Bất Giải Y
Đôi người nương tựa nào phân biệt ta ngươi
Mặc thế nhân chẳng hiểu cũng hề chi
Tùy tâm sở dục đến đi chẳng vương bận.
Ngày ấy, có một thiếu niên tóc đen từng nói, một đạo trưởng mù thì có là gì, chẳng qua là lỡ gặp một đoạn nghiệt duyên, vỡ nát rồi vậy cũng đành thôi.
Hắn chẳng buồn chẳng vui, chẳng có người thương, chỉ có duy nhất một viên kẹo đường.
Tiếc là hai mắt đã che lại, bằng không phải rạng rỡ khoáng đạt tới nhường nào.
Nguyên khúc: Đợi người trở lại
Tác khúc: Trần Vận Nhược
Kế hoạch: Lam Viễn Trần/ Cửu Ly/ Quyết Oanh Tử
Diễn xướng/ Hậu kỳ: Nhược Dĩ Chỉ Bạch
CV: Tinh Triều
Tác từ/ Đề chữ: Cố Trường Ninh
PV: Nịnh Manh CHOC
Mỹ thuật: Không Cảnh
Hình nền poster: Cưu Lê
PV hình nền: Ba/ Ti Đồ Đào/ Mục Chi/ Đái Nhàn/ La Bặc
Lời này, có phải ta đã từng nói qua cùng ai?
Ta đâu có ủ ê với quá khứ, chẳng qua là có người cứ giành mất kẹo của ta, ta mới thường nhớ lại đoạn thời gian trước không có kẹo ăn. Nếu như không có ai tranh giành với ta...
Ngươi cho là đối với ta, ngươi coi là thứ gì?
Ngươi tự cho rằng bản thân hiểu đời, thế nhưng đến chuyện thế gian này ngươi cũng không hiểu. Ngươi không hiểu lòng người, không hiểu thói đời, càng đừng nói đến hiểu được ta.
Hiểu Tinh Trần, nói ta nhỏ tuổi... Ngươi lại lớn hơn ta được bao nhiêu?
Nhẹ nâng mảnh hồn không nhiễm bụi trần trong tay khẽ đặt môi hôn
Tựa như chén rượu độc sắc ngọt đến đắng nghét
Tháng ngày rong ruổi kề cận bên má
Trộm lấy một giấc mộng triền hồn mê
Chẳng qua là một hồi ngươi tình ta nguyện
Ngậm băng tuyết, tà áo che đậy buốt lạnh thấu xương
Ban đầu một lòng muốn hủy thiêu ngươi vọng tưởng chính nghĩa
Nhược bằng đã nói nhìn ta ghê tởm
Cớ gì không nhắm mắt đi tới cùng kiếp?
Liệu có dám nói ngươi chẳng chút lưu luyến sống tạm qua ngày tháng?
Vương vấn người, vương vấn đến tuyệt đoạn
Tín vọng ta, tín vọng đến vụn vỡ
Giết chóc, giết chóc đến rụng rời
Quay đầu nhìn tội nghiệt ngập trời
Tơ hồng trói chặt ngón tay đứt lìa của ta
Vấy bẩn người, tiên nhân tựa trăng sáng
Giữa huyết hải vang tiếng khóc xin mủi lòng
Nhấn chìm oan hồn ngàn vạn
Bỡn cợt ngươi nước mắt cạn khô còn nhẹ dạ
Tưởng rằng khắc cốt ghi tâm là quyến luyến
Mượn tay bội kiếm người mang theo sương giá
Thành toàn cho ý cười vặn vẹo của ta
Tới khi mù quáng hết thảy thất tình lục dục
Lại vươn tay tới trước mặt người
Mời vào một đêm hoan lạc không tan
Cắn nuốt của ta sự cuồng điên dịu dàng
Hiểu Tinh Trần, Hiểu đạo trưởng
Ngươi không phải... rất thích ta hay sao?
Ngươi mở mắt ra nhìn ta đây!
Chê ta ghê tởm? Được lắm...
Ta lại càng muốn khiến ngươi cùng ta đọa xuống vực sâu, sa vào bùn lầy, khảm lên dấu vết thuộc về ta, vĩnh viễn không còn tư cách ghét bỏ ta !
Ngươi mở mắt ra nhìn đi, sống là ta, chết cũng là ta, kẻ ngươi yêu là ta, hận cũng là ta! Hiểu Tinh Trần!
Đã sớm biết ta bụng chứa tà hỏa chẳng giữ nổi mộng đẹp
Chẳng xứng người tự vẫn phá vỡ đoạn nghiệt duyên
Sau cùng vạch trần lớp mặt nạ
Tiêu dao tự tại đôi bên cùng giải thoát
Cả sinh mệnh cũng đem ra tất thảy hoàn trả
Trả lại cho ta!
Vén tấm màn hạ, đen trắng rõ ràng, chẳng cách nào cứu vãn
Hận mệnh kiếp hái xuống ngôi sao của ta, phá tan giấc mộng
Nếu người quay lại khi chưa bắt đầu
Bằng lòng cho ta một góc trong tim
Có tin rằng ta cũng có thể vẹn cả đôi đường?
Nực cười yêu hận nào có nguyên do
Mặc cho ta chiếm lấy một góc trong tim
Chẳng lẽ nơi nào có mộng đẹp thành hiện thực?
Ngụy Vô Tiện nói trong lòng ta tự rõ. Nực cười, ta rõ cái gì kia chứ?
Hắn căn bản chính là nói hươu nói vượn.
Đúng vậy, loại người xấu như ta vốn dĩ nào thấu được cảm tình của con người.
Tỏa Linh Nang... muốn lấy thì lấy đi. Dù sao ta cũng chưa từng thích ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro