Chương 15: Hộp đêm
Tin tức Bắc Kinh: [Cố thị tập đoàn trăm tỷ tài sản ở nước ngoài tái cơ cấu nghi ngờ có nội tình giao dịch, tòa án liên bang Hoa Kỳ đã ba lần hướng tập đoàn công ty triệu tập hầu tòa.]
Lối ra vào sân bay quốc tế Tây Giao bị phóng viên các tòa soạn báo chặn chật kín như nêm. Bốn phía vây quanh một mảnh mênh mông, tiếng chụp ảnh cùng tiếng người xen lẫn không ngừng.
"Cố tiên sinh, lần này đi Mỹ có phải là để giải quyết vấn đề triệu tập hầu tòa của tòa án liên bang Hoa Kỳ hay không?"
"Theo người biết chuyện tiết lộ, Cố thị bán tháo một lượng lớn tài sản nước ngoài là để chuẩn bị niêm yết trong nước, xin hỏi đây là sự thật sao?"
"Cố tiên sinh, đoạn thời gian trước có cư dân mạng tiết lộ Cố thị bị tình nghi buôn lậu vũ khí, chúng tôi hy vọng anh sẽ giải thích trực tiếp."
Luật sư đeo kính gọng vàng chỉ nhiều lần nhấn mạnh rằng "các vấn đề nội bộ của công ty không tiện tiết lộ".
Cố Tiêu ở một bên ngậm miệng không nói, thần sắc anh tự nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ khẩn trương nào khi đối mặt với ống kính và nghi ngờ.
Đám bảo vệ thân thể cường tráng ra sức chắn ở phía trước anh, đẩy ra lối đi nhỏ, hộ tống tới trong xe màu đen.
Cho đến khi xe ra khỏi sân bay, người đàn ông áp suất thấp đến nghẹt thở mới nghiêm mặt nói: "Ai làm lộ lịch trình?"
Trợ lý trên ghế trước nghiêng người về phía trước, thần sắc co quắp giải thích: "Cố tổng, dựa theo phân phó của ngài, hành trình hôm nay không có tiết lộ với bên ngoài, chỉ có Cố tổng biết..."
Cố Trường Vân......
Anh ngửa đầu nhắm mắt, nhíu mày.
Hôm nay công ty đã trông gà hóa cuốc, xem ra hiện tại ngay cả Cố Trường Vân cũng lộ ra đuôi hồ ly.
"Mặc Phi đâu?"
Đề tài chợt chuyển, trợ lý và luật sư hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do.
Không khí ngưng trệ vài giây, Jimmy chuyên chú lái xe rốt cục phục hồi tinh thần.
"Mặc Phi tiểu thư gần đây ở một nhà gọi là "Phạm Âm" yoga làm việc, có điều hai ngày nay buổi tối..."
Hắn dừng một chút, khóe mắt khẽ liếc gương mặt hiện ra trong gương chiếu hậu trong xe.
Đôi mắt sâu thẳm bỗng nhiên mở ra, tầm mắt đụng vào nhau, hắn nhanh chóng tránh đi, thấp thỏm nói: "Hai ngày nay cô ấy đều đến hộp đêm ở phía tây thành phố."
"..."
Còn nửa tháng nữa là đến ngày trả nợ.
Mặc Phi biết, nếu chủ nợ Hạc Xuyên có thể tìm tới cửa, vậy thật sự sẽ bắt cô đi bán.
Thiệu thị đã đuổi việc cô, mất việc, chỉ có thể tìm đường khác.
Chợ đêm ở phía tây thành phố luôn nổi tiếng, bán mình không giỏi, vậy thì bán rượu bia ở quán bar.
Nhưng ngay cả kinh nghiệm tham gia xã giao cũng gần như bằng không, cô nào biết bán rượu.
Ông chủ buổi tối mới gặp Mặc Phi cũng cảm thấy quá sức, nhưng cô trẻ tuổi xinh đẹp, uống rượu không nể mặt, ông chủ cảm thấy cũng là một mầm non tốt.
Diện mạo của cô gái quả thật xuất chúng, vừa tới chưa được mấy ngày, đã bị không ít khách khứa theo dõi.
Rượu bán đi rất nhiều, cũng có không ít phiền toái.
Ví dụ như tối hôm trước có hai vị khách trong phòng bởi vì cô đánh nhau, thiếu chút nữa đập nát cửa hàng.
Cũng may ông chủ nhân phẩm không tệ, biết Mặc Phi tới làm nghề này cũng khó xử, ra mặt giải vây mới có thể giải quyết.
Chỉ bán rượu, không bán thân.
Chỉ đẩy mạnh tiêu thụ, không bỏ đi.
Bọn họ đã thỏa thuận xong xuôi.
Có điều tuy là nói như vậy, nhưng trên bàn rượu bị chiếm tiện nghi cũng không ít.
Khách khứa uống nhiều sờ lung tung, những thứ này đều không thể tránh khỏi.
Hơn nữa tửu lượng của cô vốn kém, có lần thiếu chút nữa xuất huyết dạ dày được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Công việc ở phòng tập yoga tám giờ sáng, tối nay cô vẫn đến làm việc như thường lệ.
Thay váy da siêu ngắn, áo ba lỗ không tay, buông mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng, bôi son môi màu sắc diễm lệ, cô gái trong gương thoáng qua như hai người khác nhau.
Cô nhìn bộ dáng của mình đến xuất thần, bị người đi tới cười đùa cắt đứt suy nghĩ.
Là đồng nghiệp Tiểu An vào cùng ngày với cô, mới 17 tuổi, gầy gò nho nhỏ, nhưng tửu lượng cực kỳ tốt.
"Nghe nói tối hôm qua có người vừa ra tay liền cho chị 5000 tiền boa, uống bao nhiêu?"
Tính tình cô cởi mở, ai cũng có thể chuyện trò.
Hai má cô ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Nửa tá Budweiser."
Tiểu An thổn thức: "Chậc chậc chậc, vận mênh của chị tốt thật. Không giống em, liều mạng uống cũng không kiếm được một ngàn tám trăm tiền boa."
Cô không nói tiếp, cúi đầu cười yếu ớt.
Tiểu An đột nhiên đứng dậy, ra vẻ thần bí: "Chị còn nhớ không? Người đàn ông sờ ngực chị tối hôm trước ở phòng số 8."
Đâu chỉ nhớ rõ, quả thực là bóng ma cả đời.
Người đàn ông kia đột nhiên xông lên, ôm lấy cô liền đưa tay vào trong quần áo cô, thiếu chút nữa lột nội y cô ngay tại chỗ.
Cô mím chặt môi, nhớ lại chuyện tối hôm trước chợt biến sắc.
Thấy cô không nói, Tiểu An tiếp tục nói: "Em vừa nghe ông chủ nói, hắn bị người ta cắt đứt gân tay."
"Cái gì?!"
Cô khó có thể tin che miệng lại.
Tuy nói trong lòng cô chán ghét người nọ đến cực điểm, nhưng làm việc ban đêm rất khó tránh khỏi gặp phải loại chuyện này.
Cũng may ông chủ buổi tối ra mặt hỗ trợ giải quyết mới bình ổn việc này, cô cũng coi đó là một cơn ác mộng.
Nhưng...cắt gân tay...
Người này rốt cuộc đắc tội với ai.
Mặc Phi lòng vẫn còn sợ hãi, luôn cảm thấy chuyện này cùng mình có liên quan.
Nhưng cô không có tâm trí đối với chuyện này mà suy nghĩ nhiều.
Sáng sớm hôm đó, cô chuẩn bị đi làm ở phòng tập yoga như thường lệ.
Đi tới cửa trước, nhẹ mở khóa cửa.
Đột nhiên, một cỗ lực khó hiểu ngoài cửa đẩy cửa ra!
Cô kinh ngạc muốn đóng cửa lại, một cánh tay cường tráng đen sì từ bên ngoài vươn vào.
Bàn tay to khủng bố bóp chặt cái cổ non nớt của cô, khuôn mặt đáng khinh mà dữ tợn khiến cô không khỏi rét mà run....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro