Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tiết Hiểu] Thảo Mộc tương phùng (11)

Edit: Hoa Mi
Tác giả: Nai Nại - Minh hoạ: 肉肉的

《 Thảo Mộc tương phùng 》 ( hoặc tên 《 Nhân vật phản diện tà ác lạ thường yêu 》→ tên này cảm tạ Z đồng học không báo danh đặt tên )

Thể loại: hiện đại AU, sát thủ Dương x người mù Tinh, HE

Ba ngày sau, Kim Quang Dao tự mình tới trang viên đưa tư liệu nhiệm vụ cấp S cho Tiết Dương.

"Cục cưng của ngươi đâu rồi?"

"Sau nhà. Hai ngày nay anh ta đều đi cho ngựa ăn." Tiết Dương duỗi tay lấy xấp tư liệu kia.

Kim Quang Dao ngồi xuống, không nhanh không chậm mà giải thích: "Cấp S có hai cái, nhưng cũng có sự khác biệt, ta chọn cái này, phần thắng lớn hơn, ngươi xem trước một chút đi."

Tiết Dương nhanh chóng đọc qua một lần, ngẩng đầu nhìn Kim Quang Dao: "Tống Lam? Tống gia?"

"Ừ. Còn nhớ không?" Kim Quang Dao nói, "Nhiệm vụ đầu tiên quyết định ngươi vượt qua khảo hạch, chính là lấy văn kiện của Tống Gia, ngươi đã hoàn thành cực kỳ tốt, khi đó ngươi bao nhiêu tuổi? Hình như là mới mười lăm đi? Đã mười năm rồi, ngươi cũng đã có thể một mình đảm đương một phía, trở thành chiêu bài của chúng ta, thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Đúng rồi, lúc ấy người mang ngươi đi tên là gì?"

"Vincent?"

"Đúng vậy, là Vincent, năm kia hắn bị giết, chết ở một nhiệm vụ cấp S khác."

Tiết Dương làm như không nghe thấy lời khuyên bảo của hắn, hỏi hắn: "Tống Lam này là chuyện như thế nào?"

Kim Quang Dao biết hắn quyết tâm, thở dài một tiếng: "Vợ chồng Tống Gia lúc ấy không phải đã chết rồi phải không, con trai của bọn họ tránh được một kiếp, chính là Tống Lam, lúc đầu đã tính diệt khẩu, nhưng sau chuyện đó không bao lâu, hắn đã được Jun thân thích phe thế lực bảo vệ, đưa ra nước ngoài. Mấy năm nay hắn trở về, có không ít động tác, phỏng chừng là muốn điều tra sự cố năm xưa của cha mẹ hắn, những người năm đó đã yêu cầu diệt trừ hắn."

"Ok." Tiết Dương khép tư liệu lại, "Ta chuẩn bị một chút. Khi nào thì ký giấy sinh tử?"

"Đừng vội, còn có một việc muốn nói cho ngươi biết."

"Nói."

"Ngươi chắc chắn người đang ở bên cạnh ngươi bây giờ, là người ngươi mang ra từ tầng hầm ngầm chứ? Người mù? Hiểu Tinh Trần? Hiện tại các ngươi đã đến  bước nào rồi? Thật sự là người này?"

"Bớt hỏi đi. Là anh ta." Tiết Dương có chút bực mình, "Rốt cuộc ngươi nhắc đến anh ta làm cái gì?"

"Không phải là ta muốn nhắc, mà là không thể không nhắc tới." Kim Quang Dao tiếc nuối lắc đầu, "Thảo nào lại có câu duyên phận trời định, cái này cũng quá trùng hợp rồi......"

Chuông cảnh báo trong đầu Tiết Dương vang lên mãnh liệt: "Ngươi có ý gì?"

"Ngươi có biết nguyên nhân Hiểu Tinh Trần bị mù không?"

Tiết Dương nói: "Anh ấy nói với ta rồi, gặp hoả hoạn sau đó nhiễm virul......"

Ánh mắt Kim Quang Dao có vài phần thương xót, Tiết Dương không thể tin nổi: "...... Mười năm trước......? Anh ta có quan hệ gì với Tống Gia?"

"Ngươi cũng cảm thấy quá trùng hợp đúng không?" Kim Quang Dao lắc đầu thở dài, "Nếu không phải biết cuộc gặp gỡ của hai người chỉ là do trùng hợp, ta cũng đã lo lắng rằng anh ta là nằm vùng bên kia phái tới."

"Vợ chồng Tống Gia trước khi qua đời, vẫn luôn hỗ trợ Hiểu Tinh Trần đi học, Hiểu Tinh Trần cùng tuổi với Tống Lam, hai người quen biết, quan hệ rất không tồi." Kim Quang Dao nói, "Có điều ngươi yên tâm, ta đã điều tra qua, Tống Lam mấy năm nay chưa từng liên hệ với anh ta, anh ta hoàn toàn vô tội. Nhưng thật ra ngươi, mười năm trước phóng hỏa đốt nhà ân nhân của Hiểu Tinh Trần, gián tiếp hại anh ta mù, suýt nữa thất học, mười năm sau lại muốn đi giết người đã từng bạn thân của mình...... Ngươi chắc chắn là không thành vấn đề chứ?"

Sắc mặt Tiết Dương đen đến dọa người, hắn trầm mặc vài giây, đứng lên: "Ngươi về trước đi, để ta nghĩ lại."

Kim Quang Dao biết vấn đề khó giải quyết, xua xua tay: "Vậy ta đi trước."

Tiết Dương đưa Kim Quang Dao đi ra cửa, hai người đi tới phòng khách, Tiết Dương bỗng nhiên phát hiện bên cạnh cửa nhỏ dưới gầm thang nối tiếp sân sau, một người không nên xuất hiện đứng đó.

Kim Quang Dao cũng phát hiện Hiểu Tinh Trần, còn chưa kịp nhìn rõ, Tiết Dương đã che trước mặt hắn, ngăn cách hai người lại.

Tiết Dương đọc từng chữ rõ ràng: "Sao anh lại ở đây? Đến đây lúc nào?"

Hiểu Tinh Trần mờ mịt ngẩng đầu lên, tựa hồ đối với tình huống trước mắt cũng không hề chuẩn bị, y suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Máy tưới hoa bị trục trặc......"

Tiết Dương lúc này mới thấy rõ quần áo trên người y ướt sũng, đang muốn nói cái gì đó, Kim Quang Dao đi ra từ sau lưng hắn, nói với Hiểu Tinh Trần: "Quần áo ướt thì mau đi đổi đi, cẩn thận cảm lạnh. Nhìn sắc mặt anh kém như vậy, có phải bị lạnh không? Hay là...... đã nghe thấy cái gì không nên nghe?"

Tiết Dương bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi đi trước đi."

Là nói với Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao không tỏ ý kiến, đứng ở tại chỗ, tựa hồ đang suy xét cái gì. Tiết Dương không nghe thấy hắn nhúc nhích, xoay người lại, trầm mặt lặp lại: "Ta nói ngươi đi trước đi."

Hắn chặn tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Kim Quang Dao, giống như con sói đơn độc bảo hộ lãnh địa, ngữ khí đã có ý cảnh cáo.

Kim Quang Dao nhún nhún vai, thức thời mà cáo từ.

Không gian to như vậy chỉ còn lại có hai người, Tiết Dương không nói một lời đi đến bên người Hiểu Tinh Trần kéo tay y, Hiểu Tinh Trần phản xạ có điều kiện rụt cánh tay lại một chút, Tiết Dương không để y thoát ra, kéo y lên lầu, tìm quần áo đưa cho Hiểu Tinh Trần thay.

Hiểu Tinh Trần vẫn luôn ở trạng thái thất thần, thẳng đến khi Tiết Dương muốn giúp y cởi quần áo để thay cái khác, cuối cùng y mới có lại sức lực như cũ, chuyện đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần lại là nghiêng người tránh tay của Tiết Dương.

Tiết Dương không hề thấy không vui, ngữ khí thậm chí được coi như là nhẹ nhàng: "Thay quần áo trước đi."

Hiểu Tinh Trần không phối hợp, lại cũng không nói nên lời, chỉ là mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.

"Anh nghe được bao nhiêu vậy? Hửm?" Tiết Dương bắt lấy bả vai của Hiểu Tinh Trần, phát hiện y đang run, ngữ khí càng nhẹ nhàng, "Sao, anh sợ tôi à?"

"Hiểu Tinh Trần, anh sợ tôi? Lúc trước thiếu chút nữa tôi đã lấy mạng anh, cũng không thấy anh sợ hãi, sao bây giờ anh lại sợ tôi?"

Hiểu Tinh Trần ngây dại, Tiết Dương hôn nhẹ mặt y, nói: "Giơ tay lên, chúng ta thay quần áo trước đã."

Hiểu Tinh Trần nâng tay đến một nửa, lại buông xuống, gian nan nói: "Tôi tự mình làm."

Tiết Dương không giành với y, đưa quần áo cho y, lùi xuống một chút, đứng ở bên cạnh nhìn Hiểu Tinh Trần thay quần áo, chờ y thay xong mới lên tiếng: "Có cái gì muốn hỏi không?"

Hiểu Tinh Trần nuốt xuống mấy lần cũng không nói ra lời, Tiết Dương nói: "Nếu anh không biết hỏi cái gì, có thể nói cho tôi biết trước, anh bắt đầu nghe từ khi nào?"

Hiểu Tinh Trần nói: "......Vincent là ai?"

"Anh đã nghe hết toàn bộ." Tiết Dương trong lòng trầm xuống.

Hiểu Tinh Trần cười khổ: "Nếu tôi không nghe được toàn bộ, cậu định gì cũng không nói, sau đó đi giết Tống Lam sao? Giết bạn thân của tôi, đứa con trai may mắn còn sống sót của ân nhân sao?"

Tiết Dương không trả lời thẳng, chỉ nói: "Anh không cũng hy vọng tôi kết thúc loại cuộc sống này sao? Tôi muốn toàn thân mà lui, thì sẽ có một số việc không thể không làm. Không cần tôi nói anh cũng sẽ phát hiện, người sau lưng tôi tai mắt thông thiên, rất nhiều chuyện không thể báo cảnh sát là có thể giải quyết giống như trước kia anh từng nghĩ, những việc này cũng không phải do tôi chọn."

Hiểu Tinh Trần mấp máy môi, hơn nửa ngày mới hỏi được: "Tống Gia......"

"Anh muốn hỏi lúc ấy tôi đã làm cái gì phải không?" Tiết Dương trực tiếp trả lời, "Anh yên tâm, tôi không giết ân nhân của anh, giết người chính là Vincent, tôi chỉ đi trộm văn kiện, sau đó mở khí ga lỏng ra, phóng hỏa."

Cổ họng Hiểu Tinh Trần giống như bị chặn lại. Tiết Dương thấy trạng thái của y quá kém, pha một viên thuốc ngủ vào trong trong nước, cho y uống, sau đó có thể nói là cường ngạnh nhét y vào trong ổ chăn.

Hiểu Tinh Trần vẫn không giãy giụa phản kháng, y dần dần cảm thấy buồn ngủ, trước khi ngủ Tiết Dương còn hôn y, y ngây ngốc tiếp nhận, nhẹ giọng hỏi: "Tiết Dương, có thể đừng giết Tống Lam không?"

Tiết Dương chặn môi của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro