[Tiết Hiểu] Thảo Mộc tương phùng (3)
Edit: Hoa Mi
Tác giả: Nai Nại - Minh hoạ: 肉肉的
《 Thảo Mộc tương phùng 》( hoặc tên《 Nhân vật phản diện tà ác lạ thường yêu 》→ tên này cảm tạ Z đồng học không báo danh đặt tên )
Thể loại: hiện đại AU, sát thủ Dương x người mù Tinh, HE
Ba ngày sau, Tiết Dương đưa Hiểu Tinh Trần đi mua điện thoại. Hiểu Tinh Trần vốn dĩ muốn mua điện thoại ấn phím cơ bản, Tiết Dương xúi giục bảo y thay đổi trí năng máy móc, lại giúp y cài đặt phần mềm hướng dẫn bằng giọng nói trên điện thoại mới, lấy lý do hướng dẫn sử dụng, mang người về nhà riêng trong nội thành.
Đây là lần đầu tiên Tiết Dương chủ động đưa người về nơi dừng chân, còn là một người chỉ mới gặp mặt vài lần, lúc Tiết Dương lấy chìa khóa ra mới ý thức được điểm này.
Hiểu Tinh Trần an tĩnh chờ hắn mở cửa, Tiết Dương không nhịn được quay đầu lại đánh giá y. Mua điện thoại xong, Tiết Dương thuận tiện mang Hiểu Tinh Trần đi mua mấy bộ quần áo, hiện tại đồ y mặc chính là áo ngắn tay phối hợp với quần cùng loại vải kaki mà Tiết Dương tự mình chọn cho y, trong tay cầm gậy dò đường, mang theo túi mua sắm, thoạt nhìn rất ngu ngốc.
Có lẽ bởi vì y rất ngây rất ngốc, lại là một người mù, mình mới có thể không có một chút cảnh giác nào, dễ dàng để y tiến vào lãnh địa của mình —— Tiết Dương nghĩ, dẫn Hiểu Tinh Trần vào nhà.
Kim gia hào hoa xa xỉ, tùy tiện đặt mua nhà riêng đều là một căn siêu biện thự, hơn năm trăm phòng, hai sân thượng, phòng khách còn có dương cầm với giá mấy chục vạn tệ.
Lại nói tiếp, Tiết Dương gọi Hiểu Tinh Trần lại, liền lấy bộ đàn dương cầm này để dụ, Hiểu Tinh Trần quả nhiên cảm thấy hứng thú, ngồi xuống ghế chơi đàn liền không nỡ đứng lên nữa.
Tiết Dương gần đây thỉnh thoảng cũng sẽ tìm nhạc cổ điển nghe, tuy rằng cuối cùng nghe đến ngủ, nhưng cũng gọi được tên vài ca khúc, ỷ vào đàn của mình mà không chút khách khí chọn bài hát.
Hiểu Tinh Trần nghe hắn ra lệnh, lưu loát tự nhiên mà đánh một bài《 Croatia cuồng tưởng khúc 》hùng hồn cao vút, hứng thú bừng bừng hỏi Tiết Dương tiếp theo muốn nghe cái gì nhất.
Hiểu Tinh Trần tính tình rất điệu thấp, có khi làm cho người khác cảm giác quá mức nội liễm, chỉ có lúc đánh đàn, khí chất tự tin độc nhất của tuổi trẻ cùng tài năng trên người y mới không hề che lấp. Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần nóng lòng muốn thử, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, hỏi: "Anh biết A Địch Lệ Na không?"
Hiểu Tinh Trần sửng sốt: "Cậu muốn nghe《 Bờ sông A Địch Lệ Na》sao?"
Tiết Dương cười cười, dựa gần lại một chút, ý vị thâm trường mà nói: "Anh đàn cho tôi nghe, thì tôi đều muốn nghe."
Hiểu Tinh Trần rơi vào trầm mặc.
Truyền thuyết, quốc vương Da Cách Mã Lợi yêu pho tượng thiếu nữ, hướng thần cầu nguyện tình yêu kỳ tích, thần tình yêu Aphrodite bị hắn đả động, ban sinh mệnh cho pho tượng, quốc vương có thể cùng thiếu nữ A Địch Lệ Na bên nhau yêu nhau. Paul dựa vào câu chuyện này, sáng tác《 Bờ sông A Địch Lệ Na 》, đây là một khúc nhạc lãng mạn, rất phổ biến, hay được mọi người đàn dương cầm để biểu đạt tình yêu.
Bởi vì bài hát được mọi người truyền bá rộng rãi, mỗi ngày Hiểu Tinh Trần đi làm đều nhiều lần đàn tấu 《 Bờ sông A Địch Lệ Na 》, lúc Tiết Dương tới cũng đã đàn qua không chỉ một lần, nhưng lúc làm việc cung cấp phục vụ cùng với lén đặc biệt đàn bản nhạc này cho người nào đó nghe, ý nghĩa không giống nhau.
Tiết Dương lại hỏi cái vấn đề "có biết A Địch Lệ Na không" này, nhất định đã kiểm qua cái này có ý tứ gì rồi mới hỏi, hắn chắc chắn cũng biết mình nói như vậy với một người đàn dương cầm, cũng gần như là tán tỉnh.
Nhưng tựa như trước đó giống mỗi lần tiếp nhận yêu cầu của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, vẫn ấn xuống nốt nhạc thứ nhất.
......
Hiểu Tinh Trần ăn tối cùng Tiết Dương, lúc trở lại ký túc xá trời đã hoàn toàn đen ngịt. Hai phó bếp cũng vừa mới tan tầm, nhìn thấy y sắp xếp lại quần áo cùng điện thoại mới mua, có người ngó qua xem, nói: "Nha, không tồi, ta nói gì kia mà, tiểu soái ca kia đúng là coi trọng ngươi, mang ra ngoài một ngày liền cho ngươi nhiều tiền boa như vậy. Tốn bao nhiêu vậy? Mua cái gì thế?"
Hiểu Tinh Trần không lên tiếng, xoay người bỏ quần áo vào trong rương của mình.
Kỳ thật hôm nay không phải là Tiết Dương tiêu tiền, cơm tối cũng là Hiểu Tinh Trần trả, nhưng mà tiền lương còn chưa phát, tiêu hết tiền kỳ thật cũng đều là tiền boa Tiết Dương cho trước đó, mấy ngày nay tiền boa hắn cho còn nhiều hơn so với một tháng tiền lương. Nghe đồng sự nói như vậy, Hiểu Tinh Trần cũng không cãi lại.
Chịu ân huệ của người ta, lại giả vờ thanh cao, Hiểu Tinh Trần không làm nổi.
Đồng sự đòi mất mặt ở chỗ y, quay đầu trò truyện cùng một người khác: "Trước đó Lý Thân không phải cũng là có phú bà theo đuổi nên mới từ chức sao? Đây là những người cao nhã biết đánh dương cầm nha, mẹo câu kẻ ngốc chính là cái này!"
Nói xong còn dựng thẳng ngón cái lên.
Một người khác vội vàng đè ngón tay của gã xuống, hướng về phía Hiểu Tinh Trần làm mặt quỷ, thở dài nói: "Cái này cũng là do dáng vẻ người ta đẹp, lại có bản lĩnh, dưa vẹo táo nứt như chúng ta không có may mắn đó, đừng ghen tị."
"Vâng vâng vâng, chúng ta dưa vẹo táo nứt, chỉ có thể thành thành thật thật làm công cho người ta ...... Vả lại kiếm tiền bằng sức lực mình, có cái gì mà phải ghen tị?"
"Thật sao......"
Hiểu Tinh Trần cầm quần áo đi tắm, mặt không đổi sắc mà đi qua bọn họ, hai người không hẹn cùng im lặng, đợi y đi qua, lại cùng cười to lên phía sau y.
Buổi sáng ngày hôm sau Hiểu Tinh Trần 10 giờ đi làm, Tiết Dương 11 giờ đến, gọi cơm như thường lệ, bồi bàn quen mặt hắn, hỏi hắn chọn bài gì, Tiết Dương cười tủm tỉm nói: "Để người kia đàn ...... thôi, ta tự mình nói với anh ta."
Bồi bàn gật đầu thối lui. Tiết Dương rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên cạnh dương cầm, cố ý khom lưng thì thầm với Hiểu Tinh Trần: "Vẫn là《 Bờ sông A Địch Lệ Na 》 đi, tôi chỉ muốn nghe bài này đầu tiên, đàn xong bài này tùy ý anh muốn đàn cái gì thì đàn cái đó."
Hiểu Tinh Trần nghe xong, cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nhàn nhạt gật đầu nói mình đã biết.
Tiết Dương cười trở lại ghế dài, chống cằm nghe hai lần《 Bờ sông A Địch Lệ Na 》xong, đồ ăn cũng lên bàn, cầm dao nĩa đang chờ A Địch Lệ Na lần thứ ba, liền nghe Hiểu Tinh Trần đột nhiên thay đổi một bản《 vận mệnh hòa âm 》phong cách khác biệt.
Tiết Dương: "......"
Liên tiếp mấy bài hát bối cảnh âm nhạc hùng hồn bi phẫn đan xen, không hề ăn nhập cùng bầu không khí của nhà ăn, giữa trưa khách khứa không nhiều lắm, nhưng cũng đưa tới một ít ánh mắt kỳ quái. Quản lý cũng không nhịn được đi ra xem thực hư, nhìn thấy Tiết Dương chống cằm như đang suy tư gì đó nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần, lại yên lặng trở về làm việc.
Buổi trưa ban nhạc Hiểu Tinh Trần trước chỉ cần ngồi vào dương cầm một lúc, nếu thiếu khách thì có thể đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Tiết Dương nhìn thời gian không sai lắm liền tính tiền rồi xuất môn, ở bên ngoài nhìn Hiểu Tinh Trần đi về khu nghỉ ngơi phía sau, đợi thêm năm phút đồng hồ mới gọi điện thoại cho Hiểu Tinh Trần.
"A lô?" Giọng của Hiểu Tinh Trần rất nhỏ, phỏng chừng là không muốn ảnh hưởng nghỉ ngơi của đồng sự.
Tiết Dương đi thẳng vào vấn đề: "Ra ngoài không? Tôi chờ ở sau cửa chỗ của anh đấy."
"......"
Căn bản không có ý trưng cầu ý kiến đi? Hiểu Tinh Trần cười khổ, cởi áo vét, chậm chạp đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro