Chương 5: Một Tình Yêu Không Lời
***
Xuân chầm chậm ghé qua Seoul, những cánh hoa anh đào đầu mùa bắt đầu khoe sắc, tô điểm cho thành phố một vẻ đẹp dịu dàng như những nốt nhạc chạm khẽ vào tâm hồn.
Yoshinori và Junghwan đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây anh đào cổ thụ trong khu vườn nhỏ của bệnh viện. Gió xuân thoảng qua, mang theo mùi hương hoa nhè nhẹ, phủ lên họ một không gian tĩnh lặng nhưng không hề cô đơn.
Junghwan nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Yoshinori, như muốn hỏi điều gì đó. Yoshinori mỉm cười, mở túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ rồi đặt vào tay Junghwan.
"Anh muốn viết điều này cho em." Yoshinori khẽ nói, giọng anh dịu dàng như chính con người anh.
Junghwan chớp mắt, ngạc nhiên nhìn anh. Yoshinori cầm bút, viết chậm rãi từng chữ, như muốn truyền tải tất cả cảm xúc trong trái tim mình. Khi viết xong, anh xoay cuốn sổ lại, để Junghwan đọc.
"Cảm ơn em vì đã dạy anh cách lắng nghe trái tim mình. Em là bản nhạc đẹp nhất mà anh từng có."
Junghwan dừng lại một lúc lâu. Đôi tay cậu siết nhẹ cuốn sổ, đôi mắt sáng rực nhưng đầy cảm xúc. Cậu ngẩng lên nhìn Yoshinori, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng thay vì cố gắng, cậu chỉ đặt tay lên ngực mình, ngay trái tim, rồi chỉ về phía Yoshinori.
"Anh biết." Yoshinori cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khiến Junghwan không thể rời khỏi. "Anh luôn cảm nhận được. Em không cần phải nói thành lời."
Junghwan khẽ cúi đầu, đôi má ửng hồng trong làn gió mát. Nhưng rồi, cậu viết vào cuốn sổ của mình một dòng chữ khác, sau đó đưa cho Yoshinori.
"Em chưa bao giờ cảm thấy an toàn và hạnh phúc như khi ở bên anh."
Yoshinori đọc, và trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi một cảm giác vừa ấm áp, vừa xúc động. Anh ngẩng lên nhìn Junghwan, người đang mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Bỗng nhiên, như một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, Yoshinori đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Junghwan.
"Junghwan." Yoshinori thì thầm, giọng anh khàn đi vì cảm xúc: "Anh không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng... em là điều quý giá nhất trong cuộc đời anh."
Junghwan hơi sững lại trước sự gần gũi bất ngờ, nhưng cậu không né tránh. Ánh mắt cậu dịu dàng và tin tưởng, như một lời khẳng định rằng cậu cũng cảm nhận được điều tương tự.
Yoshinori chậm rãi cúi xuống, hơi thở anh phả nhẹ lên môi Junghwan. Anh dừng lại, như muốn chắc chắn rằng cậu không cảm thấy khó chịu. Nhưng khi ánh mắt họ giao nhau, Junghwan khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.
Và rồi, Yoshinori đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Junghwan. Nụ hôn ấy không vội vã, không mãnh liệt, nhưng chứa đựng tất cả sự dịu dàng và tình yêu mà họ dành cho nhau. Đó không chỉ là một nụ hôn, mà là lời hứa không lời rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
Khi nụ hôn kết thúc, Yoshinori mỉm cười nhìn Junghwan. Gò má cậu đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại sáng rực, ngập tràn hạnh phúc.
"Cảm ơn em." Yoshinori nói khẽ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Junghwan: "Cảm ơn vì đã bước vào cuộc đời anh."
Junghwan không đáp, nhưng cậu nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Yoshinori, nơi trái tim anh đang đập mạnh. Cậu không cần lời nói, vì cả hai đều hiểu rằng tình yêu của họ không cần ngôn từ để tồn tại - nó được viết bằng những khoảnh khắc, những cảm xúc mà họ dành cho nhau.
Dưới gốc cây anh đào nở rộ, họ ngồi bên nhau, tay trong tay, im lặng nhưng không xa cách. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, như những lời chúc phúc cho tình yêu của họ - một tình yêu không lời, nhưng mãnh liệt và vĩnh cửu.
[ Hoàn ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro