Cung đàn vỡ đôi
Cả ngày hôm đó Thùy Tiên vẫn không ngừng nghĩ về câu nói kia của ông lão, ả không hiểu vì sao lão lại nói như vậy với mình, ả cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, tại sao ả phải chết? Chẳng lẽ kiếp này dù ả có làm bao nhiêu chuyện tốt để bù đấp lại những tội lỗi kia cũng không đủ sao?
Tiểu Vy đi qua rồi đi lại trước buồng của mợ Hai cả một buổi tối, nàng không biết ả đã coi bói cái gì mà từ lúc rời khỏi sạp hàng kia tâm tình của ả lại trở nên mờ mịt khó tả, ả không nói năng gì nữa cho đến lúc trở về nhà và rồi ả đã ở lì trong phòng cả ngày hôm nay làm nàng lo cho ả lắm. Tiểu Vy hít vào một hơi sâu, nàng lấy hết can đảm đứng trước cửa buồng mợ hai nói vọng vào
"Mợ Hai, mợ ngủ chưa?"
im lặng...
Chừng mấy tiếng ếch kêu vẫn không thấy hồi âm, ả ngủ rồi? Tiểu Vy buồn bã định quay đầu trở về phòng thì lúc này giọng nói của ả mới từ phía trong vọng ra
"Ngủ rồi"
Ngủ rồi mà trả lời được hả?
"Vậy mợ ngủ có ngon không?"
Nói về độ lì thì chắc dạo này cô ba Vy qua mặt luôn cả mợ hai rồi
"Rất ngon cho tới khi chị gọi"
Tiểu Vy đen mặt, mợ Hai nói dị thì chẳng khác nào là nói nàng đang làm phiền ả ngủ, à thì nàng có làm phiền thật, nhưng cũng vì nàng lo cho ả quá, tự nhiên cả buổi chiều ả không nói không rằng cũng không chịu đi ra ngoài làm chi
Mà đứng bên ngoài nói chuyện hoài cũng không phải là ý hay, Tiểu Vy không cần xin phép cũng tự ý đi vào phòng của mợ Hai, nàng thấy ả đang ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm trăng vậy mà ả dám gạt nàng là ả đã ngủ rồi, chẳng lẽ nàng lại làm cái gì sai mà ả giận nàng nữa sao ?
"Mợ Hai ngồi đây mà tui kêu mấy tiếng mợ mới trả lời"
Tiểu Vy giận dỗi đi lại phía sau lưng ả nói
"Khi không nửa đêm cô ba qua đây, không biết kím tui mần cái chi, lỡ là ý đồ xấu thì sao tui dám trả lời cô ba liền được chứ"
Thùy Tiên thản nhiên nói, mà hình như ả đọc được ý đồ đen tối của nàng hay sao đó, nhưng mà nàng thương mợ hai lắm, mợ hai chưa cho ba đời nàng cũng không dám làm gì bậy
"Mợ Hai toàn nghĩ xấu cho tui"
"Vậy cô ba nói coi cô ba qua đây làm cái gì?"
"À thì ... hôm nay tui nhớ mùi mợ hai quá nên muốn qua ngủ với mợ cho đỡ nhớ đó mà"
Ừ thì mợ hai lại đoán quá đúng rồi, cô ba đúng là chấp niệm đen tối, ả chẳng bao giờ nhìn người sai mà
Tiểu Vy nói xong lại chẳng để gương mặt nhăn nhó của mợ Hai kéo dài được lâu, nàng nhanh chóng kéo ả lại giường, nhẹ nhàng đẩy ả nằm xuống, cẩn thận đấp mền kĩ lưỡng cho ả rồi bản thân cũng nằm xuống bên cạnh ả, chóng tay gối lên cằm nhìn ả, mà cả quá trình đó mợ hai đều nằm rất ngoan, có lẽ ả đã quá quen nên chẳng còn mấy ngạc nhiên hay phản kháng nữa
"Chị nhìn tôi như vậy làm gì, nói là muốn ngủ mà"
Nàng đã chóng cằm nhìn ả rất lâu, nàng nhìn ả đến ngây người, đến bây giờ nàng cũng biết vì sao nàng thương ả đến như vậy nữa, mà nàng cũng không dám ngờ tới bây giờ người chung chăn gối với nàng là ả. Tiểu Vy cứ nghĩ như thế rồi nàng bất giác lại mỉm cười
"Tui hát cho mợ ngủ nha"
Tự nhiên nàng đề nghị. Thùy Tiên nhớ lại, hình như ả từng nghe nàng hát rồi, nhưng là lúc đó giọng hát của nàng buồn man mát, nghe như cắt lòng của ả ra, bây giờ nàng nói nàng lại muốn hát, nhưng là hát cho ả nghe, Thùy Tiên đương nhiên là rất vui mà gật đầu
Tiểu Vy đưa tay còn lại của mình vuốt ve mái tóc thả dài xuông mượt của ả rồi thả tay trên lưng ả từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng như ru ả vào trong giấc ngủ
Đi đâu ... cho thiếp theo cùng...
Đói no thiếp chịu ...
Lạnh lùng thiếp cam ...
Ví vầu ... tình có dỡ dang ...
Thì cho thiếp gọi ...
Đò ngang thiếp về ...
"Mợ Hai"
Thùy Tiên như mê man chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên ả nghe thấy tiếng gọi của nàng, mắt ả vẫn nhắm hờ để đó, mi ả khẽ động rồi Tiểu Vy nghe thấy ả "ừ" một tiếng như ra hiệu rằng ả vẫn đang nghe nàng nói
"Lỡ mà bây giờ tui thương mợ quá thì sao ?"
Tiểu Vy nói một câu ngây ngô mà mợ hai cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào, ả vòng tay qua eo nàng rồi ghì sát người mình vào người nàng, ả ôm lấy nàng thay cho câu trả lời. Ả cũng thương nàng nữa, nhưng mà có lẽ tình thương của ả vẫn chưa lớn bằng nàng, ả chẳng thể tự tin để nói với nàng rằng ả cũng thương nàng, ả chỉ hành động để nàng hiểu và mong nàng sẽ hiểu, tình cảm của ả tuy không nhiều nhưng có thể đủ dài lâu để giữ nàng mãi ở bên mình
Nhìn người trong lòng từ từ chìm vài giấc ngủ, Tiểu Vy vẫn nhẹ nhàng nâng niu mái tóc của ả, nàng nhìn ả rất lâu rồi lại tiếp tục nhìn, nàng không biết hôm nay ả đã xảy ra chuyện gì , nhưng chỉ cần ả vẫn còn bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ không để ả một ngủ
Ngủ đi mợ hai, ngủ ngoan, ngày mai chúng ra vẫn còn nhau giữa dòng đời tấp nập...
...
Mùa xuân rồi lại một mùa xuân nữa trôi qua, ba năm, đã ba năm cô ba Vy về nhà hội đồng Nguyễn, cứ tưởng như vậy là yên ổn rồi, bây giờ trong làng lại bắt đầu người này truyền tay người kia nói rằng cô ba nhà này cây độc không trái, gái độc không con. Làm dâu con người ta tận ba năm trời mà vẫn chưa nghe có tin vui gì, bộ nhà họ Nguyễn thật sự không muốn có cháu nối dỗi hay sao
Tiếng thơm thì khó thổi mà tiếng xấu thì bay nhanh, cuối cùng cũng truyền tới tay của mợ hai Tiên, ả nghe được mà tức tới đập tay lên bàn một cái rõ kêu, ả thề ả mà tìm ra được kẻ nào nói xấu cô na của ả, ả cắt lưỡi không chừa một tên
Lần đầu tiên Tiểu Vy không ngờ tới mình cũng có một ngày rơi vào đầu lưỡi không xương của cái mà mợ Hai gọi là miệng đời, bây giờ nàng mới hiểu được cảm giác của ả những năm về trước, nàng không phải tủi vì bị người đời biêu rếu nàng chỉ buồn vì trái ngược với nàng bây giờ có mợ hai bảo vệ thì năm đó chẳng một ai đứng ra bảo vệ ả cả, chẳng một ai nói đỡ cho ả một tiếng, cả thế giới đều như ghìm ả xuống vực sâu, giờ thì nàng mới phát giác ra vì sao lần đầu mà nàng nhìn thấy ả tấm lưng của ả lại nhìn cô đơn và hiu quạnh đến như vậy, bởi vì ả chẳng có một ai, ả chỉ có một mình cho tới khi nàng xuất hiện ...
Tiểu Vy cầm chén trà trên tay, nàng nhẹ nhàng đặt trên bàn bên cạnh chỗ mợ hai ngồi cho ả uống xả cơn giận trong người rồi nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay ả đang đặt trên bàn như trấn an ả, bảo ả đừng nóng giận nữa, nàng không sao, thực sự không sao mà, bọn họ nói chẳng sai, ba năm qua nàng không có con cũng là sự thật
Thùy Tiên nhìn nàng khi bàn tay nàng chạm lên bàn tay ả, hai mắt đặt trên người của đối phương thật vội vã nhưng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu ở đối phương bản thân chỉ cần nhìn thôi chẳng cần nói nhiều cũng hiểu nhau đang nghĩ gì, xong rồi nàng quay nhanh đi để đám người ở trong nhà không phải dòm ngó để ý lại đi nói lung tung
Rồi không biết từ ở đâu một đứa hầu cho cậu hai Lâm ở ngoài cửa hớt ha hớt hãy chạy vào, nó thở hỗn hển như sắp tắt thở tới nơi. Mợ Hai nhìn nó mà mặt mày nhăn lại, ả trợn mắt liếc nó một cái kêu nó có cái gì thì nói lẹ đi, ả đang nóng hơ trong người mà nó có gì không chịu nói cứ đứng thở hổn hển như quỷ tha ma bắt rượt nó chạy về đây không bằng
"Mày ở đây rồi cậu hai Lâm đâu?"
Ả vừa nói vừa ngó ra cửa, dạo gần đây Nguyễn Gia Lâm rất ít khi về nhà, mà hắn có về thì cũng ghé ngang có vài tiếng rồi lại đi, xưởng gạo thóc của Nguyễn gia ngày càng mở rộng, hắn đi từ tỉnh này đến tỉnh khác làm ăn rồi hắn mở thêm mấy xưởng vải xưởng dệt, công việc làm ăn ngày càng lớn nên thời gian hắn về nhà cũng không còn nhiều như lúc trước nữa
"Cậu hai Lâm ... cậu hai .. tối đêm qua cậu hai đi đò rồi không may gặp trời kéo bão lớn, cậu Hai ... bị lũ cuốn đi mất xác rồi"
Cả Tiểu Vy lẫn Thùy Tiên vừa nghe tên hầu cận hắn nói xong mà không dám tin vào những gì mình vừa nghe, hai người trố mắt kinh ngạc nhìn nhau rồi lại nhìn về phía tên kia mặt mày đang trắng phờ trắng phạt vì hoảng quá
"Mày ăn thì ăn bậy được, nhưng mà nói thì không thể nói bậy được, cậu hai mà nghe được mày trù cậu như vậy cậu cắt lưỡi mày cho mày xem "
"Dạ mợ con không dám gạt mợ đâu, những người hôm qua đi cùng cậu hai hôm nay đều không thấy quay về nhà"
"Cho người đi lục tung hết con sông đó lên cho tao, nhất định phải đi tìm cậu hai về "
Thùy Tiên tức giận, ả toang đứng lên quát lớn ra lệnh rồi bỏ đi một nước về phòng
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro