Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoạn Hương Đoạn Mộng

"Vân thâm tri xứ quải đăng hoa,

Liên hoa tọa thượng bạch kỳ dương."
_______________________

Bảy năm đã trôi qua kể từ sự kiện tại miếu Quan Âm, Giang Trừng - người đã từng khuynh đảo tu chân giới - bây giờ lại như một hạt cát bị cuốn trôi vào trong biển cả mênh mông, chẳng còn một dấu vết, chẳng còn một lời đồn nào về hắn. Hắn biến mất hệt như một làn khói, chẳng thể tìm ra nơi hắn ẩn mình, hay chỉ đơn giản là không còn tồn tại trong thế giới này nữa.

Vân Mộng, vùng đất huy hoàng mà Giang Trừng từng dày công xây dựng, giờ đây như một bí mật kín đáo, không ai biết chuyện gì đang diễn ra bên trong. Những năm qua, dưới sự lãnh đạo của hắn, Vân Mộng Giang Thị đã ngày càng phát triển lớn mạnh, nhưng giờ đây lại đóng cửa kín mít, cách biệt hoàn toàn với tu chân giới, không ai biết chút gì kể cả một mảnh thông tin nào về Giang Trừng và Giang Thị.

Bốn bề tĩnh mịch, người ta chỉ thấy cánh cửa Liên Hoa Ổ luôn đóng chặt, không một ai có thể bước vào, không một ai dám đến gần. Mọi tin tức về Giang Trừng đều mờ mịt, giống như hắn đã tan biến khỏi thế giới này.

Thế nhưng, đâu phải ai cũng quên. Ngụy Vô Tiện, một người từng có giao tình với Giang Trừng, vẫn không ngừng khắc khoải. Y, trong những đêm dài không tên, mãi vờn theo những kỷ niệm xưa, mong mỏi một lần nữa được nhìn thấy Giang Trừng. Y muốn cùng hắn uống rượu, trao lại lời hứa xưa, xóa tan bao hiểu lầm, những nỗi đau mà một thời đã vẽ nên, khắc trong tâm.

Thanh Đàm Hội - cuộc hội họp thường niên của các bậc cao nhân tu chân, cũng không thấy bóng dáng của Giang Trừng xuất hiện. Mỗi lần hội họp, chỉ có Giang chủ sự của Giang Thị đến tham dự, và rồi lại vội vã rời đi, như thể không muốn lộ diện trước thế gian.

Ngụy Vô Tiện, kẻ đã nhiều lần tự hứa rằng sẽ gặp lại Giang Trừng, giờ đây chỉ biết đứng chờ đợi trong vô vọng. Y muốn gặp lại hắn, muốn nói chuyện với hắn, muốn lần nữa cùng hắn kết nghĩa huynh đệ như những năm tháng xưa kia. Nhưng lệnh cấm của Liên Hoa Ổ chẳng khác nào chiếc vòng kim cô siết chặt, buộc y không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi.

Một hôm, trời mưa như trút nước, mưa như tấm lụa trời xé rách, dội xuống Lam gia từng hồi dai dẳng. Giữa màn nước, đệ tử Giang thị đột ngột xuất hiện, tay nâng một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo như giữ lấy một bí mật đã chết.

Bên trong, một thứ ánh vàng lấp lánh, đẹp đẽ đến đau lòng.

Thứ ấy từng thuộc về y, từng là niềm tự hào, là sinh mệnh y đã trao đi không chút do dự.

Thứ ấy là lưỡi kéo bén nhọn, đã cắt rời mối dây gắn kết giữa y và hắn - một mối quan hệ từng dày như cuốn thoại bản trăm chương, giờ đây chỉ còn là tro bụi tàn phai.

Thế nhưng, chính thứ này cũng là sợi dây cuối cùng ràng buộc họ, sợi dây mong manh như ánh nắng len qua kẽ mưa.

Ngụy Vô Tiện đón lấy viên kim đan lạnh buốt, một nỗi trống trải lan dần trong lồng ngực. Y nhìn thứ lấp lánh vô tri ấy, không nói một lời, chỉ để cơn mưa làm nhòa đi tất cả.

Y hiểu, đây là câu trả lời, là đoạn kết mà Giang Trừng dành cho y. Nhưng sự im lặng này, sự im lặng dày đặc như bóng tối, lại sắc bén hơn mọi lời oán hận. Trái tim y, giữa mưa tầm tã, đau nhói như bị vạn mũi kim xuyên thấu, không phải vì viên kim đan, mà vì những gì đã mãi mãi mất đi.

Ngụy Vô Tiện chưa kịp hỏi lời nào, đệ tử Giang Thị đã vội cáo từ rồi rời đi, không một lời giải thích

Linh tính mách bảo y rằng có điều gì đó không lành, một điều gì đó tăm tối đang đến gần. Y mặc kệ Lam Vong Cơ ngăn cản, kéo hắn đi cùng, bước qua mọi lệnh cấm, tiến thẳng tới Liên Hoa Ổ, tìm về cái nơi mà y đã đợi chờ suốt bao năm.

Khi bước vào, một không khí lạnh lẽo, tịch mịch bao trùm mọi ngóc ngách, như vết thương chưa lành hẳn trong tâm hồn. Những lá cờ tang trắng lặng lẽ bay trong gió, những tiếng khóc thảm thiết vọng lên, như xé nát cả không gian, từng đợt sóng đau thương dội vào từng tế bào trong người, khiến mọi thứ trong căn phòng như chìm dần vào bóng tối.

Ngụy Vô Tiện thở hắt ra, từng hơi thở nặng nề, như một cơn gió u ám thổi qua tâm hồn. Trái tim y quặn lại, đau đớn như bị vỡ vụn, đôi chân lảo đảo, không thể dừng lại, chỉ biết chạy về phía phòng Giang Trừng, lòng ngập đầy nỗi sợ hãi, nỗi bất an.

Khi cửa phòng bật mở, cảnh tượng đập vào mắt y như một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm. Giang Trừng, người bạn tri kỷ, người huynh đệ đã từng cùng y trải qua bao tháng ngày bão táp, giờ đây chỉ còn là một thân xác lạnh lẽo, như pho tượng vô hồn, nằm bất động trên giường. Đôi môi tím tái, khuôn mặt xanh xao, như thể một phần hồn của hắn đã trôi dạt vào thế giới bên kia. Tất cả sự sống, sự hi vọng đã tắt ngấm trong đôi mắt ấy.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận nỗi đau như dâng trào, như một vết thương sâu hoắm trong trái tim, từ từ lan tỏa ra khắp cơ thể, nhức nhối, ngẹn ngào.

Không cần nhìn thêm lần nữa, y đã hiểu rõ.

Giang Trừng không còn nữa.

Cảnh vật quanh y bỗng nhiên trở nên mờ mịt, như thể mặt đất đang chao đảo dưới chân, trái tim y như bị đập tan, như thể mọi thứ sụp đổ. Y không thể đứng vững, không còn sức lực, đôi chân như muốn khuỵu xuống.

Nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Lam Vong Cơ, người vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, tay vươn ra, đỡ lấy thân thể y, giữ cho y khỏi ngã xuống.

Ngụy Vô Tiện chỉ thốt lên một câu duy nhất, nghẹn ngào, như thể không thể thở nổi, không thể hiểu nổi:"Sư đệ...tại sao?"

Nhưng âm thanh ấy đứt quãng, dường như bị nghẹt lại trong cổ họng, không thể nào thoát ra.

Trong phòng, ngoài Kim Lăng đang quỳ ở bên giường than khóc, chỉ có một bóng dáng nữ nhân thân mang bạch y đứng bên cạnh, đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Giang Trừng, như thể nàng đang giao phó tất cả nỗi đau đớn trong lòng mình cho hắn.

Ngụy Vô Tiện không thể nào quên được khoảnh khắc đó, khi ánh mắt của nữ nhân kia như đâm thẳng vào trái tim y.

Căn phòng như bị bao trùm bởi sự u ám của nỗi oán hận nặng nề. Nữ nhân kia, trong ánh mắt vàng kim như rực cháy lên ngọn lửa phẫn nộ, không chút e dè mà hướng toàn bộ căm hận về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Nàng cười khẩy, từng tiếng cười lạnh lẽo như xé toạc không gian đặc quánh:"Ngụy Vô Tiện, ngươi không biết xấu hổ hay sao? Ngươi còn dám đứng đây, trước mặt Giang Trừng? Ngươi không thấy bản thân nhơ nhuốc, tội lỗi? Cả ngươi, cả Hàm Quang Quân, các ngươi đều không xứng đáng đứng ở đây!"

Giọng nàng sắc như dao, từng từ từng chữ rít lên chát chúa, như muốn xé nát từng mảnh yên tĩnh còn sót lại trong căn phòng.

Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, giọng nói cất lên thập phần lạnh lẽo:"Cô nương, xin hãy thận ngôn"

Nhưng lời nói của Lam Vong Cơ chẳng làm nữ nhân kia nao núng, trái lại, nàng bật cười, tiếng cười cao vút đầy chế nhạo, như một vết cứa sâu vào không gian vốn đã ngột ngạt.

Nàng lau nước mắt, giọng nói hạ thấp nhưng chứa đựng nỗi đau và sự phẫn nộ khôn cùng:"Ngụy Vô Tiện, ngươi không xứng với Giang Trừng. Ngươi chưa bao giờ xứng đáng với tình nghĩa huynh đệ mà hắn đã trao cho ngươi, chưa bao giờ xứng với sự bao dung mà hắn dành cho ngươi! Ngươi có biết Giang Trừng đã hy sinh bao nhiêu vì ngươi không? Ngươi có từng thấy hắn vì ngươi mà vứt bỏ tất cả, cả tông môn, cả mạng sống của mình?"

Từng lời nàng nói như mũi tên xuyên qua tim Ngụy Vô Tiện.

"Hắn mất đi cha mẹ, mất đi tỷ tỷ, cả một đời gánh vác cơ nghiệp Giang gia, nhưng vì ngươi, hắn không màng mạng sống. Ngươi bỏ hắn suốt 13 năm, vậy mà hắn vẫn cầm Tử Điện tìm ngươi suốt 13 năm đó. Còn ngươi? Ngươi đã làm gì cho hắn?!"

Ngụy Vô Tiện lùi lại một bước, đôi mắt đỏ hoe, không thể nói nổi một lời. Mọi âm thanh như bị chặn lại trong cổ họng y.

Kim Lăng, dù trái tim đau đớn tột cùng, vẫn bước tới ngăn nữ nhân kia, giọng nói run rẩy:"Đủ rồi! Người chết không cần những lời này!"

Nhưng nàng ta không dừng lại, ánh mắt đầy thách thức, ngọn lửa căm phẫn bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Giang Trừng cả đời chỉ cầu một chút yêu thương từ cha, một cái nhìn từ tỷ tỷ, một gia đình êm ấm, và một người huynh đệ chí cốt! Đến cuối cùng thì sao, ngươi có thấy hắn hạnh phúc không?"

Lời nàng vang lên, từng câu từng chữ như xát muối vào vết thương sâu nhất trong lòng Ngụy Vô Tiện. Y đứng bất động, ánh mắt trống rỗng, trái tim như bị nghiền nát bởi sức nặng của những lời buộc tội.

Y không thể nói gì. Vì nàng đúng. Tất cả đều đúng.

Nữ nhân đứng đó, như một bóng ma đầy u uất, đôi mắt nàng ta ánh lên một nỗi đau sâu thẳm nhưng cũng không kém phần giận dữ. Ánh mắt ấy, dẫu mềm mại trong thoáng chốc, vẫn chứa đựng những mảnh vỡ của sự bi thương, của những ký ức đẫm máu và nước mắt. Nàng nhìn Giang Trừng, hoặc có lẽ, là nhìn vào một ký ức mà chính nàng cũng không dám đối diện.

Khi nàng cất lời, giọng nói nghẹn lại, vỡ tan giữa không gian nặng nề. Những lời nói sắc bén như mũi dao xoáy thẳng vào tim:

"Người ta nói rằng, chuyện tình giữa Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ là một giai thoại ngập tràn bi thương. Một câu chuyện đẹp đẽ dẫm lên những dòng máu, những thân xác đã đổ xuống. Một cuộc tình được xây dựng trên sự hy sinh vô tận, trên những oán hận không thể phai mờ. Cho nên..."

Nàng dừng lại, đôi mắt lạnh lùng xoáy thẳng vào Ngụy Vô Tiện, kẻ đang đứng bất động như hóa đá. Nụ cười méo mó trên môi nàng bỗng chốc trở nên sắc lạnh, như lưỡi kiếm ánh lên dưới ánh trăng:

"Hai kẻ khốn nạn các ngươi, tốt nhất là bách niên giai lão đi, đừng gây họa cho người khác nữa. Nếu các ngươi còn chút lương tâm, thì hãy bước ra khỏi đây, và đừng bao giờ quay lại nữa. Đừng để người chết không thể an nghỉ, đừng kéo thêm những kẻ vô tội vào vòng xoáy bi kịch của các ngươi."

Giọng nàng rít lên, từng lời từng chữ như đánh thẳng vào trái tim Ngụy Vô Tiện.

"Giang Trừng... hãy để hắn yên nghỉ. Từ nay về sau, Giang Trừng, Vân Mộng Giang Thị, tất cả đều không còn liên quan gì đến các ngươi. Mọi thứ đã kết thúc!"

Kim Lăng đứng bên cạnh, cả thân người cứng đờ. Cậu không thể chịu đựng thêm. Cữu cữu của cậu đã qua đời, vậy mà đến giờ phút này, cữu cữu lại không được một khắc yên bình

Cố gắng kìm nén cơn giận, Kim Lăng lạnh giọng:"Đủ rồi, các người mau rời khỏi đây đi!"

Cậu quay đầu, giọng run run:"Cữu cữu của ta không cần bất kỳ ai đến quấy rầy nữa."

Ngụy Vô Tiện không cãi, cũng không đáp. Y cúi đầu, như một tội nhân đối diện với bản án không thể biện hộ. Nhưng trước khi Lam Vong Cơ dìu y rời đi, nữ nhân kia lần nữa mở miệng, giọng nói như gió bão cuồn cuộn trong đêm tối:"Ngụy Vô Tiện, ngươi còn nhớ bản thân đã hứa với Giang Trừng những gì không?"

Những lời ấy tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến Ngụy Vô Tiện giật mình. Y quay lại, nhưng không dám đối diện với ánh mắt của nàng.

"Tương lai ngươi làm tông chủ Giang gia, ta làm thuộc hạ của ngươi, cả đời phò trợ ngươi, vĩnh viễn không phản bội ngươi, không phản bội Giang gia. Cô Tô bọn họ có Song Bích, Vân Mộng chúng ta có Song Kiệt."

Đây là... chính miệng y đã hứa.

Những lời đó, từng chữ từng chữ, giờ đây trở thành những mũi dao sắc bén cắm sâu vào trái tim y. Ngụy Vô Tiện không thể chịu nổi, y vùi mặt vào hai bàn tay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào đất lạnh.

Y đã hứa.

Nhưng y đã thất hứa.

Ngụy Anh cả đời ghét những kẻ thất hứa, nhưng cuối cùng, chính y cũng trở thành một kẻ thất hứa.

Y đã phụ Giang Trừng.

Phụ Giang gia.

Phụ chính mình.
_____________
Ngụy Vô Tiện sau đêm đó uống rất nhiều rượu, y uống hết vò này đến vò khác cho tới khi say mèm, trong cơn say, như chiếc lá nhỏ trôi giữa dòng đời cuồng nộ, bồng bềnh lạc lối trong biển rượu đắng.

Từng giọt rượu lặng lẽ chảy qua môi, như muốn xóa nhòa từng vết hằn của ký ức, nhưng trái lại, chỉ càng khắc sâu thêm những bi thương mà y hằng gắng quên. Đêm khuya lạnh lẽo, ánh trăng tựa gương bạc treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu xuống dáng hình y cô độc, phảng phất như một nỗi niềm cố nhân vương vấn mãi chẳng rời.

Lảo đảo bước chân trên con đường hoang vắng, y chẳng rõ mình đi đâu, cũng chẳng màng bản thân lạc về chốn nào. Trong cơn say mơ màng, Ngụy Vô Tiện bất chợt dừng lại trước Tĩnh Thất. Nơi ấy, ngày trước từng là mái ấm y cùng Giang Trừng nương náu, giờ đây chỉ còn là một ký ức xa xăm, phủ đầy bụi mờ. Khung cảnh trước mắt như lớp sóng nhấn chìm y vào biển sâu quá khứ, từng chút, từng chút một, làm nhói lòng kẻ đã cố quên.

Năm tháng trôi qua như dòng nước vội vã, chẳng kịp níu giữ điều gì. Gió đêm từ bờ hồ lướt qua, mang theo hương sen thanh khiết, mơn man từng lớp ký ức cũ kỹ, phủ bạc những nỗi niềm chưa từng phai nhòa trong lòng kẻ cố nhân.

Trong cõi lòng Ngụy Vô Tiện, một hình ảnh mơ hồ lướt qua, như chiếc bóng nhạt nhòa dưới ánh trăng mờ. Y nhớ mang máng một lần nào đó, rất xa xôi, đôi tay mình đã khẽ vuốt mái tóc của Giang Trừng.

Nhưng là khi nào?

Là ngày tháng nào?

Y cũng chẳng thể nhớ rõ nữa.

Ký ức ấy tựa một ngọn nến lay lắt trong mưa gió, mập mờ nhưng dai dẳng, không chịu tan biến.

Có lẽ, đó là những ngày Giang gia còn nguyên vẹn, là lúc Giang Yếm Ly vẫn ở bên cạnh họ với nụ cười dịu dàng như ánh dương.

Đó là thời khắc mà Giang Trừng vẫn chưa mang gánh nặng của cả một gia tộc trên vai, khi mà cả hai người họ, vẫn còn vô ưu vô lo cười đùa qua những tháng ngày tuổi trẻ.

Nhưng rồi tất cả đã đổi thay. Ký ức đẹp đẽ ấy giờ đây chỉ còn là một giấc mộng xa vời. Sau khi Ngụy Vô Tiện theo Hàm Quang Quân quy ẩn nơi núi sâu, y và Giang Trừng chẳng mấy khi gặp lại. Những lần hội ngộ hiếm hoi ấy, cũng chỉ là ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, tại một buổi Thanh Đàm Hội nào đó ở Cô Tô. Từ xa, y nhìn thấy bóng dáng người kia, vẫn kiêu ngạo và cô độc như thuở nào.

Bóng áo bào tím của gia chủ Giang thị nổi bật giữa đám đông, nhưng sắc tím đậm ấy lại gợi lên một nỗi cô đơn khó tả. Nó như một đốm màu trầm buồn, tựa hồ chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ để xóa nhòa.

Trong đầu Ngụy Vô Tiện, những hình ảnh cũ ùa về. Y nhớ lại thời niên thiếu, khi cả hai cùng chạy trên những cánh đồng rộng lớn, cùng bắn diều dưới bầu trời xanh.

Diều của Giang Trừng luôn bay cao hơn, bởi hắn chăm chú, tỉ mỉ, còn y chỉ biết cười đùa, tay chân vụng về.

Nhưng điều đó chẳng sao cả, vì khi ấy, họ vẫn ở bên nhau, không có khoảng cách, không có nỗi buồn.

Giờ đây, bóng lưng tử y ấy cũng chỉ là hình bóng của ký ức.

Bóng dáng kiêu hãnh của Giang Trừng, dù gần, cũng như xa xăm muôn trùng.

Tựa như con diều đã đứt dây, chỉ còn lại trong hồi ức.

Ngụy Vô Tiện ngả người xuống chân tường, tay vẫn khư khư ôm bình rượu cạn, ánh mắt vô định. Y mỉm cười chua xót, cái kiểu cười pha lẫn giữa đắng cay và bất lực. Bóng tối bao trùm lấy y, như một vòng tay của định mệnh khắc nghiệt đang siết chặt không buông.

"Ta đã từng yêu Giang Trừng, phải không?"

Ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí, làm lòng y se sắt.

Tâm hồn Ngụy Vô Tiện chợt trôi về mùa sen năm ấy, khi Vân Mộng rợp trời trong sắc trắng tinh khôi. Y nhớ rõ cái cách ánh nắng trải dài trên mặt hồ, từng đài sen lung linh trong gió, như từng nét bút vẽ lên tấm tranh của mộng tưởng.

Giang Trừng khi ấy còn là thiếu niên, đôi mắt tím sâu thẳm, chứa đựng cả bầu trời kiêu ngạo xen lẫn nét dịu dàng. Hai người chèo thuyền ra giữa hồ, bên nhau giữa muôn trùng sen nở, như đang dạo bước trong một bài thơ cổ tích.

Ngụy Vô Tiện, trong phút ngẫu hứng, đã cất tiếng hỏi:"A Trừng, ngươi mong muốn điều gì nhất?"

Giang Trừng hơi khựng lại, đôi mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi lại hóa thành một khoảng lặng trầm ngâm. Một hồi lâu, hắn khẽ đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sức nặng của cả trái tim:"Ta mong... đcó thể tiếp quản Giang gia thật tốt, làm song thân hòa thuận, A tỷ được hạnh phúc. Và...cùng ngươi..."

Câu nói bỏ lửng ấy như ngọn gió thoảng qua, mang theo hương sen dịu dàng nhưng cũng khiến tim người ta nhói đau.

Câu nói đó giống như thiêu đốt tâm hồn Ngụy Vô Tiện

Y quay đi, nụ cười trên môi chẳng rõ là vui hay buồn. Y đã tự dối lòng, tự phong bế đoạn ký ức ấy, tự thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là thoáng qua. Nhưng giờ đây, trong cơn say mênh mang, y không còn nơi nào để trốn tránh.

Mỗi lời, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ của Giang Trừng ngày ấy đều hiện rõ như những đường khắc trên đá, sâu đậm và bất diệt.

"Ta nợ ngươi...nợ ngươi cả một đời không thể trả" Y lẩm bẩm, giọng nghẹn lại, như thể từng chữ là một vết cứa vào trái tim mình.

Ngụy Vô Tiện nợ Giang Trừng quá nhiều, những lời từng thốt ra từ miệng y, giờ đây hóa thành lưỡi dao sắc bén, cứa vào từng thớ thịt, từng tế bào trong y.

Đó không chỉ là một nhát chém, mà là vết thương không thể liền, là khổ đau mọc rễ sâu trong tim, nhức nhối đến tận cùng.

Chủy thủ ấy đâu phải từ tay ai, mà chính từ y tạo ra, từng chữ, từng câu như mũi tên độc, tự đâm vào bản thân mà không hề hay biết.

Phải, là đáng đời y.

Là cái giá phải trả cho sự bất cẩn, cho những ngày tháng bất chấp tất thảy, không màng hậu quả.

Y đã từng cao ngạo, từng nghĩ mình không sợ hãi gì trên thế gian này. Nhưng giờ đây, y hiểu rằng những lời nói ra, một khi đã thành hình, thì mãi mãi không thể thu hồi.

Và cũng chỉ mình y, kẻ đã nói ra chúng, mới phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.

Những lời ấy không còn là âm thanh, mà là một hồi chuông vang vọng trong cõi lòng y, mỗi lần vang lên là một lần nhắc nhở y về sự hối tiếc chẳng thể cứu vãn.

Nếu có thể, y nguyện dùng cả đời để đổi lại một khoảnh khắc, một cơ hội được nói lời xin lỗi.

Nhưng, làm sao thời gian có thể chảy ngược, làm sao ký ức có thể bị xóa nhòa?

Y nhắm mắt lại, để mặc bóng tối tràn qua tâm trí. Tửu ý bắt đầu kéo tới như lớp sương mờ ảo, làm tê dại lý trí, cuốn y vào cơn mê man vô tận. Trong cái mông lung ấy, Ngụy Vô Tiện bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Là Giang Trừng.

Là đôi đồng tử tử sắc sâu thẳm nhưng ánh lên vẻ kiên định, mạnh mẽ

Là khuôn mặt cương nghị mà y chưa bao giờ dám đối diện thẳng thắn kể từ ngày đó.

Y không biết mình đang tỉnh hay say, chỉ biết trái tim như ngừng đập. Trong một khoảnh khắc, mọi cảm giác đau đớn, day dứt, đều dâng trào mãnh liệt.

Y muốn nói điều gì đó, muốn xin lỗi, muốn giãi bày, nhưng không thốt nên lời.

Ngụy Vô Tiện khẽ đưa tay ra, bàn tay run rẩy, như muốn chạm vào bóng hình ấy. Nhưng Giang Trừng ở đó, đứng yên bất động, lạnh lẽo như một bức tượng.

Dù cách nhau không xa, nhưng giữa họ dường như là cả một vách ngăn vô hình, không thể nào vượt qua.

"Giang Trừng..." Ngụy Vô Tiện khẽ gọi, giọng nói như một tiếng thở dài giữa đêm đông. Nhưng bóng hình ấy chẳng đáp lời, chỉ nhìn y bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo.

Y chợt nhận ra, tất cả chỉ là ảo ảnh.

Dẫu y có đưa tay ra bao nhiêu lần, có cố gắng đến nhường nào, thì cũng chẳng bao giờ với tới được.

Trong cõi mơ hồ ấy, y chỉ còn lại mình. Một mình đối diện với bóng tối, với nỗi đau, với sự day dứt đã ăn mòn từng mảnh tâm hồn.

Và trong khoảnh khắc ấy, y hiểu rằng, món nợ với Giang Trừng không chỉ là những lời xin lỗi, mà là cả cuộc đời còn lại của y, cũng không đủ để bù đắp.

Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ánh sao lấp lánh như đang soi rọi vào tận sâu trong lòng y.

Trái tim y quặn thắt, cảm giác nặng nề như những tảng đá vô hình đè lên.

Y muốn khóc, nhưng nước mắt như bị chặn lại nơi cuống họng, cay xè mà không sao rơi được.

Y muốn ước nguyện, dù biết rằng nguyện vọng của mình chẳng thể chạm đến trời xanh, nhưng vẫn cố chấp cầu xin cho người ấy - Giang Trừng, người mà y nợ nhiều nhất đời này.

"Nếu có kiếp sau..." Y thầm thì, giọng nói như tan trong gió

"Nguyện cho A Trừng một đời bình an. Không còn cô độc, không phải mang trên vai gánh nặng của một gia tộc, cũng không còn gặp chuyện huynh đệ tương tàn. Cầu cho người được sống như một thiếu niên hạnh phúc, không u sầu, không lạnh lẽo."

Trong lòng y vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ.

Ba mùa hoa quế nở rộ, hương thơm ngan ngát theo gió vờn quanh bóng áo tím của hắn. Những cánh hoa trắng nhỏ rơi rụng trên tóc, trên vai, tựa như chốn tiên cảnh. Hắn sẽ không còn phải gồng mình chống chọi với thế gian, không còn phải che giấu cảm xúc sau đôi mày luôn nhíu chặt.

Mười dặm hoa sen bung nở, nước hồ trong xanh phản chiếu ánh mặt trời. Trong khung cảnh ấy, hắn sẽ được bình an mà bước đi, không còn cô đơn, không còn oán hận. Hắn có thể nở nụ cười thật sự, không phải gượng ép, cũng không còn lạnh nhạt.

Ngụy Vô Tiện hít sâu, cảm giác cay đắng ngập tràn trong lồng ngực.

Y biết, đời này y đã không thể trả hết những gì mình nợ Giang Trừng.

Thứ duy nhất y có thể làm, chính là khẩn cầu thiên địa, khẩn cầu luân hồi, ban cho hắn một kiếp sống tốt đẹp hơn.

"Nguyện người được sống như ý. Nguyện người không còn phải khóc. Nguyện người mãi mãi được tự do."

Nói rồi, y nhắm mắt lại, để mặc nước mắt khẽ lăn dài trên gò má.

Dẫu chẳng biết nguyện ước này có được thấu hiểu hay không, y vẫn sẽ cầu, cầu đến hết đời.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mddts