Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tiết Hiểu] Đồng nhân Từ Bi Cục

Arthor : Daddy
Couple : Tiết Hiểu
« Đồng nhân Từ Bi Cục »
Lời tựa : Đồng nhân đã chỉnh sửa, không khớp với nguyên tác đề nghị căn nhắc trước khi xem.

===========

" Hôm nay vẫn là ta giúp ngươi tắm gội. Nha đầu mù nó cứ luẩn quẩn bên ngoài không dám vào. " Trong giọng nói của Tiết Dương chất đầy sự ôn nhu khó dấu.

Từng ngón tay thon dài của hắn luồn vào mái tóc đen tuyền của y, chạm đến da đầu liền nhẹ nhàng day ấn. Hiểu Tinh Trần ngồi trong thùng gỗ, để mặc dòng nước thảo dược thơm ngát chảy xuống làn da bạch ngọc. Tiết Dương chu đáo đưa tay che mắt tránh để nước chảy vào. Sau đó hắn đặt gáo nước xuống lấy khăn lau giúp y lao khô.

Cổ tay nhỏ được nhẹ nhàng nâng lên, mười ngón tay thon dài lần lượt đan xen, hai thái cực giữa ấm và lạnh giao thoa tạo nên cảm giác kì lạ lan ra chen vào từng kẽ ngón tay của Tiết Dương. Thứ cảm giác này vốn dĩ kì diệu đến vậy lại bị mất mát nơi ngón tay út đã mất đưa về thực tại . Đồng tử Tiết Dương bất chợt co rút. Hắn cười một tiếng, sau đó tiếng cười dần lớn hơn hóa thành điên loạn.

Hắn nhớ tới hôm đó đã từng hỏi y : " Nếu biết ta là Tiết Dương, ngươi vẫn sẽ cứu ta chứ ? "

Hiểu Tinh Trần dù cho mang vẻ mặt đau khổ bất lực, nhưng lại không do dự trả lời : " Lúc đó ta mù, không biết ngươi là ai cho nên mới cứu ngươi."

" Vậy còn biết là ta ? "

" Ta vẫn là một kẻ mù có điểm gì khác biệt ?! "

Tiết Dương như kẻ đắm thuyền trôi nổi giữa biển, trong lúc hụt lặn vô tình vớ được một khúc gỗ mục liền muốn bám chặt không buông. Hắn định mở miệng định nói, Hiểu Tinh Trần đã cướp lời :

" Thế cục này bắt ta từ bi với tất cả chúng sinh thiên hạ, nhưng lại ép ta tàn nhẫn với ngươi. " Ngừng một chút y tiếp tục dịu dàng . " Nếu như năm đó người kia không tàn nhẫn khiến ngón tay ngươi bị đứt. Nếu như năm đó ngươi không ngông cuồng diệt môn. Nếu như ... "

" KHÔNG CÓ NẾU NHƯ !!! " Tiết Dương tức giận xen ngang.

Đôi mắt hắn chẳng rõ do tức giận hay đau khổ mà bị làm cho đục ngầu .

" Thật sự có nếu như thì ta muốn mình chưa từng sinh ra . "

" Tiết Dương, ngươi không phải không hiểu. " Hiểu Tinh Trần quay sang vỗ nhẹ vai A Tinh, nha đầu lúc này đang rúc trong lòng y như gà con theo mẹ. " Đi đi. "

A Tinh gật đầu, cố gạt nước mắt. Nó muốn chạy ra ngoài, cuối cùng chưa đến cửa đã bị Tiết Dương nhìn thấy. Hắn gào lên : " Không được đi ! "

Tiết Dương cắn chặt môi dưới, khoang miệng tràn ngập mùi tanh của máu tươi, tất cả kiên nhẫn của hắn như con diều đứt dây đều không thể kiểm soát được. Hắn gầm lên như một loài thú dữ, hung bạo gọi Tống Lam đến. Kiếm chạm với kiếm Hiểu Tinh Trần bấy giờ mới nhận ra cố hữu năm xưa : " Tử Sâm ..."

Trong giọng nói bàng hoàng của Hiểu Tinh Trần, có tiếng gầm của Tiết Dương. Gã đáp trả lại câu nói kia : " Thế cục này ép ta tàn nhẫn với toàn bộ chúng sinh thiên hạ, lại ép ta tàn nhẫn với ngươi gấp bội. "

" TIẾT DƯƠNG !!! " Hiểu Tinh Trần cũng gần như mất kiểm soát " Tại sao Tống Đạo Trưởng lại ở đây ? "

Tiết Dương mỉm cười nhưng trong lòng dường như có con dao nhọn đâm trái tim hắn đến đẫm đìa máu.

" Ta nói cho ngươi biết tất cả tẩu thi ở đây lẫn tẩu thi lạc đàn hôm qua là ai ? Tất cả đều là ..."

Từng chữ tiếp theo thốt ra mang theo cả nghẹn ngào không kìm chế được, nhưng kẻ khác nhìn vào gương mặt hắn tươi cười của hắn đó là vui vẻ đến mức không tự chủ. Từng chữ đều khiến Hiểu Tinh Trần đau đớn đến ngã khuỵu, máu tươi ồ ạt tuôn ra rơi trên gò má thay cho nước mắt của y. Kết cục cuối cùng không tránh khỏi Hiểu Tinh Trần dùng kiếm tự sát.

" Chết rồi mới tốt ! Chết rồi mới nghe lời. " Tiết Dương đã từng nói thế.

Đúng là chết rồi mới nghe lời tuỳ ý gã động chạm, hơn nữa cũng không thể ghê tởm gã. Giống Hiểu Tinh Trần bây giờ mặc gã tuỳ ý tắm rửa, chải tóc. Nhưng như thế nào lại chẳng tìm được chút vui vẻ năm đó, như viên kẹo hiện tại làm sao cũng không còn chút ngọt ngào. Tiết Dương mặc lại đạo bào màu trắng cho Hiểu Tinh Trần còn hắn lại khoác lên một thân đạo bào hắc ám. Hắn khẽ mỉm cười, nhìn vào gương mặt người trong quan tài rồi quay đi, Sương Hoa mang trên lưng, vải băng trắng che mắt.

" Ta giúp ngươi phục hồn. Hận ta cũng được. Dù sao ta không quan tâm, chỉ cần ngươi sống lại ."

Sau đó bóng dáng đạo bào đen như mực mất hút trong sương mù Nghĩa Thành, chỉ bỏ lại một luồng sáng trắng đẹp đẽ của kiếm quang thoáng chốc lát tắt lịm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro