Chap 25: Hận
Ngươi bảo ta phải làm sao đây?
Ta... thật sự sợ chết?
Ha~ vốn dĩ ta đã chết rồi thì còn sợ gì nữa.
Đêm xuống, vẫn nơi cũ này, bọn họ quyết định nán lại qua đêm ở đây. Đống lửa nhỏ được đốt lên ở gian giữa, Hiểu Tinh Trần đưa tay sờ nền đất. Nơi đây đã từng yên vui, đã từng khiến y tự đặt kiếm lên cổ mình tự kết liễu câu chuyện cuộc đời bế tắc. Có quá nhiều kỷ niệm nơi này. Tiết Dương đứng khoanh tay nhìn lên bầu trời đêm.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nó chiếu sáng cả một vùng, những ngôi sao lấp lánh cạnh bên, liên tục đổi sắc màu.
Thực ra, trong lòng hắn đang rất ngổn ngang phức tạp.
Linh hồn A Thiến cùng Yên Linh chân nhân ra ngoài tìm kiếm oán linh. Nàng liên tục tránh mặt Tiết Dương, mặt dù Tiết Dương không thể nào nhìn thấy nàng. Nếu là Tiết Dương năm xưa, có lẽ sẽ khiến nàng tức điên lên, nhưng nay hắn đã trọng sinh sống lại trong thân xác một thiếu niên khác, nàng chẳng còn cảm giác muốn thù hận hắn nữa. Tuy không thể nói, nhưng qua cử chỉ cùng nét mặt của nàng, Yên Linh chân nhân cùng Hiểu Tinh Trần đều hiểu nàng muốn nói gì. Yên Linh chân nhân có bàn bạc với Hiểu Tinh Trần rằng, sau khi hoàn thành mọi chuyện, ông sẽ lập đàn làm pháp sự giúp A Thiến có thể giải thoát khỏi chốn nhân gian này mà đi đầu thai chuyển kiếp.
Hiểu Tinh Trần đi đến đứng bên cạnh hắn: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Hắn thở dài: "Ta đang nhớ lại một số chuyện. Năm xưa, tại nơi cánh cửa này, tại gian giữa này, ta và ngươi..."
Y cắt ngang lời hắn: " Ta đã sớm quên rồi. Ngươi đừng như vậy nữa."
Tiết Dương có vẻ vẫn rất ảo não, hắn thật sự không thể nào quên được, tất cả đều hiện về rõ ràng như thế. Hắn xoay người sang đối diện với Hiểu Tinh Trần. Bất giác cầm lấy tay y đặt lên ngực mình:
"Lúc trước chính là ta sai, ta ngu ngốc, ta ngạo mạn, cố chấp. Ta luôn nghĩ ngươi chính là kẻ thù của ta, ta phải tìm cách hạ bệ ngươi. Nhưng mà... nhưng mà, khoảng thời gian ở đây, ngươi cho ta rất nhiều thứ."
Ánh mắt hắn nhìn y tràn ngập yêu thương, ngừng một lúc, hắn tiếp tục nói: "Ta nhận ra điều đó. Nhưng bản ngã của ta quá lớn. Lớp áo bảo vệ ta quá dày. Nó không cho phép ta vượt qua giới hạn đó. Không cho phép ta động lòng trước bất kì ai cả. Không cho phép ta lương thiện. Ta... ta... thật sự... ta sai rồi..."
Hắn đã từng vì y mà hốc mắt đỏ lên.
Hắn đã từng vì y mà điên đảo tìm cách hồi sinh một linh hồn đã vỡ nát.
Hắn đã từng vì y mà chỉ ở đây, một mình giữ xác kẻ thù suốt nhiều tháng năm không nản chí.
Hắn chỉ nuôi một tia hy vọng nhỏ nhoi duy nhất là có thể hồi sinh linh hồn đã vỡ nát của y.
Thật may mắn.
Thật may mắn.
Hôm nay đã có thể nói ra điều mà Tiết Dương hắn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể nói.
Hiểu Tinh Trần mỉm cười: "Ta biết. Ta biết tất cả mà."
Hiểu Tinh Trần như người mang lại tia nắng ấm áp cho người bên cạnh y. Nhẹ vuốt làn tóc đen của hắn, y nói: "Ta nhiều năm làm linh miêu cũng đã chứng kiến tất cả. Ngươi luôn ôm ta vào lòng, đi đâu cũng mang ta theo. Có một khát khao luôn tràn ngập trong khoang ngực của ngươi, là khát khao muốn hồi sinh ta sống trở lại. Là cảm giác tội lỗi, hối hận. Là nỗi nhớ da diết những ký ức xưa cũ của chúng ta. Là tình yêu chớm nở đã vội lụi tàn."
"Toả Linh Nang là ta, ta vẫn ở đây, luôn ở đây cùng ngươi. Năm ấy cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Đừng tự dằn vặt mình nữa. Ta đã sớm quên hết mọi chuyện rồi."
Tiết Dương ôm chầm lấy Hiểu Tinh Trần, hắn bật khóc, khóc thành tiếng. Đã bao lâu, từ ngày ngón tay đứt đoạn.
Đã bao lâu rồi hắn chưa khóc?
Hiểu Tinh Trần cười ôn nhu: "Đừng khóc! Đừng khóc! Ngươi có biết, ta mong chờ ngươi khóc trong lòng ta lâu lắm rồi có biết không? Năm xưa ta đã sai khi xem thường nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà ngươi phải chịu lúc còn nhỏ. Ta xin lỗi."
Y vuốt lấy tấm lưng gầy của hắn: "Ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta ước gì lúc ấy, có thể ở đó để bảo vệ đứa nhỏ tội nghiệp kia. Có thể dang tay ôm lấy, ủi an nó. Biết đâu... biết đâu... mọi chuyện lại khác. Sẽ không đưa tất cả vào ngõ cụt."
Tiết Dương cảm thấy mình chưa từng được yếu đuối như bây giờ. Trước y, hắn cho phép mình yếu đuối, bởi vì chẳng còn gì để giấu diếm nhau nữa cả. Tên lưu manh nổi tiếng một vùng Quỳ Châu... chết rồi.
Hắn bỗng dưng đưa tay xuống mông y bóp một cái rõ mạnh. Hiểu Tinh Trần không kịp phản ứng liền đẩy hắn ra, hắn loạng choạng ngã xuống đất. Cười lên khanh khách:
"Sao lại đẩy ngã vi phu ngươi như thế? Không được, không được nha."
Hiểu Tinh Trần mím môi, y đang còn chìm đắm trong mớ đau thương, tự dưng lại bị hắn sờ loạn nên có chút tức giận: "Ngươi còn vậy nữa thì coi chừng cái tay của ngươi đó. Lỡ ai nhìn thấy thì sao đây. Thật là..."
Tiết Dương đứng lên bất ngờ nhào đến ôm chặt y, hắn nũng nịu: "Sao phải sợ ai? Lão tử vốn dĩ chẳng ngán ai. Ngươi là của ta. Đạo trưởng à ~~"
Hắn hôn lên vành tai y, khiến y giật mình, mặt ửng đỏ. Hơi thở nóng hơn, gấp gáp hơn. Tay hắn tiếp tục sờ loạn. Mò xuống hạ bộ của y lúc nào không hay. Hắn bỗng dưng trở thành một tên háo sắc, muốn hái hoa bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào và bất cứ tình trạng nào. Hiểu Tinh Trần quở trách:
"Ngươi thật là.. Yên Linh chân nhân sắp về rồi. Đừng làm chuyện không ra gì ở đây."
Vừa dứt lời, ngoài sân đã nghe thấy tiếng mở cửa, cùng tiếng lộp cộp của gậy trúc. Không cần nhìn cũng biết là ai đã về. Hắn buông y ra nhưng tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn đang định làm chút chuyện xấu với y thì lão già kia lại về mất rồi.
Yên Linh bước vào bậc cửa, đã thấy Tiết Dương nằm ngủ, còn Hiểu Tinh Trần đang ngồi châm thêm củi vào đống lửa. A Thiến ngay lập tức đi đến bên cạnh y ngồi xuống. Hiểu Tinh Trần nhìn thấy trên tay Yên Linh chân nhân cầm một bọc giấy bạc, liền hỏi:
"Đó là gì vậy?"
Yên Linh chân nhân nhún vai: "Ta không biết, là cô bé này chỉ nơi cho ta lấy đấy. Nó nằm trong một cái hốc nhỏ ở gốc tường ngoài sân".
Yên Linh chân nhân đưa gói giấy cho Hiểu Tinh Trần, y gỡ nhẹ lớp giấy bạc ra. Bên trong là thứ khiến cho y phải giật mình, cảm giác xót xa lại bao trùm nơi này. Đây chính là những viên kẹo mà A Thiến cất giấu được trước khi còn sống. Thật sự.. thật sự y không thể nói ra được lời nào. Những viên kẹo đã hỏng hết từ lâu lắm rồi..
A Thiến ôm chiếc gậy trúc ngồi lắc lư vui vẻ, chốc chốc lại ngước nhìn Đạo trưởng mà cười đến híp mắt. Kẹo đường y cho nàng, nàng vẫn giữ lại đây.
Tiết Dương bỗng dưng ngồi dậy, phá tan bầu không khí ngột ngạt này, hắn hỏi: "Ông đã kéo được đồng bọn chưa?"
Yên Linh chân nhân thở dài một hơi: "Ta sẽ đi nơi khác tìm. Chẳng lẽ không oán linh nào chịu giúp ta hay sao."
Tiết Dương vỗ đùi cười lớn: "Ha ha ha! Nếu muốn người khác giúp mình nhất định phải có điều kiện rồi, có ai mà cho không ông chứ. Đời này ta chẳng tin tưởng ai cả. Lời ngon ngọt chỉ làm chết ruồi mà thôi."
Hiểu Tinh Trần ngước nhìn hắn. Có lẽ bị Kim Quang Dao lừa dối cũng là vết đâm sâu thứ hai vào lòng tin tưởng của hắn. Điều đó khiến cho hắn trở nên bất tin giữa dòng đời đầy cạm bẫy này.
Yên Linh chân nhân chẳng biết phải làm sao khi gặp trường hợp khó xử như thế này cả. Ông nói: "Chẳng lẽ vì việc của ta mà phải làm hại đến ngươi. Ta không làm được đâu."
Tiết Dương cong môi, lần đầu tiên hắn nhận phần thiệt về mình để giúp người khác. Hắn vỗ vai Yên Linh chân nhân: "Ông đừng quên lời hứa ta nói năm ấy. Ta đã nói thì sẽ làm. Nếu không làm thì không phải Tiết Dương ta."
Hắn còn nợ ông ấy một ân huệ rất lớn: "Mạng Hiểu Tinh Trần và... cả mạng của ta. Đa tạ ông đã mang ta và Đạo trưởng trở lại nhân gian một lần nữa. Dĩ nhiên năm ấy ta chỉ nhờ ông một việc, mà ông lại làm tận hai việc. Chà.. ta không trả ơn cho ông thì thật quá đáng rồi. Ha ha ha! Mạng lão tử rất lớn. Ông đừng bận lòng."
Hiểu Tinh Trần thắc mắc: "Là chuyện gì mà có vẻ hệ trọng như vậy? Ta có thể giúp gì được không?"
Tiết Dương nhìn y cười híp mắt: "Có đấy!"
Đã sắp đến giờ Tý rồi. Hiểu Tinh Trần lại phải đối mặt với quỷ dữ của Lục cầu. Thời điểm thể trạng y yếu nhất, cũng là lúc có thể để cho oan hồn xâm nhập vào, tạm thời đoạt xá. Yên Linh chân nhân cảm thấy chuyện này quá bất khả thi. Ông không muốn lợi dụng bất kì ai để hoàn thành mục đích của mình cả. Nét mặt ông có vẻ rất mệt mỏi, chậm rãi nói:
"Ta không muốn lợi dụng ngươi để..."
Tiết Dương chen ngang cắt lời: "Đây không phải là lợi dụng. Là ta tự nguyện. Lão già ông có gì mà phải suy nghĩ nhiều."
Tiết Dương đi đến thọc tay vào ngực áo của Yên Linh chân nhân lấy ra một lọ thuốc dưỡng thương. Hắn ghé vào tai ông nói nhỏ:
"Chả phải thuốc này ông cho ta dùng rất nhanh chóng lành lại vết thương sao? Vậy thì cứ xức cho ta thôi. Ha ha ha."
Yên Linh tức giận: "Tiết Dương, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không? Vốn dĩ thân xác phàm phu tục tử thì làm sao có thể chịu được quá ba nhát kiếm? Người ngu ngốc mới nghĩ có thể sống sót.
"Bỏ đi! Bỏ đi!"
Đột nhiên Hiểu Tinh Trần ôm ngực ngã xuống nền đất. Y đang co rút người lại. Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim y, không thể thở được. Tiết Dương nhanh chóng đến đỡ y dậy, để y dựa vào người mình. Vẻ mặt lo lắng của hắn bắt đầu hiện lên, hắn cáu gắt:
"Hiểu Tinh Trần, ngươi sao vậy?"
Hắn liếc nhìn Yên Linh chân nhân quát lên: "Chuyện này là sao? Hiểu Tinh Trần y bị làm sao vậy?"
Yên Linh chân nhân thở dài, kể lại cho hắn nghe chuyện Hiểu Tinh Trần đã triệu hồi quỷ dữ trong Lục cầu. Hắn cầm siết chặt tay y. Mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay y khiến hắn có cảm giác đau đớn. Bỗng Yên Linh chân nhân thoáng giật mình thốt lên:
"Đến rồi! Tại sao bọn họ lại đến đây chứ. Ta đã bảo không đồng ý rồi cơ mà."
Bọn họ thật nhanh nhạy. Những oán linh đó đã biết Tiết Dương chính là tên thiếu niên này. Thật sự họ đã tìm đến đây. Họ muốn được trả thù. Họ muốn được tận hưởng cảm giác giải toả tất cả nỗi oán hận bấy lâu nay. Có như thế, họ mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp được.
Yên Linh lắc đầu: "Không được rồi. Không thể nào."
"Tiết Dương!!!! Ngươi chạy đi. Rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt."
"Đi mau!!!!"
Tiết Dương cong khoé môi cười lặng lẽ, vốn dĩ hắn đã chấp nhận chuyện này rồi, hắn sẽ không trốn tránh. Tiết Dương đặt Hiểu Tinh Trần xuống, hắn đứng dậy tiến về đứng phía trước cánh cửa, ngay vị trí năm xưa, ngày mà Đạo trưởng đã đâm hắn một nhát kiếm nặng tình. Còn bây giờ, chắc có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Yên Linh tức giận quát hắn: "Ngươi làm gì vậy? Đi mau cho ta."
Muộn rồi.
Hiểu Tinh Trần từ từ ngồi dậy. Yên Linh chân nhân cả kinh nhìn y. Hiểu Tinh Trần mắt dường như rơi vào khoảng vô định, lờ đờ, đỏ ngầu, nhìn rất hung dữ. Y từ từ rút lấy thanh kiếm của mình, đi chập chững về phía Tiết Dương. Thanh kiếm đưa lên ngang ngực, chĩa về phía hắn.
Tình cảnh này...
Thật giống.
Tiết Dương lại mỉm cười. Hắn không hề có chút sợ hãi nào cả. Thậm chí hắn còn buông lời đùa cợt:
"Mau đến đây nào. Chẳng phải muốn giết ta lắm sao? Giết ta rồi thì hãy giữ lời. Không thì lão già Yên Linh sẽ cho các ngươi tan biến hết hồn phách đấy. Ha hả."
Yên Linh chân nhân nhanh chóng lao đến, hai tay kẹp năm lá bùa vàng óng ánh, đứng chắn trước mặt hắn nói:
"Ta không cần các ngươi giúp nữa. Mau thoát khỏi thân xác Hiểu Tinh Trần, không đừng trách ta vô tình."
Tiết Dương chậc lưỡi: "Ông đừng có nhiều lời nữa. Nợ của lão tử thì lão tử khắc phải trả. Mau tránh ra."
Vừa dứt lời hắn liền đẩy Yên Linh chân nhân sang một bên. Lúc này, bỗng dưng hắn cảm thấy lồng ngực mình lạnh lẽo, có chút nhói. À! Thì ra là lợi dụng sơ hở mà đâm lén. Cũng chẳng thể gọi là đâm lén, bởi vì... hắn tự nguyện mà...
Tiết Dương vẫn nở nụ cười gian manh: "Làm tốt lắm. Đạo trưởng!"
"Mau! Mau! Tiếp tục người khác nào. Ha ha ha."
"Tiết Dương ta tiếp từng người một. Đến! Đến mau!!!"
Tay Hiểu Tinh Trần siết chặt chuôi kiếm. Từng đường gân nổi lên rõ rệt. Tay y run run. Lúc này, bất giác một giọt nước mắt của y tự dưng lại nhè nhẹ chảy xuống. Đôi đồng tử đen lấp lánh không còn mà thay vào đó một màu đỏ đến đáng sợ.
Tiết Dương không cảm thấy đau gì cả. Hắn nhỏ giọng ủi an y: "Ta không đau. Nhát kiếm này y hệt chiều hôm ấy. Ngươi vì nặng tình mà khiến cho ta thoát khỏi cái chết. Bây giờ cũng vậy, ta biết, ngươi đang phải chịu loại đau đớn gì. Đừng cố phản kháng nữa, ta không sao đâu. Nào! Ngoan!"
Hắn đưa tay lên lau đi giọt nước mắt cho y. Hiểu Tinh Trần đang cố gắng lấy lại ý thức bản thân. Nhưng mà thể lực y đang trong lúc yếu nhất, điều đó là hoàn toàn không thể. Y càng cố gắng chỉ càng tự làm đau mình mà thôi.
Yên Linh chân nhân lao đến rút thanh kiếm ra, Tiết Dương lảo đảo lùi lại đằng sau vài bước. Yên Linh nhanh chóng đỡ lấy hắn. Ông hét lên:
"Đủ rồi. Ngươi điên rồi đúng không? Chuyện này ta không cần ngươi nhúng tay vào. Tên tiểu tử này, nghe không hiểu hả?"
Nhát kiếm thứ hai lại nhanh chóng lao vút đâm vào bụng hắn. Lần này Yên Linh chân nhân thật sự bất ngờ với tốc độ của Hiểu Tinh Trần. Tình huống bây giờ ông không biết phải làm sao nữa. Tiết Dương đưa tay đẩy Yên Linh sang một bên, hắn cười ngạo nghễ. Máu từ khoang miệng hắn chảy xuống thẳng một đường. Hắn đưa lưỡi mình liếm vết máu vương vãi trên tay:
"Khụ! Ha ha.. tư vị thật dễ chịu. Lão tử sẽ khó quên lắm đây."
Ánh mắt hắn đau lòng nhìn Hiểu Tinh Trần. Thật sự, tâm can hắn bây giờ...nát cả rồi.
____#_#____
- Xin lỗi ;_;
Lại ngược quí zị rồi ;_;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro