[Tiết Hiểu] Thảo Mộc tương phùng (2)
Edit: Hoa Mi
Tác giả: Nai Nại - Minh hoạ: 肉肉的
《 Thảo Mộc tương phùng 》 ( hoặc tên 《 Nhân vật phản diện tà ác lạ thường yêu 》→ tên này cảm tạ Z đồng học không báo danh đặt tên )
Thể loại: hiện đại AU, sát thủ Dương x người mù Tinh, HE
Sau khi giúp Kim Quang Dao tìm USB về tạm thời không có công việc mới, Tiết Dương lưu lại thành phố ven biển nghỉ phép, ở tại nhà riêng Kim gia cung cấp, cả ngày ăn không ngồi rồi.
Tiết Dương đợi hai tuần, cơm hộp xung quanh đã ăn chán ngán, rốt cuộc cũng muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt, chạy đi cưỡi mô-tơ trên biển. Sau khi lên bờ tìm nhà hàng rất nổi danh, không quan tâm có lãng phí hay không, gọi toàn bộ các món được đề cử, gọi đồ ăn xong có bồi bàn khác đi lại nói cho hắn biết, bởi vì đạt tới tiêu phí tiêu chuẩn, dương cầm sư trong nhà hàng sẽ đặc biệt trình diễn cho hắn, có thể chỉ định bài hát.
Tiết Dương trong lòng nói cái thứ hoa hòe loè loẹt, thuận miệng hỏi dương cầm sư ở đâu, theo chỉ thị của bồi bàn nhìn qua, đột nhiên bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Là Hiểu Tinh Trần.
Nửa tháng trước Tiết Dương ném Hiểu Tinh Trần cho người Kim gia liền không quan tâm nữa, nghe Kim Quang Dao nói người kia được đưa vào bệnh viện, tiền thuốc men cũng đã lót tốt, là một người thông minh, biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, sau khi xuất viện nhìn chằm chằm mấy ngày không thấy y có cái gì không đúng, liền rút hết người theo dõi y. Tiết Dương nhớ rõ lúc ấy xem tư liệu của y, Hiểu Tinh Trần không phải là người địa phương, tới đây du lịch gặp tai bay vạ gió, còn tưởng rằng sau khi y khôi phục thì sẽ về nhà, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
"Người kia mới tới sao? Người mù?"
Ngữ khí của hắn không tính là khách khí, bồi bàn sửng sốt một chút, thấp giọng giải thích: "Đúng vậy, vốn là dương cầm sư của chúng tôi từ chức, người này vừa tới làm. Tuy rằng là người mù, nhưng rất chuyên nghiệp, đàn rất khá, ngài không cần lo lắng."
"Ta không lo lắng." Tiết Dương ý vị thâm trường mà cười cười, thu hồi tầm mắt. Hắn không có hứng thú đối với nhạc cổ điển, chỉ tùy ý chọn mấy bài hát trên mục lục trình diễn, bồi bàn gật đầu thối lui, đến trước dương cầm nói rõ cho Hiểu Tinh Trần.
Sân khấu phía dưới dương cầm chậm rãi xoay tròn, cho đến khi mặt hướng về phía Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần chờ sân khấu dừng hẳn, đứng lên hơi khom người về phía trước chào hỏi, ngồi xuống, thanh âm lưu loát như nước chảy ra.
Bài hát được đàn khá phổ biến, được nghe nhiều nên thuộc tên bài, Tiết Dương không gọi được tên cũng đã nghe qua vài đoạn, nhưng những khúc từ này được Hiểu Tinh Trần đàn lên, lại tựa như rất không giống. Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần ăn mặc lễ phục màu trắng, ngồi ở trước dương cầm tam giác màu đen chuyên tâm đánh đàn, đôi mắt bị mù, toàn bộ quá trình nhắm hai mắt, nhìn qua rất tĩnh lặng.
Hương vị mấy món ăn gọi ra cũng không kinh diễm lắm, Tiết Dương không nếm ra cái gì đặc biệt, nhưng xem Hiểu Tinh Trần đánh đàn lại thấy thơm ngon lạ thường, ăn được một nửa còn gọi bồi bàn hỏi có thể cho dương cầm sư tiền boa hay không, nhận được trả lời có thể, bởi vì không mang tiền mặt, liền nói lát nữa quét thể thì quét nhiều hơn một ngàn tệ, cộng vào tiền lương của dương cầm sư.
Bồi bàn thay mặt nói lời cảm tạ, đi báo cho Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương liền thấy Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, có chút mờ mịt hướng về phía Tiết Dương, lại đứng lên trịnh trọng cúi người chào,
Liên tiếp ba ngày, Tiết Dương đều tới nhà hàng này dùng cơm, mỗi lần đều sẽ cho Hiểu Tinh Trần tiền boa, một lần nhiều hơn so với lần kia. Ngày thứ ba quản lý đưa Hiểu Tinh Trần tới chỗ của Tiết Dương nói lời cảm tạ, Tiết Dương nói: "Không cần khách khí. Nếu muốn cảm ơn thì ở lại cùng ăn cơm đi, gọi ra quá nhiều, một mình ta ăn không hết."
Hắn mỗi ngày đều tới, ra tay rộng rãi, táo bạo gọi một bàn đồ ăn vì để nghe Hiểu Tinh Trần đánh đàn, trong quán đã truyền ra. Quản lý là người tinh mắt, thương cảm Hiểu Tinh Trần mới đến lại là một người mù, dẫn Hiểu Tinh Trần đến trước mặt Tiết Dương cũng không đi, nghe được lời Tiết Dương nói, lộ ra biểu tình "quả nhiên như thế", thấy Hiểu Tinh Trần sững sờ, quản lý giúp đỡ nói một câu: "Tiên sinh, hiện tại vẫn là giờ làm việc, nhân viên dùng cơm cùng khách hàng không hợp quy củ."
"Quy củ là chết, người là sống. Ta cùng vị tiên sinh này hợp ý, muốn ăn một bữa với người này mà thôi, cũng không phải ăn thịt người." Tiết Dương cười cười, "Vẫn là vị tiên sinh này giá lớn, muốn thêm phí biểu diễn phải không? Cũng không phải là không thể thêm."
Bởi vì trước đó Tiết Dương chỉ tiêu tiền, chưa từng nói yêu cầu gì quá phận, quản lý cho rằng hắn dễ nói chuyện, bị chặn trở về, mặt lập tức lộ vẻ khó xử, gã còn chưa thăm dò rõ ràng tính tình của Hiểu Tinh Trần, sợ y có nỗi khổ, lại càng không dám trêu chọc khách hàng trong ví tiền có thẻ đen này.
Hiểu Tinh Trần kỳ thật có chuẩn bị tâm lý, nghiêng người giải vây giúp quản lý: "Vương ca, trừ tiền lương hôm nay đi, giám đốc hỏi đến, tôi giải thích."
Tiết Dương cười như không cười: "Đừng nha, tôi ảnh hưởng công việc của anh, nào có chuyện anh bị phạt? Lương một ngày được bao nhiêu, tôi bù vào, có chuyện cũng phải là tôi đến giải thích, dù sao ngày mai tôi sẽ còn đến. Ai bảo tôi có tiền tùy hứng, nhàn rỗi không có việc gì làm liền muốn khi dễ người khác."
Nói rồi liếc mắt khinh khỉnh nhìn quản lý, quản lý xấu hổ cúi đầu.
Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng nghe ra vài phần oán niệm của hắn, bị chọc cười. Tiền boa của Tiết Dương đã giải quyết sự tình vô cùng cấp bách của Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh Trần vốn đã có lòng cảm tạ, hiện nay liền sờ soạng ngồi xuống đối diện với Tiết Dương, quản lý thấy y hào phóng, như được đại xá, khom người cáo từ.
Tiết Dương nói là mời người ăn cơm, đúng thật chỉ là ăn cơm, Hiểu Tinh Trần cũng tương đối thản nhiên, Tiết Dương tâm huyết dâng trào muốn gắp thức ăn cho y, y tuy xấu hổ nhưng cũng không ngượng ngùng, ngược lại cười nói cảm ơn.
Hiểu Tinh Trần: "Còn chưa có hỏi, ngài họ gì?"
"Tôi họ Tiết." Tiết Dương nói.
"Tiết tiên sinh." Hiểu Tinh Trần mỉm cười, "Gần đây cảm ơn ngài đã chiếu cố, làm ngài tiêu tốn, lần sau ngài tới, không cần cho nhiều tiền boa như vậy, bảo bồi bàn nói một tiếng với tôi, tôi sẽ nghiêm túc đàn cho ngài."
Tiết Dương cười nghe y nói lời khách khí, nghe xong không nói tiếp, chỉ hỏi: "Anh tên là gì?"
Hiểu Tinh Trần không nghĩ tới Tiết Dương còn chưa biết tên của mình, dừng một chút mới trả lời: "Tôi tên là Hiểu Tinh Trần. Hiểu của hiểu biết, Tinh của ngôi sao, Trần của bụi trần."
Tiết Dương ngữ điệu cổ quái phập phồng lên xuống: "Nga ——" một tiếng, Hiểu Tinh Trần đang khó hiểu, liền nghe thấy Tiết Dương tiếp tục nói: "Thì ra anh không cần chờ cảnh sát cũng có thể khai báo gia môn hả?"
Hắn vừa nói như vậy, trong đầu Hiểu Tinh Trần nháy mắt đã nhớ ra người đã từng xuất hiện tầng hầm ngầm kia. Kỳ thật vừa rồi y đã cảm thấy giọng nói của Tiết Dương quen tai, nhưng nghĩ không ra đã nghe thấy ở nơi nào, huống chi lúc ấy ở tầng hầm ngầm, Tiết Dương táo bạo lạnh lùng, rõ ràng không phải loại người lương thiện gì, Hiểu Tinh Trần trăm triệu lần không nghĩ tới việc liên hệ hai người lại với nhau.
Hiểu Tinh Trần có lời muốn nói, Tiết Dương "Xuỵt" một tiếng, nói: "Đừng có khẩn trương, tôi hiện tại chính là một người thường, cảm thấy anh đánh đàn dễ nghe, dáng vẻ lại đẹp, bản thân cũng có hứng thú, cho nên muốn tìm hiểu một chút. Thế nào, trao đổi số điện thoại nhé?"
Nhớ tới lúc ấy ở tầng hầm ngầm, mạng bị đối phương nắm ở trong tay, Hiểu Tinh Trần theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng lúc Tiết Dương hỏi số điện thoại của y, y cũng không hoàn toàn chống cự, chỉ là hơi mang vẻ áy náy mà nói: "Di động của tôi mất tích rồi, còn chưa mua cái mới."
"Vậy anh đi làm, người khác liên lạc với anh kiểu gì?"
"Tôi ở ký túc xá dành cho nhân viên, cách nơi này không xa, mỗi ngày đúng giờ đến đây làm việc là được."
Cái này thật đúng là không có biện pháp. Tiết Dương chớp chớp mắt, hỏi: "Mỗi ngày anh đều phải đi làm sao?"
"Hiện tại tôi đang trong thời gian thử việc, làm liên tục bảy ngày, sau này chuyển sang chính thức thì mỗi tuần có thể nghỉ một ngày." Hiểu Tinh Trần thành thật nói.
"Còn bao lâu nữa anh mới có thể nghỉ vậy?" Tiết Dương hỏi thẳng, "Tôi đưa anh đi mua di động nhé?"
Không đợi Hiểu Tinh Trần trả lời, Tiết Dương tiếp tục nói: "Gần đây tôi cũng không có việc gì làm, cũng chẳng có bạn bè gì để qua lại, quá nhàm chán, tìm anh giết thời gian, anh không ngại đâu nhỉ?"
Hiểu Tinh Trần: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro