
何遇 Hà Ngộ
Link: https://www.bilibili.com/video/av19188196/
Nguyên khúc: 《キミガタメ》
Nguyên tác: Mặc Hương Đồng Khứu
Kế Hoạch: Mặc Vãn
Tác khúc: Hạ Xuyên Trực Tai/ Y Lạp Đạo Hùng
Tác từ: Mặc Vãn/ Hoán Thời
Họa sư: Ngư Nhàn
Phụ đề: Quý Thư
Poster: Nhất Túc
PV: Mộng Thiển Nhất
Hậu kỳ: Linh Linh Triệt Dạ
Diễn xướng: Linh Linh Triệt Dạ
CV Tiết Dương: Chris Miêu Thiểu
CV Hiểu Tinh Trần: An Sinh
Người thong dong dạo qua nhân thế, bước về phía chân trời
Người cũng là sơ tâm hướng thiện, cầu cõi trần đời đời an yên
Cười người bạch y nhuộm máu kẻ vô tội, cô phụ Sương Hoa
Cười người giết nhầm bạn hữu, hồn chẳng quay về chốn cũ
Ta đã từng mỉm cười tựa vào hiên nhà
Giữa ngàn cơn say nằm nghe tiếng vó ngựa
Một trận ồn ào, kẻ nào giọng khàn đặc chẳng còn phát ra tiếng
Thiếu niên luôn biết rõ thế nào là tàn sát
Đao kiếm vô tình, ai có thể địch lại ta
Phất tay áo, cười một tiếng Thường môn u tịch
Lại may mắn gặp được Minh nguyệt thanh phong
Vị ngọt ngào rơi xuống tận đáy lòng
Sóng vai cùng bước, trầm mê ý cười nơi đáy mắt
Gió xuân ấm áp vẫn như xưa nhẹ lướt qua gò má
Bạch lăng che lấp ánh mắt, lặng tiếng đau thương
Sắc đêm mênh mang, kiếm rơi xuống đất, là ai lừa dối
Người là Thanh phong minh nguyệt chiếu tận thiên nhai
Ánh sao bầu bạn, bạch y đạp tuyết tới, mang theo Sương Hoa
Ta lại tội ác khó dung xá, thế nhân rủa xả
Đành cầm Hàng Tai, nhuộm lên bạch y thắng tuyết của người
Nhắc tới chuyện ngày nhỏ, cười cợt người từ biệt cố nhân
Lại hoảng hốt, nhớ người mãi không quay về
"Kiêu dương Minh nguyệt, mãi chẳng tương thức"
Kết cuộc vẫn là đường hẹp đối đầu
Đều thóa mạ ta giáng họa nhân gian
Lại chẳng ai ngờ, nhân tâm lạnh lẽo
Lăn lộn góc chợ bị khinh miệt, từ nhỏ đoạn mất ngón tay
Nực cười kẻ rêu rao tính bản thiện
Tựa như thánh đăng rọi xuống khổ cảnh, tựa như về nhà
Giữa ánh nến, ngưng mục quang bên gương mặt người thưởng chén trà nhạt
Tháng năm an bình rong ruổi kia
Cuối cùng là đều bị ta tận tay hủy đi rồi sao?
Hiểu Tinh Trần: Ngươi lừa ta...Ngươi đang lừa ta!
Tiết Dương: Phải, ta lừa ngươi. Ta vẫn luôn lừa ngươi. Ai mà biết được, lừa ngươi thì ngươi đều tin, không lừa ngươi thế mà ngươi lại không tin ?
Hiểu Tinh Trần: Câm miệng! Câm miệng!
Tiết Dương: Được! Ta câm miệng ! Người không tin, so vài chiêu với cỗ tẩu thi sau lưng ngươi, để hắn nói cho ngươi biết, ta rốt cuộc có lừa ngươi hay không ?
Ta cô độc thủ thành hoang, giữa đêm khuya ánh sao nhỏ vụn
Ở chốn nào, cừu hận lướt qua dòng sông hóa thành hư vô
Thân ảnh người tươi cười
Ngoài trời cao, Thanh phong minh nguyệt chiếu tận thiên nhai
Tựa như lại thấy cố nhân đạp tuyết mà tới, mang theo Sương Hoa
Ngón tay đứt đoạn, tơ hồng sao nối, chẳng cách nào triền miên
Tỏa Linh Nang lưu luyến một phần hồn phách
Là ai học theo y từng nụ cười từng cái nhíu mày
Lần nữa ngẩng đầu lên đã không còn trông thấy ánh sao khi ấy
Chỉ có thể lại giữ chặt Tỏa Linh Nang trong lòng bàn tay
Nguyện cầu lại cùng Minh nguyệt thanh phong tái kiến
Sau cùng một ngày có thể cùng Minh nguyệt thanh phong tái kiến
Hiểu Tinh Trần : ...Là Tử Sâm sao ?
Tử Sâm...Tống đạo trưởng...Tống đạo trưởng...Là huynh sao ?
...Chuyện gì thế này...Nói gì đi chứ...
Ai đó nói gì đi ?!
Tiết Dương : Có cần ta nói cho ngươi biết, cỗ tẩu thi ngươi giết hôm qua, là ai không ?
Sao thế ! Bạn tốt gặp nhau, cảm động đến phát khóc rồi sao ! Các ngươi còn muốn ôm nhau luôn không !
Cứu thế ! Cười chết ta, ngươi đến bản thân mình còn không cứu nổi !
Ngươi chẳng làm nên chuyện gì, thất bại thảm hại ! Ngươi gieo gió gặt bão, là ngươi tự chuốc lấy !
Hiểu Tinh Trần : Tha cho ta đi...
Tiết Dương : Mới vừa nãy không phải còn muốn cầm kiếm đâm chết ta sao ? Sao mới một lúc đã xin tha rồi ?
Là ngươi ép ta !
Chết rồi càng tốt, chết rồi mới nghe lời !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro