[Tiết Hiểu] Không đề
Cảnh báo OOC!!!!!
Author: Yei
-------------------------
"Đạo trưởng. Ngươi cũng thật là kiên cường a."
Tiết Dương mỉm cười chế nhạo. Hiểu Tinh Trần trong mắt hắn thật thảm hại. Gương mặt dính đầy máu, loang lổ trên đạo bào trắng tinh tươm.
"Tiết Dương. . . ta phải giết ngươi."
Hiểu Tinh Trần khó khăn nói. Y chật vật đứng dậy, tay nắm chặt Sương Hoa.
"A, ta ở đây nga đạo trưởng, ngươi đến đây giết ta a. Một kiếm xuyên tim ta, như cách ngươi làm với Tống Lam vậy."
Tiết Dương từng bước tiến về phía Hiểu Tinh Trần. Y cảm nhận được tiếng bước chân của hắn, vội vung kiếm: "Ngươi không được qua đây."
Tiết Dương khựng lại: "Đạo trưởng, ngươi sao vậy? Không nỡ giết ta?"
Hắn tiến một bước, y lùi một bước, cho đến khi lưng y chạm vào vách tường, không còn đường lui. Sương Hoa cách lớp y phục hướng vào tim hắn.
"Đạo trưởng, ngươi làm sao vậy? Tay dùng lực một chút, hướng tim ta đâm vào a."
Tim Hiểu Tinh Trần thắt lại, tay cầm kiếm run rẩy.
Còn cảm giác nào đau đớn hơn khi không nỡ giết kẻ thù không đội trời chung?
"Hai năm qua, đều là giả dối?"
"Hiểu Tinh Trần, ngươi vẫn không chịu hiểu a. Ngươi vẫn còn hi vọng điều gì từ một tên thập ác bất xá như ta?"
Hiểu Tinh Trần tức giận, siết chặt kiếm: "Ngươi. . ."
Tiếng vải vóc xé rách vang lên. Sương Hoa xuyên qua lớp hắc y của Tiết Dương. Mũi kiếm truyền đến tiếng tim đập trầm ổn của hắn, khiến Hiểu Tinh Trần lung lay.
"Đạo trưởng, dùng lực một chút nữa, ngươi sẽ giết được ta, báo thù cho tri kỷ của ngươi."
Cả người Hiểu Tinh Trần run lên, không ngừng lắc đầu, máu tươi từ hai hốc mắt liên tục chảy xuống.
"Đạo trưởng, để ta giúp ngươi vậy."
Tiết Dương nắm bàn tay y, đẩy mạnh về phía trước. Hiểu Tinh Trần muốn buông kiếm, nhưng không nhanh bằng hắn. Một kiếm xuyên tim, dòng máu tanh ngọt phun lên đạo bào y.
"Hiểu Tinh Trần, ngươi cuối cùng vẫn không nỡ a."
Tiết Dương nói đúng. Là y không nỡ. Không nỡ giết kẻ thù không đội trời chung. Không nỡ giết kẻ tay nhuốm đầy máu tươi của người vô tội, của Thường gia, của Bạch Tuyết quan.
Hắn vô lực ngã xuống. Hiểu Tinh Trần vội đỡ lấy hắn, bàn tay dính máu nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người hắn.
"Không ích lợi gì đâu. Ta sắp phải đi rồi."
Hiểu Tinh Trần hoảng loạn: "Ngươi đừng nói nữa, động đến vết thương."
"Đạo trưởng, có những lời, ta cảm thấy nếu không nói, ta sẽ hối hận." Hắn nắm bàn tay y, khẽ hôn lên.
"Đạo trưởng, Hiểu Tinh Trần, Minh Nguyệt Thanh Phong. . . Nếu Tiết Dương ta dứt bỏ tâm ma này, liệu ngươi sẽ tha thứ cho ta?"
Hiểu Tinh Trần trầm ngâm một lúc lâu, khẽ gật đầu: "Ta sẽ."
"Vậy. . .ngươi sẽ yêu ta không?"
"Ta không thể." Hiểu Tinh Trần lắc đầu, một giọt máu nơi khóe mắt rơi xuống, nhưng Tiết Dương nào hay biết.
"Ngươi đủ ác độc, không thể nói dối một người sắp chết như ta sao?"
Tiết Dương cười to, liên tục hộc máu ra. Hiểu Tinh Trần đè hắn xuống, "Đừng cười."
Hắn vươn tay, chạm vào gò má đẫm máu của y: "Lời ta nói, từ trước đến nay thật không đáng tin. Nhưng lời này ta nói, ngươi nhất định phải tin."
"Hiểu Tinh Trần, ta yêu ngươi."
"Ta yêu ngươi."
"Ta thật sự. . . yêu ngươi."
Bàn tay hắn dần vô lực, trượt khỏi y.
Hiểu Tinh Trần vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà ôm chặt hắn. Không biết qua bao lâu, y khẽ gọi hắn, như thăm dò: "Tiết Dương?"
Không ai trả lời y.
"A Dương? Ngươi ngủ rồi à?"
Thiếu niên an tĩnh nằm trong lòng y, không động đậy.
Y khẽ chạm vào gò má hắn: "A Dương, ngươi có muốn ăn kẹo không? Ngươi trả lời ta, ta liền cho ngươi ăn. Ngươi muốn ăn bao nhiêu tùy thích."
"Quế hoa cao ở thành Đông vừa ra lò, vừa nóng vừa thơm. Ngươi có muốn ăn không?"
"Tại sao ngươi ngủ lâu như vậy a?"
"Tỉnh dậy, ta liền nấu thang viên cho ngươi ăn, sẽ bỏ thật nhiều đường."
"A Dương, ngươi sao còn không chịu tỉnh?"
"A Dương, nếu ngươi dứt bỏ tâm ma, ta nguyện ý tha thứ ngươi. Nhưng ta không hề yêu thiếu niên đã dứt bỏ tâm ma ấy."
"A Dương, ta chính là yêu ngươi."
"Ngươi nghĩ che giấu giỏi lắm sao? Ngươi nghĩ ta ngu ngốc không nhận ra sao?"
"A Dương, ngươi nghe ta nói không? Ta yêu ngươi."
Hiểu Tinh Trần ôm hắn, thì thầm vào tai hắn. Nhưng Tiết Dương ngay cả một hơi thở cũng không còn, nào có thể nghe thấy, nào có thể trả lời y.
"Tiết Dương, nếu ngươi tỉnh, ta nguyện cùng ngươi sống một đời an yên, không màng thế sự, cùng ngươi ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc."
Hiểu Tinh Trần vuốt ve bờ môi hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Lúc này, thiếu niên nằm trong lòng ngực y bỗng nhiên lên tiếng: "Đạo trưởng, là ngươi nói a."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro