Phần 2 : Sinh viên
Renggggggg.
Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức đủ to để đánh thức cả một tòa nhà . Nó làm tôi tỉnh dậy ngay lập tức . Và không mất bao nhiêu thời gian để tôi nhận ra rằng mình đang ở một nơi không phải phòng mình . Căn phòng này không có những ngôi sao dạ quang dán trên tường cạnh mấy poster Yoo Chun , tủ manga biến mất . Và nằm bên cạnh tôi là đứa con gái khác đang cau có vì phải thức dậy . Lạ là có vẻ như đối với cô bạn thì tiếng chuông báo thức cũng không to gì lắm .
- Sao hôm nay mày đặt chuông sớm thế . Chiều nay mới có tiết Triết cơ mà ?
Tôi trợn mắt
- Triết ?
- Ờ , cái môn khô khan chết tiệt đó . Giời ạ , bây giờ thì tao chẳng ngủ nổi rồi . Dậy luôn vậy .
Mất một lúc , sau khi hỏi han cô bạn kia và nhận được những câu hỏi kiểu như "mày mơ thấy gì đêm qua mà tự nhiên sáng nay như người mất trí vậy?" , tôi mới lờ mờ biết rằng ở thời điểm này tôi đang là sinh viên năm nhất Đại học , đang thuê một căn phòng với diện tích tám mét vuông với một cô bạn cùng lớp . Bằng cách nào đó , một bí ẩn nào đó đã đưa tôi đến tương lai . Mà tôi chắc rằng vật bí ẩn đó chính là chiếc đồng hồ .
Chà , thật là nhẹ nhõm khi biết tôi sẽ đậu Đại học .
Không rõ tôi sẽ ở trong tình huống này bao lâu , nhưng tôi rất yên tâm tận hưởng những ngày tháng này . Tôi đã mơ về nó khá nhiều , thậm trí đã gọi nó trong Nhật kí là những tháng ngày tự do và lên danh sách những điều sẽ làm khi ngày đó đến . Chẳng hiểu sao tôi tin chắc rằng mình sẽ được trở về mốc thời gian cũ dù sớm hay muộn nên chẳng lo lắng gì . Nhưng để cẩn thận , tôi lúc nào cũng cất cái đồng hồ vào ba- lô mang đi khắp nơi .
Những ngày tháng này mới đầu thật sự thú vị . Tôi có toàn quyền sử dụng thời gian của mình : Đi học , đi chơi , thức khuya , dậy muộn... mà chẳng có ai quản thúc cả . Tôi cứ sống thế được vài ngày , nhưng rồi cũng cảm thấy chán , cũng như chán luôn những bữa cơm bụi nguội ngắt . Hai chúng tôi đều lười nên không nấu ăn . Chiếc đồng hồ đem tôi đến những ngày cuối tháng , nghĩa là túi tiền của bọn sinh viên đã cạn , thế là tôi với bạn cùng phòng phải ăn mì tôm cho buổi tối và trưa hôm sau cũng thế , tối hôm sau cũng vậy . Mùi mì tôm chán ngắt buồn bã . Tôi tự dưng đâm ra thèm bát canh chua nóng hổi có nhiều đậu bắp , cá kho thật keo và nhiều ớt cay cay... má nấu .
Má gọi điện cho tôi , hỏi han các thứ . Tôi trả lời đầy đủ . Lúc má cúp máy , tôi cứ thấy buồn buồn sao đó . Tôi thấy nhớ má .
Tối đó , trước khi đi ngủ , bạn cùng phòng dặn "Đặt chuông bảy giờ nha , ngày mai mình có tiết học sáng" . Tôi đặt giờ , gạt cái nút nhỏ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro