
Chương 2
Jason ngồi trong một quán rượu ồn ào, uống ly bia thứ tư rồi để nó trong tay một lúc lâu, cơn đau đầu kinh khủng đang hoành hành.
Anh có thể nghe thấy âm thanh bị lu mờ của kênh thể thao phía sau mình, và tiếng cổ vũ náo nhiệt cho Knight hay gì đó. Sắp hết mùa rồi, Gotham Knight đấu với Central City Stars. Jason không quan tâm lắm.
Trước giờ anh chưa từng xem một trận bóng chày nào, trừ trận đấu mà Bruce đã đưa anh đến khi anh mới mười ba tuổi trong cái nóng hơn ba chục độ. Anh nhớ cái mông của mình lúc đó đầy mồ hôi cùng với mùi của xúc xích và bỏng ngô caramel. Không khí trong sân vận động thật sự hối hả và nhộn nhịp. Bruce đội một chiếc mũ lưỡi trai của Knight, cố gắng che mặt mình dưới bóng tối và mỉm cười ngượng ngùng về phía màn hình lớn khi cuối cùng máy quay cũng phát hiện ra anh. Jason đã cố lừa Bruce ăn một cái xúc xích cay để có được một bức ảnh cha anh nhăn nhó khoe với Dick. Nhưng kế hoạch thất bại, Bruce khẳng định xúc xích cay là thứ tồi tệ nhất trên thế giới này. Ngồi trên khán đài, Jason tự hỏi liệu cha anh có đánh được những cú bóng hay hơn cả các cầu thủ ngôi sao dưới đó không? Rồi anh nhìn chằm chằm vào Bruce cho đến khi Bruce rời mắt khỏi sân vận động, "Có chuyện gì vậy?" và Jason lắc đầu. Bruce khi ấy kéo anh lại gần và xoa đầu anh, họ cùng nhau im lặng xem phần còn lại của trận đấu. Hôm đó Knight đã thua, dù sao thì họ vẫn luôn thua nên cũng không ai ngạc nhiên. Đám đông càu nhàu khi họ rời khán đài, và Bruce đội mũ lên đầu Jason, hứa sẽ mua cho anh một đôi găng tay bóng chày nếu anh muốn chơi bóng với Bruce.
Jason tựa mặt vào thành cốc lạnh, những giọt nước chảy xuống làm ướt trán anh.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nhớ sẽ mua đôi găng tay bóng chày chết tiệt đó.
Anh gọi một cốc bia khác và người phục vụ lấy đi chìa khoá của anh ta. Anh nhìn chằm chằm vào đồ uống. Sao cũng được. Anh có thể nối dây điện để khởi động xe máy. Jason thản nhiên xem Knight thua một lần nữa, dù sao thì mọi người ở đây cũng chỉ cổ vũ một cách nửa vời, anh lắc đầu. Thành phố chết tiệt này không bao giờ từ bỏ người hùng của nó, chắc là đôi lúc có ngoại lệ, anh ấy chắc chắn là ngoại lệ.
Anh vẫn ngồi đó khi đám đông bắt đầu rời khỏi quán, mọi người lê lết dưới chân, tiếng giày cọ vào sàn đá cẩm thạch vang bên tai anh. Lúc này quán rượu gần như trống rỗng, còn một người đàn ông đang ngồi ở quầy bar cách không xa anh ta lắm, hắn cũng có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Jason nhấm nháp cốc nước, cái tên đang ngồi cách anh hai chiếc ghế yêu cầu người phục vụ đổi kênh. "Tôi nghe nói rằng Batman đã hạ gần hết nhóm Pastorelli vào hai ngày trước" Hắn hào hứng nói với Jason trong khi nhìn TV. Chắc chắn rồi, có cảnh Bruce đang xử lí đám mafia trong nhà hàng, Jason xoa mặt.
"Biết." Anh nói, vì tao đã ở đó, anh nghĩ.
Nó đã không kết thúc êm đẹp với tất cả mọi người, đặc biệt là đối với bản thân Jason.
"Trời ạ! Tôi ghét chúng!" Người đàn ông vẫn dán mắt vào TV. "Chúng đã giết anh trai tôi Vince khi anh ấy từ chối gia nhập băng đảng của chúng."
"Xin lỗi." Jason nói, không nhìn lên màn hình. Anh chỉ muốn về nhà và ngủ thêm mười tám tiếng nữa.
Người đàn ông khịt mũi không hài lòng khi thấy Robin xuất hiện. "Tại sao Batman lại cần những đứa trẻ này?" Hắn duỗi tay. "Bản thân hắn đã là một mớ hỗn độn."
Jason nhìn xuống cốc bia. Trên TV, Damian đang ném phi tiêu dơi ra xung quanh, cười toe toét như thể nó thực sự tận hưởng.
"Có lẽ bọn trẻ cần hắn" anh thì thầm vào miệng cốc, giọng trầm đến mức người đàn ông không thể nghe thấy. Tại trận đấu bóng chày cách đây nhiều năm, khi đó Bruce đã kéo anh ấy đến trước máy quay màn hình lớn và quàng tay qua người anh, Jason cười rạng rỡ và vẫy tay chào. "Con trai tôi" Bruce nói, chỉ vào Jason.
Đó là một trong những ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời anh ấy. Một ngày định hình tất cả những ngày sau đó.
"Cái gì?" Người đàn ông nói
Jason lắc đầu. "Không có gì."
Sau một lúc, cuối cùng người đàn ông cũng rời đi, Jason vẫn ở lại, gõ ngón tay vào mặt bàn, điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến anh ta giật mình. Anh nhìn ID người gọi rồi bắt máy với vẻ mặt cau có.
"Tốt nhất đây nên là một trường hợp khẩn cấp" anh gầm gừ, anh ấy không có nhiệm vụ.
"Có lẽ là như vậy." Tim nói. "Jason, tôi cần anh đón Bruce trên phố Pendleton. Ông ấy biến mất ngày hôm qua khi đang theo dõi vụ buôn ma túy đó và đến hôm nay tôi mới liên lạc được với Bruce, ông ấy có vẻ..." Tim dừng lại trong giây lát và Jason nghe được tiếng thở dài ở đầu dây bên kia. "Ông ấy có vẻ không giống với Bruce mọi khi, có thể là do một cú shock hay gì đó. Jason, anh có thể đưa Bruce về lại trang viên không?"
"Không!" Jason cúp máy. Bởi vì chết mẹ Bruce và cả gia đình ngu ngốc của hắn đi, đấy là lý do tại sao. Hai giây sau Tim gọi lại "Jason, làm ơn" cậu nài nỉ.
Jason cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. "Tại sao cậu không đi mà đón hắn? Tôi sẽ không trở thành tài xế riêng cho một tên khốn phát xít bảo thủ tự cho mình là đúng, và sẽ không đi đâu hết. Ít nhất hắn cũng phải tự biết vác mông ra mà bắt một cái xe bus chứ hoặc cái mẹ gì cũng được, như bất cứ ai trong chúng ta"
Tim thở dài: "Tôi bị gãy chân, nhớ không? Từ cuộc tuần tra đêm qua. Tôi không nghĩ rằng sẽ có người quên mất điều đó, đặc biệt là anh."
Jason nhăn mặt.
Tim tiếp tục: "Tôi không thể làm gì khác ngoài việc giám sát nhiệm vụ và theo dõi thông tin liên lạc."
"Được! Vậy nhờ Robin hoàn hảo nhất đi. Dù sao việc hắn giỏi nhất cũng là dọn dẹp đống lộn xộn của Bruce mà." Jason mỉa mai
Hai ngày trước, Bruce trừng mắt nhìn anh, mắng anh là một tên ngốc phi lí trí, và sự ngu ngốc của anh không hề tỉ lệ thuận với sự cảnh giác mà anh nên có, và rằng có lẽ Jason nên xem xét một công việc khác.
"Tôi chỉ muốn giúp!" Jason hét lên với anh ta từ phía bên kia của Batcave. Alfred đang chăm sóc chân cho Tim và những người khác vây xung quanh, im lặng một cách bất thường khi họ nhìn Bruce và Jason cãi nhau một lần nữa.
Bruce lại trừng mắt nhìn anh ta. Jason chưa bao giờ hoàn toàn thích nghi với ánh mắt của Bruce. Bất cứ khi nào anh làm hỏng một nhiệm vụ hoặc không hành động theo cách của Bruce, ánh mắt khi ấy nhìn anh luôn khiến anh cảm thấy tồi tệ, luôn luôn không đủ tốt. Jason nhìn xuống sàn nhà.
"Rõ ràng là vậy. Cậu suýt giết tất cả chúng ta" Bruce gầm gừ, kéo mạnh cuộn băng khi đang bó chân cho Damian. Damian không nói gì hết, nhìn Jason một cách thông cảm, hoặc là cái gì đấy được coi như thông cảm đối với một con quỷ.
Jason nghiến răng. Trước áp lực của Bruce, anh cảm thấy như mình đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. "Tôi không_"
"Suy nghĩ. Cậu đã không suy nghĩ." Bruce nói, nghe bình tĩnh và lý trí đến mức Jason muốn vò đầu bứt tóc. "Rõ ràng cậu không có khả năng phân tích khách quan trong một tình huống như thế này. Đi đi. Cậu hết việc ở đây rồi." Một sự sa thải phũ phàng.
"Bruce" Dick nói nhỏ, mắt anh nhìn Jason khích lệ lặng lẽ, Jason nhìn sang chỗ khác chớp mắt nhanh chóng. "Đây không hẳn là lỗi của Jason, em ấy chỉ_"
Bruce trừng mắt nhìn Dick, và Dick im lặng.
"Ta nói, đi đi." Anh nói với Jason, thậm chí còn không nhìn anh ấy lần cuối.
Vì vậy, Jason rời đi
Phải rồi, Bruce cũng đã nói gì đó về việc Jason không phát huy hết khả năng của mình, cái đầu của anh ta ít nhất có thể hiểu rằng Bruce luôn đúng và Jason luôn là một thằng ngu ngốc, bạo lực, ham ăn tục uống, đủ thứ tệ nạn, là một thằng khốn thích nã súng vào người khác.
Thôi được, có lẽ đây không phải là những lời Bruce đã nói, nhưng hắn chắc chắn có ý đó. Đau quá! Anh không biết tại sao? Từ lâu anh đã không còn quan tâm Bruce nghĩ gì nữa rồi, anh nghĩ... Chúa ơi! Đầu anh đau khủng khiếp! Anh vứt cốc bia đã cạn một nửa của mình.
Mẹ kiếp Bruce vì đã nói điều đó. Mẹ kiếp tất cả những đứa bên cạnh vì đã không can thiệp.
"Dick đang ở trường của Damian." Tim nói qua đầu dây bên kia và Jason chỉ nghe được một nửa vào lúc này.
Jason khịt mũi. "Đoán xem ai là người thực sự có mặt trong những vở kịch của trường nào?" Anh đặt một ít tiền lên bàn và bước ra khỏi quán Bar.
"Tôi đã nói với anh rồI Jason, ông ấy mất tích."
Jason đảo mắt, thật là một tên khốn mà: "Ừ! Lần cuối cùng Bruce dự một sự kiện ở trường là khi nào?"
Đầu dây bên kia im lặng. "Đúng rồi!" Jason nói, đi ra bãi đậu xe
"Với cả" anh ta lảm nhảm, rút ra dây điện giữa các đầu nối trên xe máy "Tôi đã uống quá nhiều nên không thể lái xe đi bất cứ đâu lúc này." Anh rút một đoạn dây nhỏ từ túi áo khoác ra và gắn nó vào đầu nối. "Gọi cho Steph hoặc Cass đi."
"Tôi có thể nghe thấy tiếng anh nối điện trên cái xe đấy Jason, và họ đang đi tuần tra đêm ở phía đông." Tim nói, giọng cậu mệt mỏi. "Tin tôi đi. Anh là lựa chọn cuối cùng của tôi."
"Rất vinh dự." Jason nói. "Nhưng không!" Anh ta lại cúp máy và khởi động xe, động cơ gầm rú điên cuồng, và lần đầu tiên trong ngày hôm đó, Jason cười.
*
Chiếc Batmobile chạy êm ái đến bên cạnh Bruce và anh ấy bước vào. Chiếc xe trông hoàn toàn khác, không giống như bất kì hình mẫu nào mà Bruce đã chế tạo trong nhiều năm qua. Anh ngồi vào ghế với một tư thế chuyển động nhuần nhuyễn, bật chế độ lái tự động trong khi đang thắt dây an toàn: "Batcave. Đi theo đường cao tốc."
Anh sững người, tại sao anh ta lại bài bản thế này? Như thể có ai đó đã thay thế anh ta trong giây lát. Anh bắt đầu nói chuyện với chiếc xe của mình từ khi nào? Anh thắt dây an toàn như thể đã làm điều đó trong nhiều năm. Có lẽ đó chỉ là một linh cảm may mắn? Anh không cho là vậy.
Bruce gần như giật bắn mình khi một giọng nữ kì quặc vang lên: "Thời gian đến dự kiến: mười bảy phút. Xung quanh điểm đến có giao thông tốt."
Bruce không chắc nên đáp lại như thế nào, vì vậy anh ấy im lặng. Chiếc Batmobile bắt đầu lướt xuống phố, tăng tốc từ từ cho đến khi nó đi với tốc độ chóng mặt. Nó trôi dạt một cách thành thạo qua những khúc cua của con đường, anh có thể nghe được tiếng lốp xe mài vào mặt đường. Bruce bất giác bật cười. Anh ấy luôn thích những chiếc xe nhanh, nó giống như một tồn tại hiển nhiên của hằng số siêu hình xuyên thời gian và không gian, tồn tại của vũ trụ song song hay bất cứ điều gì khác, Bruce sẽ luôn luôn thích những chiếc xe nhanh
Và đây là một chiếc xe rất rất nhanh.
Anh lại cười lớn khi nó thực hiện một cú ngoặt hoàn hảo khác ở đích đến.
Adrenaline của Bruce tăng lên khi anh vào Batcave. Chiếc xe di chuyển mượt mà qua đường hầm tới hang động, giảm tốc nhẹ nhàng khi nó đến gần chỗ đậu xe. Bruce tháo dây an toàn. Tất nhiên anh phải ngó qua bên dưới của chiếc xe này rồi, lắp ráp nó sẽ không tốn dưới 1 triệu đô la.
Đường hầm cuối cùng anh ta đi xuống mở ra, dẫn đến một hang động khổng lồ dưới trang viên và chiếc xe đỗ êm đềm ở vị trí tương ứng. Anh bước ra và ngay lập tức được chào đón bởi một con bò.
Nó rống lên sung sướng.
Anh ấy dừng lại, chớp mắt. Đôi khi sau một đêm dài tuần tra, anh luôn quá mệt mỏi đến mức nhìn thấy nhìn thấy những thứ không thực sự ở đấy. Nhưng con bò vẫn ở đấy, nó lại kêu lên.
Có một con bò trong Batcave.
Trên cổ của nó có cái vòng treo một cái chuông ghi "Batcow". Anh tự hỏi vu vơ không biết có nên chụp một bức ảnh và gửi cho Clark không.
"Jason." Anh thốt lên, nhìn con bò với ánh mắt không thoải mái. "Chuyện này có phải là ý tưởng của con không? Một trò đùa khác?" Jason đã từng viết trên Batmobile chữ "DON'T STEAL" thật lớn. Anh nhớ rằng mình đã cười phá lên vì điều này nhưng chỉ sau khi để Jason chà sạch các chữ cái bằng thuốc tẩy. Jason ngồi trên sàn nhà, một tay cầm chai thuốc tẩy một tay cầm chiếc máy chà kim loại hạng nặng, vẻ mặt đau khổ thuần khiết khi đấy của cậu là phần thưởng xứng đáng nhất đối với Bruce.
(Cuối cùng thì anh ấy cũng cảm thấy đủ tệ để ngồi xuống giúp Jason một tay, đảm bảo rằng anh sẽ không xoá bất cứ thứ gì khác ngoài "STEAL")
Một cậu bé chạy vụt qua, nắm chặt lấy cái vòng cổ của con bò. Cậu mặc một chiếc quần dài màu nâu, trên mặt có đánh dấu những vạch sơn màu xanh lá cây. "Con xin lỗi thưa Cha" Cậu nói với giọng khinh thường: "Nó ra khỏi bãi chăn, tất cả là do Drake không chú ý đến nó."
Trước khi Bruce có thể hiểu hết câu nói và bị hoảng loạn vì nó, một cậu bé khác với một đôi nạng và một cái chân bó bột tập tễnh bước về phía anh. "Ồ tốt!" Cậu nói, nghe như thể cậu sắp giết ai đó. "Anh đây rồi, giờ làm ơn hãy nói với Damian rằng nó như thằng điên ấy." Cậu nói, bắn sát khí về phía đứa bé đang ôm con bò của nó. "Chỉ vì tôi đang làm nhiệm vụ giám sát không có nghĩa là tôi phải giám sát luôn cả 15 000 con thú cưng của cậu!"
"Ít nhất đấy là điều anh nên làm để khiến bản thân trở nên hữu ích" Cậu bé bên kia chế giễu. "Sau cùng, chúng ta còn chẳng nhận ra sự vắng mặt của anh trong khi tuần tra."
Cậu bé chống nạng há miệng và ngậm lại nhiều lần giống như một con cá vàng. Rồi cậu quay ngoắt sang Bruce, có vẻ như đầu cậu sắp nổ tung rồi "Anh thấy vấn đề của tôi chưa?" Cậu nói, chỉ vào tên nhóc còn lại.
Bruce thận trọng lùi lại một bước. Có rất ít trường hợp mà anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ít đến mức anh có thể nhẩm trên đầu ngón tay, và đây rõ ràng là một trong số chúng.
"Lạy chúa, các cậu vẫn cãi nhau về con bò ngu ngốc này à?" Một giọng nói vui vẻ vang lên từ đầu bên kia hang. "Lần cuối cùng đấy anh bạn! Đừng để nó đi lung tung trong này, nó cứ loanh quanh khắp nơi thôi."
Có một con bò trong cái hang của anh ta, một con bò đi loanh quanh khắp nơi, và cả lũ trẻ con nữa. Bruce cho rằng có lẽ anh nên quay lại Batmobile, lái xe đi hóng gió một chút rồi về hang khi đầu óc của anh đã tỉnh táo hơn.
Chủ nhân của giọng nói trong trẻo ấy là một cô gái tóc vàng trong bộ đồng phục chiến đấu màu tím. Cô đứng gần lối ra vào bên cạnh, đặt tay lên hông như thể cô ấy là mẹ của bọn trẻ ở đây. Cô nhìn cậu nhóc bé hơn một cách khó chịu: "Alfred sẽ mắng chúng ta, cậu biết đấy. Tôi không quan tâm cậu thấy như thế nào nhưng nếu tôi phải nghe lại lời giáo dục về sự ngăn nắp và những đức tính cần thiết, có lẽ tôi sẽ chết theo nghĩa đen, kiểu như ngạt thở chết luôn, không còn dưỡng... khí..." Cô hành động như sắp hết hơi, thở hổn hển và cào cấu vào cổ họng mình.
Cậu bé chống nạng cười khúc khích. Thằng nhóc bé hơn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy đe dọa đến đáng lo ngại. "Sao cũng được đồ mập, ít ra thang máy sẽ không bị quá tải nếu cô chết."
Cô gái áo tím nheo mắt nhìn cậu. "Nhắc lại một lần nữa xem, tôi sẽ bảo Alfred tước bỏ đặc quyền ăn nhẹ của cậu."
Cậu bé giận dữ lẩm bẩm điều gì đó nhưng vẫn miễn cưỡng im lặng.
Cô gái tóc vàng cười toe toét. "Đó là những gì tôi nghĩ, dù sao thì toàn bộ những điều về sự vô dụng của Tim trong quá trình tuần tra là hoàn toàn chính xác. Một điểm cho cậu."
Cậu bé chống nạng (Tim?) chớp mắt và cuối cùng quay sang Bruce, cậu nhìn anh đầy mong đợi. "Vậy... Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cuộc nói chuyện giữa cô gái áo tím và đứa nhóc bé hơn cũng tạm dừng, họ quay sang nhìn anh với vẻ thích thú.
"Chuyện gì là chuyện gì đấy?" Giọng của cô gái tan vào trong không gian, nhưng Bruce vẫn có thể nghe thấy tiếng cô trong đầu anh. Cơn đau đầu đã quay lại và nó tệ hơn nhiều.
Bruce dựa vào mui xe của chiếc Batmobile. Cuộc trò chuyện bây giờ là đến lượt của anh ấy, anh cảm thấy hơi chóng mặt, anh đưa tay lên che mắt, cố gắng định nghĩa lại toàn bộ những gì đang xảy ra. Anh ấy không ngốc, anh ấy còn lâu, rất rất lâu mới ngu ngốc. Câu trả lời hợp lí rồi sẽ đến với anh thôi.
Tuy nhiên, đây chẳng phải là thời điểm thích hợp nhất sao?
Anh chợt nhìn lên cậu nhóc đang nắm chặt cổ con bò, có phải nó vừa gọi anh là cha không?
Một giọng nói khác vang lên trước khi anh ấy kịp nói điều gì. Có một người khác đang đi xuống Batcave. "Này! Mọi người có thấy bức ảnh Damian mà tôi vừa gửi lên nhóm chat không?"
Bruce cảnh giác, anh biết giọng nói này.
Đó là Dick.
Anh nhìn anh ấy, chờ đợi một ánh mắt lạnh lùng đáp lại, hoặc một gương mặt lúng túng khi Dick bước xuống lầu lẩm bẩm "Tôi chỉ quay lại lấy mấy thứ mà tôi đã bỏ quên." và khi ấy Bruce sẽ cười lớn, hoặc là một nụ cười chân thành đi cùng với vài câu đùa châm chọc, đại loại như "Tôi hy vọng cậu sẽ không đãng trí thế này với những tờ hoá đơn của mình!" hoặc là "Alfred đang đợi cậu đấy.", rồi Dick sẽ nhẹ nhàng gật đầu, không gian trở nên im ắng khi cả hai đều giả vờ rằng mọi thứ đều ổn.
Thay vào đó, Dick cười rạng rỡ với anh ta, cười rất tươi. Không phải kiểu cười giả tạo mỉa mai mà anh đã cười từ trước đến nay. Một nụ cười thật sự. Anh ấy cười với Bruce như thể cười từ tận đáy lòng. Bruce gần như bị choáng váng bởi sức nặng của nó.
"Này! Chúng tôi đã tìm kiếm anh! Đã có chuyện gì vậy? Tim nói rằng thiết bị liên lạc của anh bị tắt. Thực ra thỉnh thoảng tôi cũng làm vậy và tôi luôn nói với Babs về điều đó. Ồ và này! Anh đã thấy bản cập nhật hệ thống mới của Babs chưa? Tim, kể với anh ấy đi, nói anh ấy biết nó thú vị như thế nào. Phải rồi! Anh cũng sẽ muốn xem mấy bức ảnh về vở kịch ở trường của Damian đấy. Mọi người không biết đâu, thằng bé là một thiên tài. Tôi không có ý khoe khoang hay gì cả, nhưng nó chắc chắn sẽ thành Robert de Niro tiếp theo." Dick nói một cách tự hào.
"Tôi không biết." Cô gái nói, ngón tay vu vơ cuốn một lọn tóc quanh mình - "Tôi chưa bao giờ thích De Niro. Meryl Streep, cô ấy mới là một một thiên tài."
"Grayson! Tôi là một cái cây!" Cậu bé giận dữ bên cạnh con bò nghiến răng. Mặc dù vậy, trông cậu vẫn có một chút hài lòng.
Bruce đứng dậy khỏi mui xe Batmobile, anh ấy không thể ngồi yên được nữa, anh cần phải suy nghĩ: Những người này là ai? Sao họ cư xử như thể họ biết rõ anh thế? Anh bước tới chỗ bàn điều khiển máy tính, bước qua bước lại.
"Ông ấy sao thế?" Anh có thể nghe thấy tiếng Dick nói nhỏ với những người khác. Bruce đưa tay lên mắt, véo xuống sống mũi. Đầu anh đau quá, sau đầu có một áp lực dai dẳng. Nghĩ! Nghĩ đi nào!
"Em không biết! Ông ấy cũng nói những điều kì lạ trong lúc liên lạc" Cậu bé chống nạng - Tim thì thầm đáp lại.
Ai đó bước ra khỏi bóng tối và đứng bên cạnh cô gái tóc vàng. Bruce gần như nhảy dựng lên, đó là một cô gái khác. Cô có mái tóc đen ngắn, sẫm màu cùng với đôi mắt to, trong veo. Cô di chuyển hệt như một pixie trên máy tính. Đồng phục của cô không khác gì Bruce.
"Ồ này Cass!" Dick vui vẻ. "Em đã thấy ảnh của Damian trong nhóm_" Cô ấy giơ tay lên, im nào Dick.
Cô nhìn Bruce, nhìn đôi vai căng cứng và bàn tay siết chặt của anh ấy. Cô chậm rãi đi về phía anh và cởi áo choàng của anh ra. Không hiểu vì sao anh lại để cô làm vậy, anh còn cúi người xuống cho cô di chuyển dễ dàng hơn nữa. Thật lạ lùng, khi mà ở đây không có lấy một gương mặt thân quen. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa hai tay đặt lên hai bên má.
"Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra." Anh thì thầm. Cả hang động trở nên yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Cô nhìn anh đầy ẩn ý, vỗ vào má anh như thể anh là một đứa trẻ đang khóc. Cô quay sang những người còn lại "Có điều gì đó không ổn với bộ não của anh ấy!"- cô tuyên bố.
Tim nhướn mày: "Sao cơ?"
Cô gái đứng trước mặt anh - Cass - lộ ra vẻ mặt khó chịu. Cô với tay lên, như thể muốn chộp lấy một thứ gì đó. "Anh ấy bị..." Cô dừng lại, vẫn giơ tay lên.
"Đau đầu." Bruce nói thêm. Cass mỉm cười với anh và anh thấy mình cười lại với cô theo phản xạ.
"Nghiêm trọng hơn." Cô ấy nói.
"Nghiêm trọng hơn đau đầu à?" Tim chống nạng hỏi với vẻ bối rối.
Cass gật đầu, trông cô như hài lòng với bản thân.
"Điều đó thật vô nghĩa!" Damian nói, nhưng cậu nhìn đi nhìn lại giữa Cass và Bruce, đôi mắt hiện rõ tia lo lắng dù giọng cậu không hề có cảm xúc.
Bruce hít một hơi thật sâu. "Cậu là ai?" Anh hỏi.
Cậu bé, Damian, cau mày. Vì lý do nào đó, cậu làm anh nhớ đến Talia. Chà, Talia. Anh đã không nghĩ về cô ấy trong nhiều năm rồi. "Tôi là Damian." Cậu nói, như thể đó là điều hiển nhiên, như thể Bruce là một kẻ ngớ ngẩn.
"Tôi không ngu ngốc." Bruce nói với giọng thách thức.
"Chúng tôi biết, Bruce." Dick nhẹ nhàng. "Nghe này, có lẽ anh nên nghỉ ngơi một lát, chắc anh chỉ đang mệt mỏi chút thôi. Tôi sẽ nhờ Alfred_"
Nhưng Bruce không nghe nổi nữa, anh ấy hoàn toàn bị đóng băng.
Họ đúng. Tất nhiên là anh ấy không ngu ngốc. Thực tế, anh hoàn toàn đủ thông minh để biết những điều gì là quan trọng.
Giờ anh ấy đã có nếp nhăn và tóc bạc.
Dick trông cũng đã trưởng thành.
Xung quanh anh là những người mà anh không biết, những người cư xử như thể họ đã hiểu rõ anh trong nhiều năm.
Áo giáp của anh ấy đẹp hơn, tốt hơn. Cả Batmobile cũng vậy.
Một đứa trẻ gọi anh là cha, thằng bé trông hơi giống Talia. Nhưng đêm đó với Talia là tám năm trước, còn cậu bé hiện giờ hình như đã mười ba tuổi.
Hàng loạt cửa hàng mới đã mở trên phố Pendleton mà anh chưa từng thấy trước đây, trong khi anh biết rõ từng tấc đất chết tiệt của Gotham.
Đây không phải là thế giới song song, cũng không phải là du hành thời gian.
"Năm nay là năm bao nhiêu?" Anh khàn khàn nói, nhìn vào tất cả mọi người. Họ nhìn lại anh, bối rối và sững sờ.
"Anh đang nói gì vậy?" Cô gái tóc vàng cau mày hỏi. "Bruce, có chuyện gì_"
"Tôi mấy tuổi rồi?" Giọng anh nghe có vẻ mỏng manh và sợ hãi. Anh phải tìm chỗ nào đấy để ngồi. Anh bắt đầu đi lại, anh nghĩ rằng anh sẽ nôn mất. Jason đâu rồi? Anh ấy đang lo lắng cho Jason. Thằng bé đã lớn và bỏ đi rồi sao? Như Dick khi ấy?
"Ba mươi chín, Bruce." Tim lên tiếng, trao đổi ánh mắt lo lắng với Dick. "Giờ anh ba mươi chín tuổi."
Bruce dừng lại. "Không đúng" anh nói yếu ớt. "Tôi đã ba mươi tư hai tuần trước, có một bữa tiệc lớn, thị trưởng đã tham dự..."
Dick nghiêng đầu. Anh chậm rãi đáp lại: "Tôi nhớ đêm đó chúng ta bay từ New York đến nhà hàng Lobsters. Tôi lúc đấy mười tám tuổi, anh cho phép tôi uống một chút sâm panh, Jason đã ăn hết món tôm chiên Hors d'oeuvres." Bruce cảm thấy sợ hãi, tâm trí anh như đang đi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc. Lên, lên nữa, lên mãi.
Ánh mắt của Dick giữ lấy anh: "Bruce, bữa tiệc đó là năm năm trước."
"Hả?" Bruce nói, anh ấy muốn nói cái gì đó có ý nghĩa hơn nhưng đó là tất cả những gì anh có thể nói.
Rồi anh chóng mặt đến mức nôn hết ra giày của mình.
------------------------------------------------------------------
Một vài lưu ý 😣
Xưng hô trong chương này có hơi lạ, vì chính mình cũng không biết nên cho các Robin xưng hô với Batman như thế nào, về lý thuyết thì Batman đáng tuổi cha chú, và ổng cũng là cha nuôi của bọn nhỏ nữa, nhưng đối với mình, danh xưng cha thì hơi nặng nề với các Robin quá, vì bản thân bọn họ không thân thiết đến mức dễ dàng gọi Bruce là cha, ngay cả Dick cũng thế, nên danh xưng này chỉ có Damian - con ruột của Bruce dùng thôi.
Nên các bạn cứ mặc định khi giao tiếp với Bruce thì họ sẽ dùng tôi - anh, hoặc em - anh nếu mình thấy hợp, còn khi họ giao tiếp với nhau thì sẽ gọi Bruce là ông nhé. Tạm thời là như thế thôi, sau này có gì mình sẽ đổi sau! Cảm ơn vì đã đọc đến đây ️♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro