[tiết hiểu] đạo trưởng
@rinn:
tui chỉ muốn nói là mỗi lần coi lại đoạn nhỏ dê quánh nhao với đạo trưởng bản donghua tui đều có cùng một suy nghĩ.
"chọc cho cố rồi nó cáu nó cứa cổ lại cứu đéo kịp đi"
còn nữa, tiết dương ơi em khốn nạn vãi.
.
tiết dương yêu hiểu tinh trần. yêu tới điên.
hắn yêu cái cái y cười, cái cách y nhìn đời với một đôi mắt không thể thấy gì. tiết dương luôn cố gắng làm cho tinh trần cười.
khoảng thời gian ở nghĩa thành, hắn từng tự hỏi bản thân sẽ sống với tinh trần tới bao giờ, rồi cũng chính hắn lảng tránh câu hỏi đó bằng ba chữ 'chưa tới lúc'. nhưng tiết dương chẳng biết lúc ấy là lúc nào. hắn chỉ biết, hắn muốn bên cạnh đạo trưởng của hắn lâu thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. và cứ sống bình yên như thế, sáng tù xì đi mua đồ ăn, tối ra ngoài 'săn đêm' với đạo trưởng. cùng với a tình và kẹo ngọt của tinh trần.
cho tới khi tống tử sâm tìm thấy hắn. tiết dương biết, 'lúc' ấy tới rồi.
cảnh tượng duy nhất còn lưu lại trong trí nhớ của hắn là khi sương hoa kề sát bên cổ tinh trần, lóe lên một cái liền dính đầy máu tươi. thân thể vô lực của y ngã xuống mặt đất ướt nước mưa, bụi bặm, dơ bẩn. bùn lem lên y phục trắng như tuyết, hòa vào màu máu tuôn ra từ cổ họng và hốc mắt đỏ lòm đến kinh người. tiết dương chưa từng sợ máu đến thế. sợ đến mức hắn tìm mọi cách ngăn dòng máu ấy rỉ ra khỏi vết thương sâu hoắm trên cổ minh nguyệt thanh phong.
nhưng hắn chợt nhận ra, y chết là vì hắn. phải rồi. là tiết dương ép y chết.
và hắn không cam tâm để tinh trần chết như vậy. suy cho cùng, tiết dương chính là yêu đến điên.
nhưng hiểu tinh trần không phải người điên, y là minh nguyệt thanh phong cao cao tại thượng, chỉ tâm niệm cứu người giúp đời.
nên y mãi mãi không yêu tiết dương, cũng mãi mãi không bao giờ thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro