Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 - Dị động

Dị động: Động tĩnh bất thường

Dương Tiễn nhất thời sửng sốt, nhủ thầm tự mình thất sách rồi, hắn thế mà quên béng phàm nhân sẽ già đi theo năm tháng.

Hầu vương nhìn hắn, khóe môi vẫn giương lên: "Dương đại ca bảo dưỡng tốt như vậy, hay là dạy ta một chút?"

Tiểu hầu vương cười như không cười, nhưng đáy lòng y đang vô cùng cao hứng.

Trên đường phóng nhanh về nhà, y đã tìm ra một bí mật.

Vì sao 'lần đầu' gặp mặt Dương đại ca đã đối tốt với mình, bởi họ từng có duyên gặp mặt trong miếu Chân Quân, cũng vì sao khi y tìm Chân Quân trừ yêu, phảng phất ở trên cổ tay Chân Quân, nhìn thấy sợi dây đỏ kia.

Sau khi y say, bộ dáng Chân Quân nghiêm túc hôn y, có chỗ nào khác biệt với Dương đại ca? Ngoại trừ gương mặt không giống nhau, thật ra thần tiên đều có thể biến hóa, hơn nữa y từng nghe nói, điểm mạnh của Chân Quân chính là biến hóa.

Hầu vương nheo nheo đôi mắt vàng.

Hay cho một Nhị Lang Chân Quân, hay cho một Dương Tiễn Dương Nhị Lang.

Nghĩ kỹ lại, ngay cả tôi tớ trong Dương phủ cũng giống hệt như lúc trước, không có chút thay đổi nào.

Lúc đó, y còn từng hỏi, vì sao bọn họ không sợ mình khi biết mình là yêu quái?

Y ngu ngốc tin lời Dương đại ca một cách tùy tiện, ai biết cơ bản hắn không phải người!

Tiểu hầu vương có chút giận, giận Dương Tiễn giấu y gạt y, nhưng nghĩ đến tiểu nhị mặt đầy vết chân chim lại cảm thấy thật may mắn.

May mắn Dương đại ca của y sẽ không già đi, cũng không chết, không cần y tiễn hắn lâm chung, hắn có thể vĩnh viễn trường tồn ở thế gian, làm vị Hiển Thánh Chân Quân được bách tính tin tưởng thờ phụng.

Hốc mắt hầu vương chợt đỏ, "vì sao giấu ta?"

Tim Dương Tiễn đột nhiên thắt lại.

"Hầu nhi, ta...."

"Gâu gâu, gâu gâu gâu."

Lời nói Dương Tiễn bị ngắt quãng, trong viện Hạo Thiên Khuyển đang đuổi cắn một con bướm.

Y ở trần gian nhiều năm, hình như quên mất mình là thiên cẩu trên trời, mỗi con bướm thôi cũng khiến 'thiên cẩu' nhảy lên nhảy xuống.

Hầu vương lau mắt, "chậc" một tiếng, y mới chẳng thèm khóc.

Con chó nhỏ lông trắng đần thối trong viện là bao cát hoàn hảo cho hầu vương trút giận.

Hạo Thiên Khuyển nhảy lên tát con bướm bằng một chân khiến nó bất tỉnh. Cánh bướm bị thương, nó vỗ cánh một cách đáng thương nhưng không bay được nữa.

Hạo Thiên Khuyển thế là chán, chạy đến góc viện đào cái hố, cố gắng chôn con bướm.

Hầu vương im lặng đứng phía sau y, vẻ mặt hung ác, Hạo Thiên Khuyển đào được một nửa, lông toàn thân chợt dựng đứng.

——Nguy hiểm!

Y còn chẳng dám quay đầu nhìn, lộp bộp hai cái trèo phắt lên tường thành, tiếp theo nghe áuuu một tiếng, hầu vương đang kéo mạnh y xuống bằng cái đuôi chó.

Trên bức tường đỏ in sâu hai dấu chân chó, cái này rõ ràng không thể do một con chó bình thường làm ra.

Hầu vương ngồi xổm xuống nhéo hai chân trước của chó, quả nhiên chẳng có vết trầy nào trên thân: "Yo ~ Da dày thịt béo thật nha."

Hạo Thiên Khuyển chẳng biết hầu vương đột nhiên nổi cơn điên gì, run rẩy sợ hãi nhìn chủ nhân nhà mình, nhưng bị hầu vương chặn hết tầm nhìn.

Y không dám nhúc nhích nữa, phủ phục trên đất rên rỉ.

Hầu vương nhổ một nắm lông chó rồi nói: "Tiểu Bạch Mao, mười năm đã qua, sao mi cũng không già đi vậy?" Mục quang hầu vương dời đến cái hố trong góc tường, âm u nói: "Ta vẫn đang chờ để tự tay chôn cất mi."

Hạo Thiên Khuyển:.... Chủ nhân cứu mạng.

Y có chút ngốc, không hiểu mình chọc hầu vương chỗ nào rồi, quả thực bị kéo đến cái hố trong góc tường, sau đó trên đầu chó còn phủ một nắm đất vàng.

Hạo Thiên Khuyển: "Phi—Phi phi phi!"

Hầu yêu đang muốn chôn sống mình tại chỗ!

Nằm mơ!

Y phốc cái nhảy khỏi hố, phóng vụt về phía thư phòng chủ nhân.

"Mi quả nhiên nói được tiếng người."

Hạo Thiên Khuyển bốn chân dính chặt xuống đất, toang. Giấu giếm đằng đẵng mười năm, giờ phút này vẫn bị lộ.

Dương Tiễn biết trong lòng hầu vương bực tức, từ thư phòng đi ra, đến gần nắm lấy tay hầu vương.

"Hảo hầu nhi, thật xin lỗi, Dương đại ca không nên giấu đệ, đệ giận cứ đánh thoải mái, để đệ trút giận có được không?"

Hầu vương rút tay về, hừ lạnh: "Đừng dùng cái mặt này nói chuyện với ta."

Hạo Thiên Khuyển hoảng hồn: Gì?

Cư nhiên là chủ nhân sớm lộ? Hầu vương không nỡ đập chủ nhân, liền đến tìm mình xả giận?

Quá đáng! Thật quá đáng!

Y nhìn hầu vương căm tức "gâu" một tiếng.

"Ồn ào."—Đây là Dương Tiễn.

"Câm miệng."—Đây là hầu vương.

Hạo Thiên Khuyển:.... Vậy tui đi?

Hầu vương nhướn mày nhìn Dương Tiễn: "Nhị Lang Chân Quân không có mặt mũi gặp người khác sao?"

Dương Tiễn than thầm, ai bảo hắn chọc giận hầu vương, không thể không nghe lời.

Tay hầu vương thu về lần nữa bị nắm lấy, kéo vào trong lòng, liền thấy dung nhan phóng đại trước mắt hóa thành gương mặt Nhị Lang Chân Quân.

Tiếp đó, cái hôn rớt xuống trên môi.

"Hảo hầu nhi, đừng giận."

Hầu vương đứng im bất động, nụ hôn trên môi dần trở nên mạnh mẽ.

Dương Tiễn nắm cổ tay hầu vương, trên đó có sợi dây đỏ mình đeo lên cho y, hai sợi tóc bện vào nhau, được hắn làm phép dùng khóa đồng tâm cột lại với nhau.

Hắn có tư tâm muốn cùng hầu vương bên nhau, lúc hầu vương còn chưa nảy sinh tình cảm, đã ích kỷ làm vậy.

Hắn chưa từng hỏi hầu vương có nguyện ý hay không, từ lần đầu thay đổi diện mạo và tiếp cận y như một phàm nhân, hắn lừa dối y và giữ y trong bóng tối suốt mười năm.

Hiện giờ hầu vương tức giận, là hắn tự tìm.

Nhưng Dương Tiễn không chấp nhận được hầu nhi không quan tâm mình.

Cổ tay bị giữ chặt, hầu vương thậm chí cảm nhận được tay Dương Tiễn đang run rẩy, hiển nhiên nội tâm hắn không bình tĩnh được như trên mặt.

Y mở mắt, nhìn thấy lông mi khẽ run của Dương Tiễn, cùng thiên nhãn đang khép lại giữa trán.

Hôm nọ y từng nhìn ngắm thiên nhãn của tượng thần thật lâu, buồn bã lại lạnh lẽo, y không ngờ khi thiên nhãn khép lại—trông có vẻ yếu ớt.

Hầu vương vươn tay chạm nhẹ thiên nhãn, Dương Tiễn theo đó mở mắt, nhìn thấy trong đôi mắt vàng xẹt qua tia đỏ.

Là yêu tính.

Hầu vương lúc này vui nhiều hơn giận, bởi y không cần bận tâm Dương đại ca sẽ chết già.

Vấn đề âm dương xa cách trước mắt được giải quyết, nhưng còn một vấn đề quan trọng hơn trước mắt.

Một yêu, một thần.

Giữa hai người, là khoảng cách như trời với đất.

Hầu vương khép mắt, hung hăng cắn mạnh vào môi dưới Dương Tiễn, mùi máu tanh phút chốc kích thích yêu tính y bạo trướng.

Lòng Dương Tiễn chùng xuống.

Bầu trời vốn trong xanh, đột nhiên tiếng sấm lớn nổ ra, chấn động Tam giới, gây nên sự bất ổn.

Lăng Tiêu Bảo Điện trên trời.

Ngọc Đế nắm giữ vương miện đung đưa trên đầu, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Dưới bảo tọa, chúng thiên thần ổn định dáng vẻ, bẩm: "Hình như hạ giới có dị động."

Hạ giới dị động, sợ rằng là biến cố lớn, không nhẽ lại có đại yêu giáng thế?

Thái Bạch Kim Tinh vội vã bẩm báo: "Bệ hạ, dị động xảy ra ở Nam Thiệm Bộ Châu, bởi thạch hầu ba trăm năm trước."

"Thạch hầu?"

Chúng thần nhìn nhau: "Thạch hầu không phải ở Đông Thắng Thần Châu, sao lại chạy đến Nam Thiệm Bộ Châu rồi? Y muốn làm gì?"

Động tĩnh khi hầu vương giáng thế rất lớn, yêu khí hừng hực, xông thẳng lên thiên đình, cung điện của chúng tiên đều chấn động đủ ba hôm, ngay cả Linh Tiêu Bảo Điện cũng không ngoại lệ.

Bọn họ sớm đã biết yêu hồn hầu vương cường đại, giờ phút này nhắc đến lần nữa, tự nhiên sẽ nhớ đến tình cảnh lúc đó.

Ngọc Đế trên mặt không biểu lộ gì, hỏi: "Yêu hầu hiện tại ở đâu?"

Ngọc Đế gọi yêu hầu, Thái Bạch Kim Tinh chỉ đành sửa miệng theo, "hồi bệ hạ, yêu hầu đó... lúc này đang ở chỗ Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn."

Nơi hầu vương đang ở, không những nằm trong phạm vi quản lý của Dương Tiễn, còn là nhà riêng của hắn ở trần gian.

Sau khi có dị động, Thiên Lý Nhãn liền tìm được tung tích hầu vương.

Ngọc Đế rốt cuộc chau mày, cháu trai này của hắn trước giờ xem ra không đồng lòng với mình, nghe điều không nghe tuyên (cái này đã giải thích ở fic trước rồi heng), chỉ sợ hạ chỉ truyền gọi, Dương Tiễn cũng không thèm đến.

Sao thằng nhỏ lại dính líu đến hầu vương?

Ngọc Đế trong lòng hồ nghi, phải tận mắt nhìn một cái mới an tâm, liền vung tay, gọi ra Gương Càn Khôn.

Gương Càn Khôn lơ lửng giữa bảo điện, trong gương tràn ngập sương mù hỗn loạn. Thái Bạch Kim Tinh bước tới trước, giơ tay nhẹ nhàng lau sạch——

Toàn cảnh Nam Thiệm Bộ Châu hiện ra trước mắt, cảnh vật chuyển sang phủ đệ của Dương Tiễn.

Ngọc Đế không khỏi nghiêng người về phía trước rồi khẽ hừ.

Trong phủ cư nhiên không một bóng người, chỉ có khuyển nhỏ lông trắng đang nằm bò ra.

Hạo Thiên Khuyển mắt trừng trừng nhìn chủ nhân mang hầu vương biến mất trước mặt, vừa định chạy theo liền bị một đạo áp lực đè xuống.

Dương Tiễn giấu đi khí tức, mang hầu vương đến miếu của mình.

Hầu vương không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Dương Tiễn, y liền biết mình gây họa rồi, lúc nãy nhất thời mất khống chế, cư nhiên làm nổi sấm.

Hầu vương cúi đầu không nói chuyện, Dương Tiễn tưởng y vẫn giận mình, nắm tay y giơ lên: "Hầu nhi đừng giận hại thân, cứ ra sức đánh, Dương đại ca mặc đệ trút giận."

Nói xong, đưa mặt sát vào.

Nhị Lang Chân Quân dung nhan tuấn mỹ cực kỳ, hầu vương phẫn hận liếc hắn hai cái, không nhịn được giơ tay véo má hắn.

Trên mặt không có lông, trơn tuột.

"Chậc," hầu vương chê bai đảo mắt.

Dương Tiễn chợt cười, hầu nhi không nỡ dùng lực, lực đạo này khác gì gãi ngứa. Hắn vừa cười, kéo rách vết thương trên môi, khiến hầu vương cau mày.

"Đừng hòng dùng khổ nhục kế, ta mới không đau lòng."

"Không phải khổ nhục kế."

Dương Tiễn cúi người, giấu mặt vào cổ y, "chỗ này thật sự đau." Tay hầu vương bị hắn nắm, áp lên lồng ngực.

Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hầu vương nhẹ giọng: "Làm thế nào mới hết đau?"

"Đừng không cần ta," Dương Tiễn nói.

Hầu vương nghe thấy, giận đến đập hắn hai cái, "ai nói không cần huynh?"

"Ta chỉ giận huynh giấu diếm lâu như thế, hại ta lúc nào cũng buồn lo huynh sẽ chết, còn tự mình muốn dưỡng lão cáo chung, huynh——huynh thật tức chết ta rồi!"

Dương Tiễn nghe xong vừa mừng vừa lo, "đệ nói thật sao?"

Mọi lo lắng của mình đều vô ích.

Hầu vương chê bai đẩy hắn ra, "chớ động vào bộ lông của ta."

Dương Tiễn bận rộn vuốt lông cho y, sau đó ôm siết mà hôn: "Hảo hầu nhi, Dương đại ca sẽ không gạt đệ nữa, ngàn vạn lần đừng giận ta."

Hầu vương hừ nhẹ, đột nhiên nhớ đến lúc vừa gặp mặt, nhịn không được giở nợ cũ: "Huynh lúc đó không chịu nhận ta làm đồ đệ, tư chất ta tệ lắm sao?"

"Sao có thể."

Tư chất tiểu hầu vương mà tệ, trong Tam giới chẳng còn thiên thần.

"Tư chất đệ quá tốt, ta dạy đệ, chỉ sợ khiến đệ lầm đường."

Dương Tiễn nhẹ nhàng cắn dái tai y, trong lòng nghĩ, lúc mới gặp—đã phải lòng hầu nhi, nếu thật sự trở thành sư phụ hầu nhi... sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể ôm, không thể hôn.

Cái này cũng là tư tâm của hắn.

Tư tâm nặng, chỉ muốn có một tiểu hầu vương.

Hai người thân mật trò chuyện, hầu vương hỏi gì Dương Tiễn đáp nấy, quả thực không giấu diếm chi nữa.

Nói được một lúc hầu vương đã buồn ngủ, làm ổ trong lòng Dương Tiễn ngáp to, lại nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Dương đại ca, thiên nhãn của huynh mở suốt không mệt sao?"

"Không mệt," Dương Tiễn cúi đầu hôn hôn y, "ngoan, mệt rồi thì ngủ, Dương đại ca ở đây."

Hầu vương gật gật, chậm rãi ngủ mất.

Dương Tiễn cũng khép hai mắt nghỉ tạm, chỉ có thiên nhãn vẫn mở.

Tục nói trên trời một ngày hạ giới một năm, hai người trò chuyện hơn nửa ngày, thiên đình chẳng qua như cái búng tay.

Ngọc Đế nhìn Gương Càn Khôn, mãi không tìm được tung tích Dương Tiễn cùng yêu hầu, Thiên Lý Nhãn đỡ mắt kêu lên: "A, mắt ta——"

Thiên nhãn Dương Tiễn vừa mở, liền có thần quang hộ thân, bất luận ai cố ý thăm dò đều bị thần quang thiêu đốt.

Ngọc Đế có chút giận, không nói gì.

Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh bước lên trước: "Bệ hạ, thần nguyện lĩnh mệnh, hạ giới tróc yêu."

Na Tra đứng kế hừ lạnh, không nể tình nói: "Chậc, tiểu thạch hầu chọc gì ông?"

Chúng thần vừa nghe, gật gật, phải đó, thạch hầu đâu chọc ai. Người ta yêu hồn cường đại, gây ra chút sấm chớp đã sao? Thiên Lôi cũng không đánh y, ông đi tróc yêu cái gì.

Lý Tịnh: .....

Ông ta căm tức trừng Na Tra một cái, mặt đỏ bừng, thấy Ngọc Đế không nói gì, đành lặng lẽ tránh ra.

Hai cha con nhà này chưa bao giờ hòa thuận, như chính bản thân mình với Dương Tiễn, Ngọc Đế nghĩ vậy.

Dù Dương Tiễn không hòa thuận với mình, cũng không đến nước lật trời, hơn nữa yêu hầu mới chỉ ba trăm năm tuổi, không có khả năng gây chuyện to.

"Bỏ qua," Ngọc Đế giơ tay thu lại Gương Càn Khôn.

Yêu hầu nếu không an phận, đến lúc đó trừng trị y vẫn chưa muộn.

-x-

Author: 君见月

Dịch: Sen



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro