
Nghiệt nhân nghiệt quả
Nguyên khúc: Nho nhỏ - Dung Tổ Nhi
Diễn xướng: Mộ Từ Yên
Kế hoạch: Đào Tri Lộc
Tác từ: Tần Vãn
Họa sư: 97
Mỹ thuật: Tình Vô Thường
Hậu kỳ: Nịnh Mông Thụ
Giữa khuya thắp đèn rọi bóng cố nhân
Từng khi nào nhìn nhau đong ý cười dưới mắt
Một viên kẹo đường, một đời si vọng
Tựa hồ như vấn vương thưở trước
Tận cùng lời nói ngoài miệng đều là khinh cuồng
Dưới đáy lòng lại một mảnh hoảng hốt trầm mặc
Ánh nến lay động, tương tư nảy mầm
Tất thảy đều trở thành quá vãng
Còn nhớ thiếu niên năm xưa
Hồ đồ thơ ngây, chẳng chút phòng vệ
Một lần đưa thư, tai bay vạ gió
Một hồi nhân sinh vốn chính là nghiệt duyên, nghiệt nhân quả
Cớ gì lại đều cố chấp đòi tru diệt mình ta
Khi đó cũng là ỷ mạnh hiếp yếu
Lại chẳng gặp thánh hiền tự xưng cao khiết
Một thanh Hàng Tai sau cùng rèn thành tai họa
Sao có thể sánh cùng Sương Hoa diệt quỷ trừ yêu ma
Nào ai hay Kim tinh tuyết lãng rơi xuống
Dư lại chỉ còn thây xác phơi đồng hoang
Ấu thơ tuyệt đoạn thiện lương, chẳng dám truy cầu một mảnh quang mang
Một đường đi tới loạng choạng chếnh choáng
Cũng từng muốn buông bỏ một hồi ân oán
Cớ gì thế nhân nhất mực nói ta cuồng điên
Nếu như nợ máu trả máu có thật
Đôi ta đã sớm chẳng còn nợ nần, chỉ còn quên lãng
Kiếp này đơn độc bước tới chốn nào
Đời sau liệu có thể hứa cùng ta an khang?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro