Ngô Nguyện Hữu Tam
Nguyên khúc: Chung Vô Diễm - Tạ An Kỳ
Tác từ: Nghiêm Thư
Diễn xướng: Tử Vô Dư
Hậu kỳ: Tự Mẫu
Họa sư: Tĩnh Dữ
Poster/PV: Tử Vô Dư
Ngô nguyện hữu tam, nhật nguyệt dữ quân, nhật vi triêu, nguyệt vi mộ, quân vi triêu triêu mộ mộ
Nhàn tản dạo qua lối cũ, tìm một đóa thược dược kết sương đêm đông
Sau tiết Thanh minh, hoa đào nở, hương tán ba ngàn dặm nhân gian
Mái chèo khua, chở thuyền qua đất Giang Nam, củ ấu cũng thơm ngát
Hạnh hoa phủ lối hẻm nhỏ, người lái đò cập bến quay về nhà
Hái cúc đông ly thưởng rượu, lại nói cỏ đá lu mờ
Cùng người đọc sách, lật giở một chương Quân tử thành nhân chi mỹ
Phương xa ai quỳ trước Phật đường xưa cũ, nói ta có ba tâm nguyện
Bên đầu vai rừng lá xanh thẳm, sương mù mê mang
Một, nguyện dâng hương nâng giỏ trúc, rửa tay nấu một bát canh nóng
Nơi nào sông núi tiếp một đoạn đường, tỉnh mộng đã tới canh ba
Nguyện đêm khuya đèn tàn, nến hồng thiêu tận nửa đời người
Trăng trước mặt, người trong lòng, liệu có thể độ ta qua kiếp hồng trần
Cũng nguyện mực bút đợi trà lạnh, dùng một bát cháo ấm
Nơi nào gió tuyết một tầng lại một tầng, năm tháng không phủ bụi trần
Cũng nguyện thanh nhàn chia rượu ẩm, nơi hoa rơi trên kiếm có ánh sao
Nơi nào hoa rơi phủ kín thành, quay đầu vẫn thấy người ở nơi đó đợi
Sóng vai ngắm gió xuân thổi, đình nghỉ chân tửu hương thập lý
Nửa chén trà cũ, say ngã gió tuyết chín dặm lướt qua sảnh đường
Lúc xoay người, mưa chiều rả rích lạc xuống tịch dương trước cửa
Người hạ bút đề một câu thơ, từng chữ từng nét trong vắt
Trăm cảnh thế thái phải thế nào mới được coi là mỹ lệ?
Đem ẩn đi một thân ngang ngược, trộm lấy nửa kiếp phù sinh
Xoay người lại quỳ xuống Phật đường xưa cũ, nói ta có ba tâm nguyện
Dưới đầu gối, mây tuyết trắng xóa, thiên địa hỗn mang
Hai, nguyện đời còn lại bên người, đêm khuya ngàn trản đèn rạng
Nơi nào sông núi tiếp một đoạn đường, thiên hạ này vì ai mà rung động
Cũng nguyện chén rượu vương hơi ấm, ngẩng đầu ba thước thầm thương tâm
Trăng trước mặt, người trong lòng, liệu có thể độ ta qua kiếp hồng trần
Cũng nguyện bên người ngắm hoàng hôn, lấy tay trần viết nên sĩ khí
Nơi nào gió tuyết một tầng lại một tầng, năm tháng không phủ bụi trần
Cũng nguyện thúc ngựa vượt cổng thành, củi mục héo mòn hận xuân sang
Nơi nào hoa rơi phủ kín thành, quay đầu vẫn thấy người ở nơi đó đợi
Ba, nguyện lá rụng hôn lên ý xuân tàn, dứt đoạn hết thảy hận thù xưa
Nơi nào sông núi tiếp một đoạn đường, tĩnh dạ nhân đèn le lói
Nguyện tương tư hết kiếp này, từng nét từng chữ viết ý tình thâm
Trăng trước mặt, người trong lòng, liệu có thể độ ta qua kiếp hồng trần
Cũng nguyện hạ bút thành cội căn, cước bộ bước tới vĩnh hằng
Nơi nào gió tuyết một tầng lại một tầng, năm tháng không phủ bụi trần
Cũng nguyện đời còn lại an ổn, gậy trúc nghiêng bóng nơi cố thành
Nơi nào hoa rơi phủ kín thành, quay đầu vẫn thấy người ở nơi đó đợi
Gối chiếc mộng Nghĩa thành, nhân gian tựa còn vương hồn ai chưa về
Phương xa hoa rơi một mùa lại một mùa xuân, quay đầu lại chỉ còn mình ta lẻ bóng
"Ta có ba tâm nguyện, Hiểu, Tinh, Trần."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro