Túy Ẩn Hoan: Giống Ta Sao Không Phải Ta (3)
Ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng le lói, trong phòng lặng thinh nghe tiếng nến nổ tí tách, trái tim Hiểu Tinh Trần dần dần lặng xuống đáy nước lạnh lẽo khốn cùng. Y đã ngồi như thế rất lâu rồi không màng ăn uống thân thể gầy gầy đôi lúc lại run lên.
"Uống miếng nước đi, đói không ta nấu gì đó cho ngươi ăn." Tiết Dương rót chén trà nhét vào tay y.
Gương mặt Hiểu Tinh Trần vẫn còn tái nhợt do biến cố của Hồ Thanh Nghi, chén trà ấm trong tay không xua được cái lạnh, y bỏ chén trà lại bàn nhìn bàn tay mình, cảm giác mềm mềm của khăn choàng lông cáo khoát trên người cô ta vẫn không còn đọng lại: "Đáng lí ta đã nắm được cô ta rồi."
Tiết Dương ôm y ôn tồn nói: "Ta đã nói không phải lỗi của ngươi, chuyện xảy ra bất ngờ ta còn chưa kịp phản ứng, ngươi cũng cố gắng hết sức để cứu cô ta rồi, có phải bỏ rơi cô ta đâu." Giọng nói quen thuộc cùng những lời an ủi đã vang vọng trong lòng y không biết bao nhiêu lần, y vẫn không thể bỏ được cảm giác tội lỗi, lẩm bẩm: "Ta nên kéo tay cô ta mới đúng."
"Nắm được đã may lắm rồi lúc đó ngươi còn thời gian suy nghĩ nên nắm ở đâu sao?" Hiểu Tinh Trần đã nắm được, tiếc là chỉ nắm được áo choàng cô ta khoác hờ thôi, Tiết Dương biết với tính cách của y nhất định sẽ luôn tự trách, sẽ không ngừng dằn vặt bản thân vô dụng: "Giờ ngươi cùng ta tìm ra hung thủ hay ngồi ở đây gặm nhấm tội lỗi không thuộc về ngươi đây? Ta đã xem qua rồi vũ đài đó bị người ta giở trò."
Hiểu Tinh Trần rầu rĩ đưa mắt nhìn hắn, hồi lâu gục vai hắn nức nở: "Nhưng đổi lại là ngươi ta nhất định nắm được, ít nhất ta phản ứng nhanh hơn dù đã trôi tuột khỏi tay vẫn tìm mọi cách kéo ngươi lại."
Tiết Dương ngẩn ra một chút, y nói thế hắn đương nhiên rất vui nhưng cũng vì sự tự trách của y mà đau lòng. Y cảm thấy là do cô ta không quan trọng bằng hắn nên mới lơ là bất cẩn hại chết cô ta? Còn không phải tại y đang bệnh nên mất sức sao? Hắn ôm chặt cảm nhận sự run rẩy đau đớn của y, ngẫm lại thấy y hình như bệnh lâu không khỏi, sức khỏe không hề có tiến triển.
Cái này, hình như có vấn đề.
****
Đêm qua Hiểu Tinh Trần ngủ rất muộn Tiết Dương lén cho y uống canh an thần ngủ chưa thức, bên đông thất hành lang đỏ đỏ xanh xanh vô cùng bắt mắt, lối đi lót đá sắp sếp vô số chậu hoa, hoa nở rất đẹp tựa như ráng chiều vô đầy vẻ mộng ảo. Tiết Dương nhớ Duyệt Lan nói Đông Thất là chỗ ở của Liễu Mỹ Ương, hiện giờ chỉ có vài manh mối vụn vặt, hắn phải quay về điểm xuất phát tìm kiếm.
Phòng của Liễu Mỹ Ương ở Đông Thất đang được hạ nhân dọn dẹp, miệng lẩm bẩm xui xẻo này nọ, có người than: "Mấy bông hoa thủy tiên kia cũng không cần nữa, dọn dẹp đi đỡ khiến người ta chán ghét."
Có người thở dài nói: "Hoa thủy tiên đó là do chính tay thiếu gia trồng cho tam phu nhân, vậy mà... " đó là những năm tháng đẹp đẽ nhất của Liễu Mỹ Ương, trong phủ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười khiến người ta sảng khoái, giờ thì người đã chết rồi hoa cũng không cần sống nữa làm chi.
"Không đưa đến chỗ đại phu nhân à, đại phu nhân cũng rất thích mà."
Tiết Dương đi vào phòng kiểm tra một vòng lớn, biệt viện này cũng chỉ lâu lâu đến du ngoạn mới ở lại, đồ đạc không nhiều. Hắn lại sang chỗ của Hồ Thanh Nghi, cả căn phòng lòe loẹt sắc màu, có hai ba sắp lụa đặt trên giường, đây là đồ cô ta mua mấy hôm trước còn chưa kịp dùng.
Lúc đi ra ngoài vòng quanh vũ đài vô tình đá phải quả cầu mây dính máu khô lăn lóc kia, để bảo vệ cô ta khỏi tà khí họ đã giăng kết giới xung quanh, kết giới này chỉ tránh tà ma người bình thường vẫn có thể ra vào, thuận tiện cho Duyệt Lan đi lại nếu họ cẩn thận hơn thì không có chuyện Đào Minh Viễn đến bảo Hồ Thanh Nghi đá cầu.
Tại sao đang yên đang lành lại bảo cô ta đá cầu?
Tiết Dương ôm nghi hoặc trở về Hiểu Tinh Trần chắc cũng sắp thức hắn phải làm gì đó cho y ăn.
Duyệt Lan vì chuyện của Hồ Thanh Nghi nà ngã bệnh trong đêm nước mắt cứ trào ra ngoài: "Thiếp gả cho chàng đã lâu không thể sinh nhi tử, bây giờ cả đứa bé của Thanh Nghi cũng không bảo vệ được."
Trong mắt Đào Minh Viễn chứa đầy ôn nhu, ẩn hiện tiếng khóc bi thảm tuyệt vọng: "Là tại ta, là tại ta hại nàng ấy... " đương nhiên sự hối hận này của hắn cũng chỉ được mấy ngày đã tan biến hết, không phải vì mỹ nữ xinh đẹp Mạn Lệ, mà là vì một hồng nhan mới: Vũ Thanh Thanh.
Lúc hay tin Tiết Dương đang đút cháo cho y, nghe nói Đào Minh Viễn có người mới thì cau mày: "Hồ Thanh Nghi mất chưa tới trăm ngày đã yến tiệc ca múa rồi sao?"
"Ngày đó ca múa uống rượu mừng thọ cho lão phu nhân, Vũ Thanh Thanh là một trong những vũ công được mời đến ca múa, chuyện này cũng thường thôi người như hắn lấy đâu ra chung tình?"
Hắn kể sơ lược cho y nghe, hôm đó Vũ Thanh Thanh thanh lệ như hoa nhài trong veo như đoạt hồn, khiến Đào Minh Viễn kinh tâm động phách không rời mắt khỏi được, mọi người ở đó đều nghĩ dù Duyệt Lan, Hồ Thanh Nghi, Liễu Mỹ Ương có tốt đẹp suốt đời cũng khó so sánh được với phong thái này.
Nàng ta múa mà như đang di chuyển trong mắt Đào Minh Viễn, thoắt ẩn thoắt hiện, phiêu linh tán động khiến người ta say mê. Mà Duyệt Lan chỉ cảm thấy ngực đau nhói như bị tảng đá lớn đập lên, hơi chua xót nói: "Thiếp thấy hơi mệt."
Đào Minh Viễn gật đầu nụ cười kia có vẻ có chút có lệ ánh mắt không chút hàm ý lưu luyến gì, Duyệt Lan thấy tám tình phu quân không còn đành than nhẹ một tiếng rời đi.
Hiểu Tinh Trần ăn cháo, mấy ngày nay hắn rất ngoan ngoãn ở cạnh y chăm sóc, khiến tâm trạng y khá hơn nhiều, Tiết Dương lại nói tiếp: "Ta lại nghe thêm một chuyện khác thú vị hơn. Đào Minh Viễn mua cô ta về nuôi ở nhà riêng nhưng mà cô ta không ưa thích gì hắn."
Y động đậy chân mày: "Ngươi đang cười trên sự bi ai của người khác sao?"
Tiết Dương đương nhiên không gật đầu chọc giận y.
***
Vũ Thanh Thanh hoảng sợ: "Không! Ta không! Ta không muốn làm nương tử của ngươi."
Nàng ta hơi nhíu mày, vẫn là ý cười ấm áp: "Ta sẽ đối xử tốt với nàng."
"Đối xử tốt? Ta nghe nói nhà ngươi có tang, thê tử vừa mất cả đứa trẻ cũng mang theo ngươi vẫn còn tâm trạng nạp thiếo, thật kinh tởm."
Đào Minh Viễn vội vàng ôm chặt: "Không, không ta nhất định không làm vậy, ta chỉ yêu thương mỗi mình nàng."
Vũ Thanh Thanh khóc không ra nước mắt, giãy giụa không ngừng tháo trân hoa đâm loạn khóc lã chã trong vô vọng nặng nề, Đào Minh Viễn đình trệ hơi thở: "Đừng sợ, đừng sợ... không cần vội nàng cứ từ từ suy nghĩ, ta không ép nàng đâu."
Trong lòng hắn có sự nôn nóng, nôn nóng như lửa thiêu, khi trở về ngẩng đầu lên đã tới phòng của Duyệt Lan, đèn bên trong đã thổi tắt người cũng đã ngủ. Hắn đành nhỏ nhẹ đi đến bên giường nằm xuống cứ trằn trọc suy nghĩ chợt bên cạnh có tiếng nói: "Có lẽ chàng nên nạp thiếp."
Đào Minh Viễn hơi nghẽn hơi thở.
"Chàng hẳn đã có ý trung nhân."
Hắn lắc đầu: "Không có... ."
"Thanh Thanh cô nương xinh đẹp rất xứng đôi với chàng."
Đào Minh Viễn lặng thinh, hơi xấu hổ.
***
Mười ngày không gặp hôm nay Đào Minh Viễn nhận được thư của Mạn Lệ, đồng ý gả vào đào phủ làm thiếp.
Tiết Dương cười nhạt nhẽo: "Phúc khí tên này thật tốt mỹ nữ thanh lệ thoát tục gì đó cũng chịu gả rồi."
Hiểu Tinh Trần lại đau đầu vì không có manh mối gì, không lưu lại tà khí thì nhất định do người làm, tiếc là điều chuẩn bị kỹ lưỡng giả thành tai nạn khéo léo vô cùng, họ còn suýt tin là tai nạn mà thôi.
Tiết Dương lại nói: "Chúng ta đi đến đó xem thôi."
Y nhàm chán: "Có gì mà xem chứ."
Hắn nài nỉ: "Đi thôi."
Mạn Lệ cô nương chịu thiệt gả làm thiếp nhưng không thể tùy tiện gả, sính lễ chất như nêm, trong tiếng sáo nhạc bừng vang. Người người ra vào tiếp đã khách khứa náo nhiệt vô cùng...
Sau khi kết bái Đào Minh Viễn dắt Mạn Lệ vào trong khuê phòng.
Đèn hoa chúc sáng lung linh.
Đào Minh Viễn vén khăn cài đầu lên.
"Duyệt Lan?"
Duyệt Lan đáp: "Là thiếp."
Đào Minh Viễn kinh ngạc khó hiểu: "Sao nàng lại ở đây?"
Duyệt Lan nghe lời nói của hắn muôn phần bất mãn, lại nhìn hỷ phục của hắn nhớ lại đêm hoa chúc ngày xưa tự dưng mềm lòng: "Thiếp ở đây chàng có vui không?"
Khí sắc Đào Minh Viễn hơi hoảng: "Đương nhiên vui... " hắn do dự cùng xấu hổ hỏi: "Mạn Lệ đâu?"
"Nếu như thiếp nói không chịu, chàng có bỏ cô ấy không?"
Hắn khiếp đảm cùng quái lạ nhìn nàng.
Duyệt Lan mở to đôi mắt, đáy mắt chứa đầy thương tâm: "Chàng đã thích Mạn Lệ rồi sao?"
Hắn thì thào không nghe rõ, cổ họng đau lên từng đợt nói: "Có những điều ta chỉ có thể nói với nàng... Thanh Thanh ngại tang sự không muốn gả, ta muốn lấy hỷ sự bù vào."" Đào Minh Viễn đáy mắt hiện lên bi ai: "Có lẽ ta tìm được rồi... "
Duyệt Lan cười khổ không thôi: "Tìm được gì cơ?"
Đào Minh Viễn không đáp..
Duyệt Lan tự cười giễu cợt nói: "Thiếp không thích Vũ Thanh Thanh."
Đào Minh Viễn hồ nghi: "Nàng ấy có gì mà nàng không thích." Khóe miệng ẩn ẩn ý cười: "Không phải nàng từng bảo ta nạp thiếp sao? Thanh Thanh tính khí cương liệt quật cường, là một nữ tử có dũng khí hơn người." Ánh mắt lóe lên khát cầu: "Trước giờ ta muốn cái gì cũng có thể có được nhưng mà Thanh Thanh thì không thể, nàng ấy không muốn gả cho ta, ta phải làm sao?"
Duyệt Lan buồn bã: "Ta không biết... "
Ngực toát ra đau đớn nặng nề: "Thiếp không muốn."
Đào Minh Viễn nghĩ một lúc nói: "Nàng mệt rồi về phòng đi." Hắn muốn tìm Thanh Thanh, Duyệt Lan cảm thấy da thịt nổi lên, ghê tởm không thôi.
Hiểu Tinh Trần không thể hòa cùng cuộc vui đang định kéo Tiết Dương rời đi, đúng lúc này gió thổi mùi tà khí nồng đậm, xung quanh yến tiệc người người đổ gục, y giật mình: "Chuyện gì vậy?"
"Túy Ẩn Hoan."
Tại sao chứ? Tại sao chàng luôn tìm người khác giống ta mà không phải ta? Ta tưởng bản thân đã thấu suốt, trong lòng chàng có ta, đã thế ta sẽ cùng chàng sống trọn kiếp này bình an...
Thế nhưng vào lúc ta dần yếu đuối, Vũ Thanh Thanh! chàng lại yêu thích cô ta? Lại mê muội cô ta? Vũ Thanh Thanh lại chẳng giống ta!
Vào lúc ta định tha thứ cho chàng, chàng lại yêu người con gái khác.
Tại sao lại chơi đùa với ta như vậy.
Dưới hỉ phục đỏ rực là một bộ dạng hết sức tàn nhẫn khiến Đào Minh Viễn bị dọa mất hồn...
"Ngươi ngươi... ngươi là ai... ? Ngươi không phải Duyệt Lan."
Nhìn thấy hai người chạy đến Đào Minh Viễn như người chết đuối vớ được cọc vội chạy đến: "Cứu mạng? Cứu mạng "
Hoa trong đình viện bị gió thổi tán loạn tựa hòa cùng đau thương, quang mang trong mắt cô ta ta lóe sáng giống như dã thú hung tợn, sau cùng âm hiểm xen lẫn đau thương không để ý xung quanh, một mực tấn công đoạt mạng Đào Minh Viễn.
Tà khí đỏ như máu, đã hoàn toàn biến thành ma quỷ muốn phát tiết nối uất hận bàn tay kia bất cứ lúc nào cũng có thể moi tim Đào Minh Viễn ra. Hiểu Tinh Trần cảm giác toàn thân áp lực mênh mông, y không biết Duyệt Lan đang biến thành bộ dạng gì vừa sợ không ngăn được người, vừa sợ làm cô ta bị thương. Động tác y mềm mỏng không dám manh động mà cô ta thì đã sát khí ngập trời móng vuốt va vào binh khí kêu leng keng.
Tiết Dương xách Đào Minh Viễn ném đại vào một bụi cỏ tránh xa nàng ta.
Hai người hợp sức đánh cô ta có chút khó khăn, sức lực cô ta mãnh liệt như sóng trào xé toạc chiêu thức của họ, đánh tan phòng thủ, móng vuốt nàng ta nhanh như tia sét, sắc màu huyết dụ không ngừng chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng xoáy năng lượng mạnh mẽ tấn công.
Hiểu Tinh Trần kinh hoảng lùi mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy móng vuốt nàng ta tiến gần cổ nhỏ trắng ngần mảnh khảnh của y, cặp mắt như hắc minh châu, bên trong tràn đầy vẻ hung tợn khiến người ta chỉ nhìn thôi đã sinh lòng kinh sợ, không còn vẻ cô đơn chan chứa tình cảm thường ngày chỉ ẩn ẩn sự khinh miệt. Tiết Dương kinh hoảng trong phút chốc lạnh lùng như băng.
Duyệt Lan đột nhiên gập người đau thấu tim gan, Tiết Dương duỗi tay ra bên trong nắm một gốc hoa thủy tiên đã bị dập nát, chất nhựa chảy ra từ bông hoa lại mang sắc đỏ lạ lùng.
Đêm khuya tiếng hét của nàng ta trở nên hết sức nổi bật, Tiết Dương nhếch mép khinh miệt nhìn bông hoa trong tay càng dùng sức vò nát. Hiểu Tinh Trần nhìn hành động của hắn đoán ra mấy phần: "Cô ta là hoa yêu?"
Tiết Dương không trả lời chạy đến trước mặt y, gấp đến nổi tay chân đều trở nên lóng ngóng ôm y trong lòng, vừa rồi y bị đánh trúng ngửi thấy mùi máu tanh khiến hắn bức bối khó chịu.
***
Lúc này hai người họ đã trở về nhà hoang, dùng nước nóng rửa sạch vết thương cho y, Hiểu Tinh Trần biết hắn không vui tháo giấy gói đút kẹo cho hắn: "Sao ngươi biết cô ta là hoa yêu?" Hắn có vẻ biết trước rồi mà không nói cho y nghe, mấy ngày qua cứ bắt y ở yên không ăn cháo thì chính là uống thuốc làm y phiền não không thôi.
Tiết Dương vừa thấm ướt khăn lau vết thương vừa đáp: "Mấy ngày trước ta thấy người ta dọn hết bông hoa trong phòng Liễu Vị Ương. Ta nhớ cô ta còn giữ lại mấy bộ y phục đứa trẻ trong phòng thì sao có thể dùng lý do sợ nhìn vật nhớ người dọn dẹp hết tất cả những thứ thuộc về Liễu Mỹ Ương và Hồ Thanh Nghi được... người đã chết rồi cả đồ đạc cũng không để lại."
"Mấy bộ đồ đó không phải dành cho đứa bé trong bụng Liễu Vị Ương sao?" Y hơi ngập ngừng: "Mạn Lệ nói Chu Hạ hại chết một đứa bé, có khi nào..?"
"Đứa bé trong bụng hai người đó không chừng là quỷ thật, ngươi nghĩ xem Đào Minh Viễn muốn thì đạp một phát là được cần gì lôi lôi kéo lâu như thế? Còn phải dùng thuốc mới xử lý được? Không chừng Duyệt Lan muốn nó kí sinh vào bụng họ hút chất dinh dưỡng." Vì trận đấu vừa rồi mà hắn mệt nhoài ôm y trong lòng cảm thấy tràn trề sức lực hơn hẳn, thích thú cắn vành tai y chơi đùa: "Ban đầu ta chỉ cảm thấy hơi lạ thôi, trong đầu ta lúc đó chỉ cảm thấy nghi hoặc vì sao Đào Minh Viễn lại muốn Hồ Thanh Nghi đá cầu." Nếu như không có chuyện này thì Hồ Thanh Nghi không mất mạng, việc tên này lộ diện đưa ra yêu cầu như vậy có thể là cho rằng họ không làm gì được hoặc là vì họ canh giữ quá kỹ cản trở kế hoạch đã sắp xếp từ đầu, tên này đành tự mình mạo hiểm.
Hắn đỡ y ngả người ra sau mệt mỏi dựa vào vai hắn: "Ta nghĩ hắn muốn giết nương tử mình có thể vì họ đã phát hiện ra chuyện xấu gì đó của hắn. Rồi lại nhớ đến mùi hương trên người Mạn Lệ kia, bên ngoài đồn đại Mạn Lệ không chịu gả vì Đào Minh Viễn có nương tử rồi. Vậy nếu như hắn không còn nương tử thì sao?
Tiết Dương bĩu môi khinh thường: "Tất nhiên chỉ là suy đoán thôi... đúng lúc gặp lại Mỹ Tranh." Hiểu Tinh Trần ở trong cái ôm của hắn, cảm nhận hơi ấm mềm mại lùa vào y phục mỏng chưa khoác lại hết chạm lên da thịt, vết thương không cảm thấy đau nữa lẳng lặng nghe hắn tiếp lời: "Mỹ Tranh là Vũ Thanh Thanh."
Hiểu Tinh Trần nhột đến co vai tìm cách đẩy hắn ra, nghe đến đây cau mày: "Nếu như Đào Minh Viễn muốn cưới Mạn Lệ mà bất chấp tất cả, thế Mỹ Tranh xuất hiện để làm gì?"
"À, dùng chút tiểu xảo mê hồn đó mà, hơn nữa nếu hung thủ không phải Đào Minh Viễn thì người này không chừng có thù oán với nhà họ Đào muốn họ trả giá, sẽ nhắm đến những người xung quanh Đào Minh Viễn. Đêm đó Đào Minh Viễn vừa rời khỏi chỗ Vũ Thanh Thanh không lâu thì thứ sạch sẽ kia mò đến, ta còn đánh với nó một trận, nó không có ý định lấy mạng lập tức rời đi... "
"Vậy? Sao ngươi biết là Duyệt Lan?"
"Mùi hương! Cô ta rất cẩn thận nhưng không thể che giấu mùi hương của mình, ta liền nghĩ cô ta hẳn là yêu tinh như hoa, hương trầm tu luyện thành người." Hắn cúi đầu hôn trán y: "Khốn thật, mùi hương đó y hệt hôm ta mua rượu về, khi đó ngươi uống nhiều nhất hèn gì cứ bệnh hoài không khỏi." Tiếc là hắn không nhớ ra sớm, nếu không đã không để y chịu khổ lâu như vậy, ngày nào cũng mệt mỏi yếu ớt.
Y nhớ hôm đó là hắn bảo y uống cho ấm người, dụ y uống rất nhiều rồi lợi dụng việc đó đè y cả đêm giờ còn trách được ai.
"Ta Tìm rất lâu mới phát hiện ra gốc hoa đó, còn có một điều thú vị nữa là Mạn Lệ và Duyệt Lan là cùng một người."
Hiểu Tinh Trần ngơ ngác: "Cùng một người sao?"
"Ta luôn thấy lạ tại sao Đào Minh Viễn có vẻ rất nghe lời Duyệt Lan? Hỏi xung quanh mới biết Mạn Lệ từng bói cho cô ta một quẻ, là cát tinh thiên tướng. Cả Hồ Thanh Nghi gặp nguy hại còn biết cầu xin nàng ta cơ mà... chúng ta đều biết cô ta chẳng có tài năng bói toán gì cả, còn có vẻ muốn nhà họ Đào diệt vong cho rồi, sao lại bói tốt cho Duyệt Lan chứ? Vì nghi ngờ họ thông đồng nên ta mới điều tra gốc gác của Duyệt Lan... .quá khứ của cô ta là một con số không, nếu chỉ là một nữ nhi đơn giản yếu đuối thì sao có thể xóa sạch quá khứ được? Huống hồ cô ta là có danh phận là con gái nhà họ Duyệt cơ mà, thế mà vẫn ta chỉ tìm được mấy câu như 'bệnh tật không ra khỏi phòng'. Không tìm được thông tin cô ta nên đành dò la những người xung quanh Đào Minh Viễn, thế mà Mạn Lệ cũng không phải xuất thân từ ải Đồng Đăng như lời đồn. Mối nghi ngờ về hai người họ càng tăng lên... rồi qua đó ta lại phát hiện những người đi qua cuộc đời Đào Minh Viễn đều có ba bốn phần giống Duyệt Lan, sau chuyện hôm nay ta càng khẳng định họ là một."
Y chợt nhớ đến lúc bị thiêu trong lửa Duyệt Lan lại nức nở hướng về Đào Minh Viễn gào thét: "Tại sao giống ta mà không phải ta?" Giờ thấu rõ mọi chuyện y cũng thấy chạnh lòng, đúng vậy tại sao giống cô ta mà không phải là cô ta chứ? Hình bóng hắn theo đuổi cả đời không phải là cô ta sao?
Đang suy nghĩ chợt thấy y phục được sửa sang buộc lại ngay ngắn, y không khỏi thầm hỏi trong lòng: là mặc lại không phải cởi ra ư? Không giống tính cách của hắn lắm.
Tiết Dương cười nhạo bất ngờ cắn vành môi của y: "Ngươi vẫn chưa khỏi hẳn đâu, đợi ngươi khỏi bệnh ta nhất định bắt ngươi bù lại... "
Hiểu Tinh Trần đầu dựa vào sát đầu vai, cảm nhận được khí tức ấm áp của hắn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong trẻo an hòa bên ngoài cửa sổ dần dần chìm vào một giấc ngủ ngon.
*****
Kể từ ngày hôm đó Đào Minh Viễn cứ bệnh nặng không khỏi, nôn ra máu lâu ngày cũng lìa đời, đến khi chết hắn cũng không thể đáp lại: tại sao giống nàng mà không phải nàng? Ta không biết! Ta không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro