các người đồng đội của Hạm đội Hoàng kim, ta hy vọng rằng khi hồi tưởng lại trận chiến này trong những năm tháng ốm yếu của mình, chúng ta sẽ có thể cười sảng khoái mà không một chút hối tiếc. Ta hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể ưỡn ngực khi nói về trận chiến vẻ vang này. Dù chiến thắng hay thất bại, ta sẽ ở bên tất cả mọi người. Vì vậy, hãy tiến lên mà không sợ hãi! Hãy cho thấy sự quyết tâm của con người chúng ta!"
"Gaaaaaa-!"
Các chiến binh của Hạm đội Hoàng kim giơ cao thanh kiếm và gầm lên trước kẻ thù mạnh mẽ chưa từng thấy đang đứng trước mặt họ. Tiếng gầm của các chiến binh hội tụ lại làm rung chuyển núi và biển.
Giữa tiếng thét chiến tranh sôi nổi, một vùng biển vàng hiện ra dưới chân Isabella. Nó đại diện cho sự sáng chói được tạo ra bởi nền văn minh nhân loại, một sự tồn tại đối lập với con quái vật cổ xưa trước mắt họ. Nó tỏa sáng rực rỡ giữa bóng tối, tỏa ra lòng dũng cảm cho mọi trái tim.
Trước Tai Họa tuyệt chủng này, tàu chiến địch đã ngừng bắn đại bác trong khi thủy thủ đoàn của họ im lặng nhìn nhau. Các thuyền trưởng ra lệnh cho họ treo cờ lên cao và đổi hướng.
Sau cuộc tấn công của Ám Tể, mọi người đều nhận ra một sự thật rằng họ đều là con người. Chịu đựng những tai họa khủng khiếp tự nó đã là một sai lầm. Những Tai Họa thiếu đi những giá trị mà con người đón nhận; chúng không biết đến lòng trắc ẩn, và chúng cũng không phải là Sứ giả của Thần linh. Chúng chỉ là những kẻ mang đến sự hủy diệt.
Phớt lờ tiếng hò hét của đám đông, làn sóng đen càng ngày càng áp sát. Cơ thể phân tán của nó dần dần hội tụ lại tạo thành một hình bóng khổng lồ màu xám đen giữa bầu trời tối đen. Các cạnh của cơ thể nó bị mờ đi, nên người ta chỉ có thể nhận ra vẻ ngoài gần giống hình người của nó. Tuy nhiên, cơ thể của nó quá lớn đến nỗi nó dường như nối liền trái đất với bầu trời, chiếm ưu thế trong tầm nhìn của mọi người.
Hai quả cầu hoàng hôn sáng lên trên bầu trời, trở thành đôi mắt của hình bóng to lớn. Nó nhìn xuống những người dám tấn công nó và đôi mắt nó sáng lên một chút để đáp lại.
"Avatar Hoàng kim!"
Isabella giơ ngón tay lên và chỉ vào hình dáng to lớn có thể dễ dàng quét sạch từng người trong số họ. Một avatar thần thánh khổng lồ được hình thành từ Linh hồn Hoàng kim đã bay lên từ biển giữa những đợt sóng vàng ập đến để đứng trước hình bóng khổng lồ trên bầu trời. Nó giải phóng các lớp ánh sáng vàng kim nhốt giữ tro bụi đe dọa hủy diệt.
Mười giây ngột ngạt trôi qua, đôi mắt trên bầu trời nheo lại đầy giễu cợt. Trước cái nhìn sửng sốt của Isabella, cái bóng to lớn cất tiếng nói đầu tiên.
"Thật ngu mụi."
Cơ thể của Ám Tể đột nhiên lao xuống.
"Khai hoả! Khai hoả!"
Theo lệnh của thuyền trưởng, pháo chính trên tàu chiến phóng ra hơn trăm luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ, đồng thời xuyên thẳng vào cơ thể làn sương đen.
Tuy nhiên, bất chấp mọi sự hỗ trợ và yểm trợ, con người vẫn gặp bất lợi. Con quái vật trên bầu trời không hề nao núng trước tất cả những đòn tấn công này. Cán cân số phận do Vận Mệnh Nữ Thần nắm giữ đang lung lay, nhưng nó không hề có dấu hiệu nghiêng ngả.
'Mình vẫn còn quá yếu. Giá như mình có thêm vài năm nữa...'
Isabella thở dài thườn thượt với chính mình. Sức mạnh cá nhân của cô với tư cách là siêu việt Nguyên Bản Cấp 2, kết hợp với lực lượng đáng kinh ngạc của Hạm đội Hoàng kim, đủ mạnh để xóa sổ một quốc gia. Tuy nhiên, trước Lục Tai Họa đã tàn phá toàn bộ nền văn minh, việc họ vẫn còn thiếu sót là điều không thể tránh khỏi.
Sự thật là cô đã quyết tâm chấp nhận thất bại.
Trong khi đó, trên một trong những con tàu chiến, Roel thấy tim mình đập thình thịch trước trận chiến có quy mô hoành tráng đang diễn ra trước mắt anh. Tâm trí anh bị bao trùm bởi sự lo lắng. Anh hạ ánh mắt nhìn qua cái lỗ trên boong tàu và thấy quả trứng của Băng Hà Nhân vẫn đang tỏa ra hơi lạnh.
Chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là họ sẽ trở về từ Bang Nhân Chứng, nhưng Roel biết rõ rằng họ sẽ không thể tồn tại được lâu dưới sức mạnh tàn phá của Ám Tể. Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là kích hoạt Phong ấn Vĩnh cửu và hạ quả trứng xuống.
Cùng lúc đó, Charlotte quan sát trận chiến trước mắt và nhận ra điều đó.
Họ không thể thắng cuộc chiến này.
Có thể nhìn thấu bản chất của Linh hồn Hoàng kim, không khó để cô đi đến kết luận này. Cô quan sát các đồng đội lao đi khắp boong tàu cũng như những khẩu đại bác đang bắn không ngừng nghỉ trước khi quay đầu về phía chàng trai tóc đen đang đứng bên cạnh cô.
Vào thời điểm tuyệt vọng này, Charlotte, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như đã nhìn thấy tương lai của hai người họ. Đó sẽ là một cuộc sống bình yên, bình thường. Họ có thể tự do đi lại với nhau, tranh cãi về đủ thứ chuyện nhỏ nhặt. Họ sẽ có một đám cưới được những người lớn tuổi chúc phúc, và những bông hoa xinh đẹp sẽ mưa xuống họ khi họ được tuyên bố là vợ chồng. Một cuộc sống mới sẽ được sinh ra từ tình yêu của họ, tạo nên một gia đình trọn vẹn mà cô luôn tìm kiếm.
Tiếc rằng tương lai này mãi mãi chỉ là một giấc mơ, không bao giờ có thể thực hiện được. Bóng tối tràn ngập giống như cái chết ôm lấy; chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ khuất phục và chết đuối trong đó.
Charlotte nắm chặt viên Thất Sắc Ngọc trong tay. Đây là công cụ cung cấp cho cô khả năng phòng thủ tuyệt đối trước mọi tai họa. Dù là con quái vật cổ xưa trên bầu trời hay những mối nguy hiểm rình rập dưới biển, không ai trong số chúng có thể phá vỡ được ma thuật phòng thủ vĩ đại nhất của Đá Quý Ma Pháp.
"Tên của nó là Tâm Hộ Vệ. Đó là một ma cụ được tạo ra từ việc trộn 7 viên đá quý cao cấp nhất với máu của mình. Nó không chỉ tạo thành một kết giới thông thường giống như hầu hết các ma cụ bảo vệ khác. Sẽ thích hợp hơn nếu gọi nó là ma thuật cấp cao nhất, đặc biệt là khi nó được bắn ra như một viên đạn."
"Ma thuật?"
"Thực vậy. Đó là một ma thuật kỳ diệu để sống sót."
Nhớ lại cuộc trao đổi với Isabella, Charlotte nhét viên Thất Sắc Ngọc vào Cò súng Đá quý trong khi lẩm bẩm trong hơi thở.
"Tại sao chúng ta không thể gặp nhau sớm hơn nhỉ?"
Đó là một câu hỏi nghe giống một tiếng thở dài hơn.
Charlotte nhìn vị hôn phu của mình với một nụ cười dịu dàng trước khi đưa tay ôm lấy anh. Đối mặt với cử chỉ đột ngột này, Roel theo bản năng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Charlotte?"
"...Anh yêu, anh phải sống tiếp."
Bang!
Cò súng được bắn ra và viên Thất Sắc Ngọc bên trong vỡ tan thành từng mảnh. Viên đạn phòng thủ tuyệt đối bắn thẳng vào cơ thể Roel, bao quanh anh với ánh sáng bảy màu khi cú va chạm hất anh xuống biển.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro