[Tiết Hiểu] Thảo Mộc tương phùng (1)
Edit: Hoa Mi
Tác giả: Nai Nại - Minh hoạ: 肉肉的
《 Thảo Mộc tương phùng 》 ( hoặc tên 《 Nhân vật phản diện tà ác lạ thường yêu 》→ tên này cảm tạ Z đồng học không báo danh đặt tên )
Thể loại: hiện đại AU, sát thủ Dương x người mù Tinh, HE
Bên trong biện thự tư nhân ẩn trên sườn núi vừa mới trải qua một cuộc hỗn chiến.
Tiết Dương ngồi xổm trên mặt đất, lau máu trên dao lên người áo đen đã tắt thở, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Người giải quyết hậu quả bò đâu rồi hả? Ta đã kết thúc rồi còn chưa thấy một bóng người, tính giỡn tới khi nào? Người ngươi bồi dưỡng ra đều là một đống phế vật, hiệu suất này còn muốn đen ăn đen? Cái rắm còn chẳng kịp ăn."
"Bọn họ đã ở cửa rồi." Kim Quang Dao bất đắc dĩ, "Không phải đã nói chưa tới thời gian thì đừng hành động thiếu suy nghĩ sao, bảo ngươi chờ một chút, tại sao vẫn động thủ trước giờ?"
Tiết Dương điều chỉnh tốt tai nghe, mắng nói: "Chờ một chút nữa để cánh tay lão tử bị tháo luôn á!"
Kim Quang Dao biết hắn là người không chịu nghe lệnh, liền đổi chủ đề hỏi: "Đã tìm được thứ đó chưa?"
"Lấy được USB rồi, số lượng trong túi không đúng, ta còn đang tìm." Tiết Dương tuần tra tầng một xong, xoay người đi đến tầng hầm, một khối tử thi nằm ngang trên mặt đất, Tiết Dương một cước đá văng ra, sải bước nhảy xuống bậc thang.
Tầng hầm rất trống trải, Tiết Dương một bên chơi dao, một bên đâu vào đấy xem xét chỗ có khả năng giấu đồ, trong bình nước của bồn cầu tìm được đủ lượng kim cương, thấy còn có cầu thang đi thông xuống tầng hầm thứ hai, do dự hai giây, tiếp tục đi xuống.
Hành lang tầng hầm thứ hai rất dài, sàn nhà cẩm thạch kéo dài đến hết, từ đầu tới cuối tổng cộng có năm cánh cửa. Tiết Dương đều xem xét từng cái, hai cánh cửa đầu tiên đẩy ra đều chỉ thấy mấy thứ linh tinh, phòng thứ ba rất chật chội, trên tường treo vài dụng cụ tra tấn, trước sô pha bằng da bày một bàn trà, góc tường có một cái túi đựng đồ rất to dị thường nổi bật.
Tiết Dương nhìn thế nào cũng cảm thấy cái túi kia giống cái túi để thi thể, bật dao ở trên tay xoay lộn vài vòng, nắm chắc rồi, đi qua, lôi túi đựng đồ ra rồi kéo khoá.
Bên kia Kim Quang Dao bảo hắn tìm được đồ vật rồi thì nhanh chóng rút lui, Tiết Dương: "Ta...... ta thao."
Tiết Dương tay còn ở trên khoá kéo, nhìn thanh niên bị trói ngồi ở trong cái túi lớn, mắng một câu liền lâm vào trầm mặc.
Ngoài miệng thanh niên bị dán băng, đôi mắt nửa mở, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng, còn đang thở. Y quay đầu rất chậm về phía Tiết Dương, đôi mắt chậm rãi mở to, màu mắt đen bóng, nhưng ánh mắt cực kỳ mờ mịt, tầm mắt không có tiêu điểm.
Tiết Dương trước đó nhận được tin tức chưa nói biệt thự này còn có người bị nhốt ở tầng hầm ngầm, nhất thời không rõ trước mắt là địch hay là bạn, trực tiếp chụp mặt thanh niên gửi cho Kim Quang Dao, hỏi hắn sao lại thế này.
Chờ đến lúc Kim Quang Dao hồi phục lại, Tiết Dương đã xé băng dán ngoài miệng của thanh niên xuống, hỏi: "Này, ngươi tên gì? Vì sao lại ở đây?"
Đại khái là đã lâu không được uống nước, thanh niên ho khan vài tiếng mới nói ra lời, giọng nói khàn khàn, mở miệng đó là: "Chào anh, xin hỏi là cảnh sát phải không?"
"......" Tiết Dương nhìn dao nhọn trong tay, nhất thời nghẹn lời.
Tiết Dương đưa tay ra trước mắt thanh niên quơ quơ, đối phương cũng không phản ứng, Tiết Dương nhướng mày nói: "Mắt bị mù à?"
Thanh niên có vài phần cảnh giác, chấp nhất hỏi: "Xin hỏi là cảnh sát phải không?"
"Không —— là ——" Tiết Dương kéo thanh âm, "Là người cảnh sát chưa bắt được."
Hiểu Tinh Trần ý thức được cái gì, cảm thấy cực kỳ mất mát, y bị ném ở cái góc này một thời gian đã lâu, thể lực tiêu hao sắp hết, nghe Tiết Dương trả lời, mí mắt y chậm rãi rũ xuống, vô lực mà dựa vào tường, thở dốc thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng ho nhẹ.
Kim Quang Dao hồi lại thông tin, Tiết Dương một bên xem một bên nói: "Ngươi tên là Hiểu Tinh Trần phải không? Thế nào lại bị bọn chúng bắt tới đây?...... Ah, đụng phải giao dịch của chúng với bọn Tây...... Ngươi không phải là người mù sao, này cũng sợ ngươi làm hỏng việc hả? Ngươi cũng thật đủ xui xẻo."
Hiểu Tinh Trần nhắm mắt lại không nói nữa, Tiết Dương chậc một tiếng, hỏi Kim Quang Dao: "Cái này hiện tại làm sao bây giờ? Ném người này ở đây tự sinh tự diệt, hay là ta trực tiếp diệt khẩu?"
Hiểu Tinh Trần mở to mắt, hỏi: "Có thể không giết tôi được không?"
Tiết Dương bật cười: "Sao, muốn sống?"
Hiểu Tinh Trần gật gật đầu: "Có thể sống thì vẫn muốn sống."
Chuyện liên quan sống chết, Hiểu Tinh Trần lên tinh thần cùng Tiết Dương thương lượng: "Đôi mắt tôi không nhìn được, cũng không biết mấy người là người nào, cũng không biết nơi này là chỗ nào. Anh không phải một phe với bọn họ, cùng với cố sức giết tôi, không bằng để tôi tự sinh tự diệt, tôi còn có một đường sinh cơ."
Kim Quang Dao nói người này là vô tội bị liên lụy vào, lưu hay giết tùy tâm ý Tiết Dương, Tiết Dương treo điện thoại, buồn cười nói: "Ta giết người rất nhanh, cắt hai động mạch của ngươi, chưa đến vài phút ngươi lập tức sẽ không còn cảm giác được đau đớn nữa. Vạn nhất những người đó mà trở lại, làm ngươi chết càng thống khổ hơn đấy chứ nhỉ?"
Hiểu Tinh Trần hơi sững sờ, như là không nghĩ tới khả năng này. Miệng y không biết bị dán băng bao lâu, xung quanh miệng bị bức bí mà đỏ lên, môi rất khô, khi xé băng dán xuống da môi cũng bị xé rách một miệng, rướm máu, bị y vô thức mà nhấp vào, giống như bôi son, không bôi đều, môi đỏ một mảng trắng một mảng, kết hợp với khuôn mặt tái nhợt, có vài phần quỷ dị, lại có vẻ chật vật đáng thương.
"Nơi này là vùng hoang vu hẻo lánh chim không thèm ỉa, mặc kệ ngươi thì ngươi cũng bị mệnh đói chết." Tiết Dương nói, lưu loát mà cắt đứt dây thừng trên người Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần đột nhiên được cởi trói, kinh ngạc mà mở rồi mở miệng, không nói nên lời.
Tiết Dương đi đến cạnh sô pha, từ dưới bàn trà lấy ra nửa hộp nước khoáng, cầm một chai trở lại bên cạnh Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần đã đỡ tường chậm rãi đứng lên. Y bị giam cầm rất lâu, cả người cứng đờ, khớp xương mỗi lần động một chút đều cảm thấy đau nhức, nghe tiếng Tiết Dương đi rồi quay lại, y lộ ra biểu tình khó hiểu.
Tiết Dương lúc này mới chú ý tới y tuy thon gầy, nhưng dáng dấp rất cao, cho dù suy yếu đứng không thẳng, cũng không thể thấp bé hơn mình.
Tiết Dương vặn nắp chai nước đưa tới, Hiểu Tinh Trần nói cảm ơn rồi mới tiếp nhận. Y rất khát, nhưng biết không thể uống quá gấp, khống chế tốc độ nuốt xuống của cổ họng, Tiết Dương nhìn mà thú vị, chờ y uống xong rồi, mới hỏi y có thể đi hay không, có thể thì đi ra ngoài cùng mình.
Hiểu Tinh Trần lại sửng sốt, Tiết Dương hài hước nói: "Ngươi không quen nơi này đi, biết cách đi ra ngoài không? Bây giờ ngươi không đi, chờ cảnh sát tra được nơi này, ngươi cũng thành xác khô."
Người được Kim Quang Dao phân phó, đang chờ ở tầng một, thấy Tiết Dương đỡ một người sống xuất hiện, đều rất khiếp sợ. Tiết Dương ném người cho bọn họ, một câu giải thích cũng không có, quay đầu đi ra ngoài tìm được tọa kỵ của mình, khởi động sau đó cũng không quay đầu lại lập tức lái xuống chân núi.
Sau việc đó Kim Quang Dao trêu chọc Tiết Dương làm việc thiện, Tiết Dương chửi ầm lên: "Các ngươi mẹ nó điều tra cũng không làm rõ trong phòng có mấy người! Lần sau lại để cho ta cùng làm việc với đám phế vật này, ta lập tức giải quyết bọn chúng trước, bằng không ta ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro