Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Duyến Mộc Cầu Ngư (2)

     Tiết Dương lần thứ hai tỉnh dậy đã là sẩm tối hôm sau.

     Mùa đông tuyết rơi lạnh cắt da cắt thịt, hắn toàn thân vỏn vẹn một lớp trung y mỏng như cánh ve, bên trên sơ sài choàng qua đệm chăn mỏng, nằm gục bên giường.
Người trên giường lông mi cong dài khẽ động vài cái, y theo quán tính nâng tay đi sờ đôi mắt mình, bên dưới mi mắt vẫn luôn trống rỗng nay no đủ một đôi tròng mắt. Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng, sáng đẹp như được ngân hà vẩy xuống muôn vàn vì sao, phản chiếu tất thảy ấm lạnh nhân gian.

     Tiết Dương đứng không nổi, hoặc là nói hắn gần như đã phế. Một bên chân đầm đìa máu tươi, trung y trắng một nửa bên đã sớm nhuộm bởi máu, hiện tại kết thành màu nâu đất, ngai ngái mùi tanh.

     Người nọ tỉnh dậy làm ra động tĩnh không lớn, thế nhưng Tiết Dương vốn giấc ngủ rất nông liền theo tiếng động mà tỉnh. Hắn chẳng qua bởi vì quá mệt mỏi nên chỉ chợp mắt một chút, lắng nghe cạch cạch vài tiếng liền ngẩng đầu "nhìn" y. Nơi trước kia đặt một đôi mắt sắc bén tinh tường hiện tại trống rỗng đen ngòm vì bị khoét. Máu từ hốc mắt không ngừng chảy xuống đè lên những vệt máu đã sớm chuyển đen, chúng đậu trên đôi gò má gầy guộc, thay thời gian thành kính hôn lên. Cũng may Tiết Dương sớm đã mất cảm giác đau. Hắn thừa thông minh để nhận ra Hiểu Tinh Trần đã tỉnh. Chẳng qua mất máu qua nhiều, đầu óc liền có chút trì trệ, không phân nổi đâu là hiện thực. Thân thể tàn tạ vẫn một bộ khí khái xuân phong đắc ý, ngoài Tiết Dương, quả thật khó có ai ngập trong đau đớn tàn phế mà chẳng bớt đi một mảnh phong tư.

     Hắn sống 27 năm, lại có 20 năm được trời cao ban phước, trải qua hết thảy. Trên người, trong lòng đều đã chằng chịt vết thương. Đem tất thảy cảm giác của hắn phong ấn vào tầng tầng lớp lớp, ở nơi sâu thẳm nhất của luân lý, đạo đức âm thầm thối rữa. Nhân gian ấm lạnh, lòng người hư nát thay trời cao xây đắp nên một ác nhân vạn người phỉ nhổ, trong miệng đời đem hắn đáng chết đến vạn lần.

     Hiểu Tinh Trần run rẩy chạm lên gò má hắn. Gầy đến đáng sợ, máu vẽ loạn đầy mặt như chú văn, cười nhạo hắn ba năm nắm đằng chuôi tưởng thắng, phút chót lại phát hiện mình ôm trọn lưỡi dao vào người, thua đi tất thảy.

     Hiểu Tinh Trần nhận ra y không có ký ức, trong đầu trống rỗng, thân thể không linh hoạt, giống như khuyết thiếu thứ gì. Vậy nhưng đối người trước mặt một tràng cảnh tượng khiến nơi trống rỗng trước ngực y quặn thắt không thôi. Hiểu Tinh Trần không biết cảm giác này là gì, y cũng không hiểu đau là vì sao. Y tỉnh dậy, như tờ giấy trắng đợi hắn điểm thêm những dấu vết theo tháng năm. Sạch sẽ tinh khiết, tựa như lúc vừa mới hạ sơn.

     Tiết Dương biết Hiểu Tinh Trần không có ký ức, cũng thiếu đi trái tim. Chính hắn cố tình làm như vậy. Hiểu Tinh Trần tựa một pho tượng được thợ điêu khắc chạm trỗ thành, tinh tế động lòng người. Tiết Dương vốn nghĩ đợi y tỉnh dậy liền dạy y làm ác, khiến y vạn kiếp bất phục, cùng với hắn chung một loại người.

     Nhưng khoảnh khắc Hiểu Tinh Trần chạm vào má hắn, Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần mà hắn muốn là chân chính Hiểu Tinh Trần, là đạo trưởng dùng ôn nhu bảo bọc chúng sinh thiên hạ.

     Mà thiên hạ của Hiểu Tinh Trần, hắn vốn không có nổi một chỗ chen chân. Tiết Dương tự hỏi nếu hắn vẫn là tiểu hữu nọ, liệu rằng giữa thiên hạ của y sẽ xuất hiện một nơi chốn nhỏ bé, mang hắn dung nạp vào?

     Tiết Dương cười, tự mỉa mai mình loạn nghĩ, nếu trước mặt thật sự là Hiểu Tinh Trần trước kia, ước chừng mình cũng đã sớm chết vạn lần.

     Hiểu Tinh Trần trước mặt giữ nguyên một tư thế, Tiết Dương cho rằng y giống như gà con mới nở, gặp người nào đầu tiên thì thân thiết người đó. Cũng may... Người y gặp trước, lần này là hắn.

"Ngươi là...?"

"Ta tên Tiết Dương."

     Hiểu Tinh Trần cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng y không nhớ ra. Lúc nghe hắn nói "Tiết Dương", Hiểu Tinh Trần cảm thấy trong lòng mình rất loạn. Giống như có hai luồng suy nghĩ đấu đá lẫn nhau, mang ruột gan của y đào bới một lượt.

"Ngươi là Hiểu Tinh Trần, chúng ta... Là cừu nhân."

     Đương lúc Hiểu Tinh Trần còn ngập trong hỗn độn suy nghĩ, lại nghe thấy người tên Tiết Dương nói chuyện. Giọng hắn đều đều không nhiều cảm xúc, ba chữ cuối cùng lại đè thật nặng, như muốn đem hết thảy nghiền nát, nhai nuốt cho bằng hết.

     Tiết Dương lần đầu tiên phát hiện bản thân không có cách nào tiếp tục đổi trắng thay đen. Tài ăn nói gian giảo vẫn còn đó, chẳng qua lúc này có vẻ đã chẳng nên dùng đến nữa. Bọn họ tựu chung, quả thật không là gì khác ngoài hai chữ cừu nhân. Kia ba năm giả dối, không cần tiếp tục giở trò bịp bợm. Tiết Dương thở nhẹ một hơi, lần này, hắn không cần rào trước chắn sau, không cần lo được lo mất, cũng không cần lo một ngày bị đánh cho tỉnh. Bởi rằng hắn chẳng che giấu, chính là đã quyết định bằng mọi giá đón nhận. Tiết Dương sau tận mười năm, rốt cuộc được quay về làm chính mình, làm Tiết Dương không sợ trời đất, cũng không có cố kỵ.

     Ít nhất là hắn nghĩ vậy.

     Hiểu Tinh Trần kỳ thật không hiểu cừu nhân là gì, y chỉ biết Tiết Dương bảo họ là cừu nhân, vậy họ chắc chắn là cừu nhân. Hiểu Tinh Trần cũng không hiểu vì cớ gì lần đầu gặp mặt lại có cảm giác muốn tin tưởng Tiết Dương hết lòng.

     Cứ như thế, Hiểu Tinh Trần lần đầu đến thế giới này, y gặp được một thanh niên có nụ cười rất đẹp, người hắn bê bết máu vẫn đẹp mắt như thường. Bộ dáng đó rõ ràng rất được người yêu thích, trên mặt lại thiếu hai mất tròng mắt, đem dáng vẻ xuân phong đắc ý đè lên một nét bi thương nhè nhẹ.

     Sau màn chào hỏi hôm đó, hai người vi diệu sống với nhau. Sinh hoạt đều như lúc trước.

     Hiểu Tinh Trần cả ngày quanh quẩn trong gian nhà nát che không nổi một ngọn gió, tránh không nổi một hạt sương, ngày qua ngày chăm sóc người đầu tiên y nhận thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro