Thử Dạ Tinh Trầm (Đêm này sao rơi)
Kế hoạch: Giang Kiều/ Nại Nại
Nguyên khúc: Buông
Tác từ: Tạ Kiều/ Liêm Thưởng
Diễn xướng: Mặc Ly Thương
Hậu kỳ: Phong Mộ Miên
Mỹ thuật: Ngũ Thiếu Gia
Họa sư ủy quyền: Vũ Sinh A Giang
Buộc lại vầng trăng, ánh trăng tỏ rạng
Hoa sương khắc kiếm, tên gọi Sương Hoa
Lòng từng hoài bão, trong mộng mấy rặng mây trôi
Hào quang rọi chiếu, dừng bước nhân gian
Đoạn tục trải đời hận hai mắt mù lòa
Cũng từng vui vẻ, hạnh phúc chưa từng câm lặng
Sao sáng dưới đáy mắt, rạng rỡ mãn tận phong hoa
Tâm tính thuần khiết, tựa như chẳng bén rễ một mầm hoa
Đáng cười thay vị khách ngoại hồng trần, tiên ẩn Bão sơn
Khó tránh thoát mệnh kiếp một quẻ vô vọng
Mưa Nghĩa thành, rơi xuống gõ mái hiên tí tách
Sương mù tan đi, tan rồi lại vương vấn trên chạc cây
Sông dài vùi lấp ánh sao rơi, đêm đen cũng buông trôi
Mệnh đã tận, chỉ còn vương lại cốt khí lẫm liệt
Sương Hoa đem hồn tán nát
Bích Lạc Hoàng Tuyền tìm nơi đâu
Một thân thanh bạch đều hủy trọn
Uổng danh xưng xưa nay vô tình
Khó thành bạn, khó thành địch
Triền miên ân oán, sao phân rõ
Chim két kêu vang, rặng mây che lấp sao sáng
Đạp lên thanh danh, bất cẩn giẫm lên vết xe cũ
Áo mỏng ngấm tuyết may mắn gặp đạo hữu
Phủi đi tuyết rơi, sóng vai từng bước tài hoa
Một đôi mắt, móc ra trả lại tri kỷ
Một ý niệm lầm lỡ, tội nghiệt khó rửa sạch
Chẳng thể thứ tha, chẳng thể tính toán, chỉ trách trời ban ta bạc mệnh
Quay về, còn dư lại chỉ một nang khóa hồn
Một đôi tay, chịu đội trời đạp đất
Một nắm ân tình, sao phán được đúng sai
Đạo nghĩa là chi, hỏi trời xanh mãi lâu chẳng đáp
Sau cùng, bất quá là tự trong lòng mình
Sương Hoa đem hồn tán nát
Bích Lạc Hoàng Tuyền tìm nơi đâu
Một thân thanh bạch đều hủy trọn
Uổng danh xưng xưa nay vô tình
Khó thành bạn, khó thành địch
Triền miên ân oán, sao phân rõ
Chim két kêu vang, rặng mây che lấp sao sáng
Đạp lên thanh danh, bất cẩn giẫm lên vết xe cũ
Áo mỏng ngấm tuyết may mắn gặp đạo hữu
Phủi đi tuyết rơi, sóng vai từng bước tài hoa
Buộc lại vầng trăng, ánh trăng tỏ rạng
Hoa sương khắc kiếm, tên gọi Sương Hoa
Lòng từng hoài bão, trong mộng mấy rặng mây trôi
Hào quang rọi chiếu, dừng bước nhân gian
Đoạn tục trải đời hận hai mắt mù lòa
Cũng từng vui vẻ, hạnh phúc chưa từng câm lặng
Thét gọi Tinh Trần, bụi rơi chẳng người đáp lại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro