Phần 3 : Những đứa con
Renggggggg.
Tôi mở mắt và lại thấy mình ở một nơi lạ lùng nữa . Một căn phòng to hơn , đẹp hơn , sơn màu xanh cốm và trên tường có treo ảnh cưới của ai đó mà tôi không nhìn rõ mặt chú rể . Còn cô dâu , thật kì cục , có vẻ là tôi . Một đứa bé chạy vào phòng , lay lay tôi , nói với vẻ giận dỗi :
- Máaaaaaaa , con sắp muộn rồi . Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lớp Một đó .
Tôi suýt thì ngã khỏi giường vì sốc . Vậy ra ở thời điểm này tôi đã lập gia đình . Có một chút tò mò , tôi nhìn lên ảnh cưới , đúng cô dâu là tôi rồi . Nhưng đường nét của người kia không hiểu sao tôi có cố gắng mấy cũng không nhìn được , cũng như đứa con gái , cũng như cô bạn thời Đại học . Mọi thứ như một cuốn băng bị làm mờ đi một số vật và người một cách cố ý . Tôi lẩm bẩm "Có vẻ như mình không được phép biết quá nhiều về tương lai" , và vào toilet
- Máaaaaaaaaaaaaa , con sắp muộn rồi . Sáng nay anh hai đã đi sớm , anh hỏi con có muốn đi chung không , biết vậy con đi với anh luôn cho rồi .
Chà , tôi có tới hai đứa con . Tôi vẫn chưa hết sốc .
Vừa đánh răng tôi vừa ngắm mình trong gương . Rõ ràng là tôi béo lên , mắt thâm quầng mệt mỏi , và đã có dấu hiệu của tuổi già . Ôi , thế này thì rầu quá . Tôi hỏi vu vơ
- Ba con đâu ?
- Ba đi công tác rồi , má quên à ? Máaaaaaa , con sắp muộn rồi .
Sau khi đưa "con gái" đến trường , tôi đến chỗ làm . Và cứ như tôi đã được cài đặt sẵn , cứ đến trường và chỗ làm như không mặc dù chẳng có chút ý thức nào về nó cả , thậm trí cả địa điểm cũng không biết .
Buổi trưa , cô bạn thân nhất hồi cấp Ba gọi điện cho tôi . Thật vui khi biết ở tận tuổi này chúng tôi vẫn là bạn . Nó thông báo má nó vừa mất tối qua . Tôi thấy một nỗi mất mát lớn lao . Tôi vẫn nhớ bác vì thường xuyên ghé nhà nó chơi rồi ở lại ăn cơm trưa . Bỗng dưng tôi nghĩ đến má . Tôi đang sống và làm việc ở thành phố , còn má với ba vẫn ở dưới quê .
Buổi chiều , tôi ghé đón "con gái"
- Chúng ta có hay về thăm ông bà ngoại không ?
- Năm nay không , năm trước không , năm ngoái cũng không . Má nói má quá bận
Tối đó , tôi gọi cho má . Những hồi chuông bên kia kéo dài khiến tôi thấy bất an . Nhưng má đã bắt máy . Tôi nói chuyện với má một lúc , cố nhắm mắt tưởng tượng ra má như thế nào ở thời điểm tôi có hai đứa con . Nhưng tôi chịu , không tưởng tượng ra được . Trước khi má cúp máy đi ngủ , tôi nói vội .
- Cuối tháng con sẽ về thăm nhà .
"Con gái" thò đầu vào
- Má , sáng mai má đặt đồng hồ dậy sớm hơn nha . Con sợ bị muộn học .
Tôi nghe tiếng cậu "con trai" nói vọng vào
- Để cho má ngủ thêm đi , má phải thức khuya làm việc mà . Sáng mai em có thể đi học bằng xe đạp với anh .
"Con gái" ngẫm nghĩ chừng ba giây , và rồi nó trả lời bằng cái giọng đó - là - anh - muốn - đó - nha rất bộ tịch , nhưng cũng rất dễ thương .
- Vậy cũng được
Dù vậy , tối đó , tôi vẫn đặt chuông 5h30' để dậy sớm hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro