Chương 4: Im Lặng Của Em
***
Mùa đông kéo dài hơn thường lệ, và những bông tuyết đầu xuân vẫn còn sót lại trên các mái nhà thành phố. Yoshinori ngồi trong phòng thu, đôi mắt chăm chú nhìn bản nhạc trước mặt. Những nốt nhạc hiện lên như đang thở, mỗi nốt đều mang trong mình một cảm xúc mãnh liệt. Đây là bản nhạc anh đã dành nhiều tháng trời để viết, và hơn bất cứ bài hát nào trước đó, nó chứa đựng trái tim anh - và cả trái tim của Junghwan.
Im Lặng Của Em.
Anh quyết định đặt tên bản nhạc như thế, vì nó không chỉ là câu chuyện của Junghwan, mà còn là cách cậu thiếu niên ấy đã dạy anh lắng nghe, cảm nhận, và kết nối bằng sự im lặng.
Yoshinori không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần anh ngồi bên cây đàn dương cầm để chỉnh sửa từng giai điệu, từng nhịp điệu nhỏ trong bản nhạc này. Nhưng có một điều anh luôn nhớ rõ - ánh mắt của Junghwan khi cậu lắng nghe những đoạn nhạc anh từng chơi cho cậu. Mỗi lần cậu mỉm cười hay rơi nước mắt, Yoshinori đều biết mình đã đi đúng hướng.
Buổi chiều hôm ấy, như mọi lần, Yoshinori mang bản nhạc hoàn chỉnh đến bệnh viện. Anh muốn chơi nó cho Junghwan nghe trước khi biểu diễn trong buổi hòa nhạc lớn sắp tới. Khi bước vào phòng sinh hoạt chung, anh nhận ra Junghwan đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng dõi theo những tia nắng nhẹ cuối đông.
"Junghwan." Yoshinori gọi, giọng anh trầm ấm.
Cậu quay lại, ánh mắt sáng rực khi thấy anh. Không cần lời chào, Junghwan vẫy tay, ra hiệu cho Yoshinori lại gần. Anh đặt cây đàn guitar xuống, mỉm cười:
"Hôm nay anh mang theo một món quà đặc biệt cho em."
Junghwan nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh tò mò. Cậu đưa tay lên làm một ký hiệu nhỏ, hỏi anh điều gì đó mà Yoshinori không thể hiểu hoàn toàn, nhưng anh đoán được.
"Là một bản nhạc." Yoshinori nói, ngồi xuống đối diện cậu: "Bản nhạc này anh viết riêng cho em. Nó là câu chuyện của em, cách em nhìn thế giới, cách em cảm nhận mọi thứ mà không cần lời nói."
Junghwan ngừng lại, nhìn Yoshinori bằng đôi mắt đong đầy cảm xúc. Anh không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng anh tin rằng cậu hiểu tất cả.
Yoshinori bắt đầu chơi bản nhạc. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên dây đàn, từng nốt nhạc vang lên như lời thì thầm của gió. Giai điệu mở đầu dịu dàng, như thể tái hiện hình ảnh những ngày đầu họ gặp nhau - ánh mắt ngây thơ của Junghwan, nụ cười nhẹ như một tia nắng. Dần dần, bản nhạc trở nên mãnh liệt hơn, như tiếng trái tim đập rộn ràng khi cả hai dần hiểu nhau hơn.
Junghwan nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau ghế. Những nốt nhạc như đang kể lại câu chuyện của cậu - một cậu bé không thể nói, nhưng luôn lặng lẽ lắng nghe và thấu hiểu. Khi bản nhạc dần lắng xuống, một đoạn kết đầy dịu dàng vang lên, như lời nhắn nhủ rằng sự im lặng của Junghwan không phải là khoảng trống, mà là sự hiện diện mạnh mẽ nhất.
Khi bản nhạc kết thúc, Junghwan mở mắt, và Yoshinori nhìn thấy một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cậu. Không cần bất kỳ lời nói nào, anh biết rằng cậu đã cảm nhận được mọi điều anh muốn truyền tải.
Junghwan cầm lấy quyển sổ nhỏ trên bàn, viết vài chữ rồi đưa cho Yoshinori.
"Cảm ơn anh. Em không thể nói, nhưng anh đã nghe em."
Yoshinori siết chặt quyển sổ trong tay, trái tim anh thắt lại bởi cảm xúc. Anh đặt tay lên vai cậu, khẽ nói:
"Không, chính anh mới là người phải cảm ơn em, Junghwan. Em đã dạy anh cách nghe, không phải bằng tai, mà bằng trái tim mình."
Ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Yoshinori mời Junghwan đến ngồi ở hàng ghế đầu. Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, cả khán phòng chìm trong sự mong chờ, Yoshinori ngồi trước cây đàn dương cầm, hít một hơi thật sâu. Đám đông đông đúc khiến anh hồi hộp, nhưng khi anh nhìn xuống hàng ghế đầu, bắt gặp ánh mắt quen thuộc của Junghwan, mọi lo lắng tan biến.
"Bản nhạc này, tôi muốn dành tặng một người đặc biệt." Yoshinori nói vào micro: "Một người đã dạy tôi rằng âm nhạc không cần ngôn từ để có thể chạm đến trái tim. Đây là "Im Lặng Của Em.""
Tiếng nhạc vang lên, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, như một dòng chảy cảm xúc không bao giờ dứt. Từng nốt nhạc tựa như những cơn gió nhẹ, vừa chạm vào đã để lại những dấu ấn sâu sắc. Yoshinori không nhìn đám đông, không để ý đến ánh sáng sân khấu rực rỡ - anh chỉ nhìn Junghwan. Và Junghwan, ngồi đó, ánh mắt cậu sáng lấp lánh như chứa đựng cả thế giới.
Khi bản nhạc kết thúc, cả khán phòng im lặng trong vài giây, rồi vỡ òa trong những tràng pháo tay như sấm dậy. Nhưng với Yoshinori, anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Junghwan.
Junghwan đứng dậy, dù đôi chân không thể tự do như người khác, nhưng cậu vẫn cố gắng, dùng cả cơ thể để thể hiện sự cảm kích của mình. Yoshinori nhìn cậu, trái tim anh như nở rộ. Lúc này đây, anh biết rằng âm nhạc của anh đã hoàn thành sứ mệnh - không phải để chạm đến đám đông, mà để chạm đến một trái tim duy nhất.
Và với anh, như thế là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro