Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Sau một tháng cuối cùng cũng đến Thanh Đàm Hội, tất cả tiên môn bách gia đều tập hợp ở Kim Lân Đài.

Đang lúc náo nhiệt Kim Quang Thiện bỗng nhiên lên tiếng

" Lam tông chủ, Hàm Quang Quân từ lúc cứu người Ôn gia đến nay vẫn không xuất hiện, không biết là tại sao."

Lời vừa nói ra trừ Nhiếp Giang Lam ba nhà tất cả những người còn lại đều nhao nhao cả lên, tiếng nghị luận cũng bắt đầu vang lên.

" Đúng đúng, không biết Hàm Quang Quân là có ý gì lại đi che chở Ôn gia."

" Đúng vậy... có khi nào có mưu đồ."

" Lam gia vậy mà lại bao che cho Ôn Thị."

Bang...!!!

Nghe được những lời này Nhiếp Minh Quyết không thể kìm nén được cơn giận, mặc dù hắn không biết Lam Vong Cơ đang làm gì, nhưng hắn tin tưởng phẩm hạnh Lam gia người.

" Các ngươi đã từng nhận được sự giúp đỡ của Hàm Quang Quân, các ngươi có cảm thấy hổ thẹn hay không."

" Đại ca, không sao."

Lam Hi Thần vốn đã biết trước nên rất bình tĩnh, hắn đưa tay giữ lại bả vai của Nhiếp Minh Quyết, lại ôn nhu mỉm cười  cao giọng nói.

" Chư vị có điều không biết, Vong Cơ từ ngày đó đã luôn ở Vân Thâm bế quan, Ôn Tình một mạch có ân với chúng ta nên khi ấy Vong Cơ mới giúp đỡ, chúng ta sớm đã cùng Ôn Tình một mạch không còn liên hệ."

Kim Quang Thiện lúc này lại lên tiếng, lão đương nhiên là không tin lời của Lam Hi Thần.

" Bế quan, chẳng phải là đã xuất quan, tại sao lại tiếp tục bế quan."

Lam Hi Thần cũng lười cùng lão so đo, hắn chỉ là nói ra mục đích hôm nay bọn họ đã bàn trước.

" Kim tông chủ, người cũng biết là Ngụy công tử bao nhiêu năm qua bế quan, giữa Ngụy công tử và Vong Cơ có hôn ước cho nên họ cùng nhau bế quan tu luyện."

Lúc này lại càng tăng thêm tiếng dị nghị, những tiếng bàn tán đầy nghi hoặc vang lên.

" Hàm Quang Quân chẳng phải là cái Càn Nguyên sao, Càn Nguyên với nhau lại có hôn ước, này cũng quá nực cười đi."

" Đúng vậy, tên Ngụy Vô Tiện này có phải tu ma đến điên rồi không."

" Đúng vậy, đúng là hoang đường."

" Ta thấy Lam gia chính mình là âm mưu độc chiếm Âm Hổ Phù mới có thể đồng ý bực này hôn sự đi."

" Câm miệng, các ngươi cho rằng Giang gia ta là chết rồi sao."

Giang Trừng đúng là không chịu được những lời lẽ của bọn người ra vẻ đạo mạo này mới tức giận lên tiếng.

Lam Hi Thần chỉ nhẹ mỉm cười mà nói tiếp.

" Chư vị có điều hiểu lầm, Vong Cơ vốn dĩ là Khôn Trạch không phải Càn Nguyên như mọi người vẫn tưởng."

Có người không tin tưởng mà lên tiếng phản bác.

" Lam tông chủ cũng không cần lấy đại một cái lời nói dối ra giải vây đi."

" Đúng vậy, chúng ta từ đó tới nay chưa từng nghe nói qua Hàm Quang Quân là cái Khôn Trạch a."

Lam Hi Thần biết việc này khó có thể khiến người tin, bất quá đệ đệ hắn là cái Khôn Trạch điều này không phải giả, tin hay không là tùy bọn họ, nhưng lúc này Nhiếp Minh Quyết lại nói.

" Vong Cơ đúng thật là Khôn Trạch, là đệ ấy mang trên mình phù trận hoán đổi, làm cho mọi người nghĩ rằng đệ ấy là Càn Nguyên, phù trận đó là ta đã tặng cho đệ ấy."

Vốn là vẫn cis người không tin, nhưng không có ai dám phản bác Nhiếp Minh Quyết, nhưng cũng có một số người là tin, dù sao Lam gia đó giờ cũng là hành sự lỗi lạc, lại thêm Nhiếp Minh Quyết làm người ngay thẳng nói vào nên một số người tâm không mang bất chính lại có điều tin tưởng.

" Di... không phải đâh, Hàm Quang Quân vậy mà là Khôn Trạch."

" Hàm Quang Quân uy vũ như vậy, vậy mà lại là Khôn Trạch, này... này cũng quá dọa người đi."

Nhiều kẻ bắt đầu tiếc nuối, bọn họ đều có chung ảo tưởng nếu biết điều này sớm hơn có phải hay không có cơ hội kết thông gia cùng Lam gia.

Giang Trừng nhìn ra được ánh mắt của bọn họ trong lòng không khỏi cười lạnh, đúng là mơ mộng hảo huyền.

" Chư vị còn điều gì thắc mắc sao, nếu không có việc này về sau ta không muốn lại nhắc lại."

Nhiếp Minh Quyết khẽ nhíu mày, hắn khó chịu nói.

" Hi Thần, đây là chuyện riêng của Lam gia, đệ không cần phải nói nữa."

" Vâng, đại ca."

" Các vị cũng bớt lo chuyện bao đồng đi, việc nhà không lo, đi lo việc thiên hạ, chuyện này dừng lại tại đây, nếu để ta còn nghe được lời không hay, đừng trách ta Nhiếp Minh Quyết trở mặt."

Nhiếp Minh Quyết nói ra lời nói tất cả mọi người đều im bặt không rên một tiếng, Thanh Đàm Hội cứ thế kết thúc trong sự tức tối của Kim Quang Thiện, nhưng lão ngoài tức giận thì cũng chẳng thay đổi được gì.

*****

Sau khi kết thúc Thanh Đàm Hội một tháng sau Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly lựa chọn đêm khuya rời khỏi Liên Hoa Ổ đi Vân Thâm Bất Trí Xứ.

Hai người cùng nhau nghỉ ngơi ở khách điếm, đợi trời sáng mới tiếp tục tiến đến Vân Thâm bái phỏng.

Đến Vân Thâm hai người trực tiếp đi đến Hàn Đàm Động đã thấy Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Khải Nhân ngồi ở đó.

" Lam Tiên Sinh, Lam tông chủ, Nhiếp tổng chủ."

Tất cả cho nhau tiếng chào hỏi, mọi người cũng không có ai nhiều câu nệ, Lam Hi Thần lúc này lên tiếng.

" Hồn phách của Vô Tiện hiện tại đã hoàn chỉnh, bây giờ chúng ta thực hiện nghi thức hồn nhập thể, Giang tông chủ hãy phụ giúp canh chừng cửa động không cho bất cứ ai quấy rầy, còn lại để chúng ta lo liệu."

" Được."

Vốn dĩ biết được việc này trọng yếu không được để xảy ra sai sót gì, bếu không Ngụy Vô Tiện chẳng những không thể cứu còn sẽ hại đến ba người kia nên Giang Trừng không chút do dự mà đáp ứng, hắn nói xong thì cùng Giang Yếm Ly đi ra khỏi động.

Suốt ba ngày ba đêm canh giữ cuối cùng mọi người cũng từ trong động bước ra.

Giang Yếm Ly trong lòng nôn nóng nhưng mắt thấy mọi người ai cũng mệt mỏi lại không dám lên tiếng.

Nhận ra sự lo lắng của cô Lam Hi Thần khẽ nói.

" Mọi việc rất thành công, chỉ đợi Vô Tiện tỉnh lại, Giang cô nương hãy vào trong chăm sóc cho đệ ấy.

" Đa tạ Lam tông chủ."

Giang Yếm Ly hành lễ với mọi người rồi nhanh chóng vào trong, Ngụy Vô Tiện vẫn nằm yên ở đó, nhưng sắc mặt đã hồng hào trở lại, hiện tại chạm vào tay hắn cũng không còn lạnh băng như trước.

Giang Yếm Ly ngày đêm canh giữ bên cạnh hắn, hắn cứ ngủ say như vậy cho đến hai tháng sau.

Ngụy Vô Tiện đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, hắn khó khăn mở ra đôi mắt của mình, một lúc lâu hắn mới thích ứng được hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy Giang Yếm Ly đang ở một bên ngủ gục bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp cùng chua xót.

Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy mà lay vai cô, vì đã lâu không mở miệng nên giọng nói của hắn khàn đến lợi hại.

" Sư... Sư tỷ.... khụ khụ khụ."

Giang Yếm Ly nghe tiếng gọi thì giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy hắn ho mãi không ngừng sự vui mừng của cô biến thành lo lắng.

" A Tiện, đệ thế nào, có chỗ nào không khỏe hay không, đệ đợi một lát ta đi tìm Lam tông chủ."

" Đệ... không sao."
Giang Yếm Ly thấy hắn nói chuyện có chút khó khăn, cô nhanh tay rót cho hắn một cốc nước, đãi hắn uống xong mới cảm thấy cổ họng mình giảm đi đôi chút đau đớn.

Nhìn người sư đệ mà bao nhiêu năm qua cô luôn nhớ mong đang ngồi trước mắt mình, Giang Yếm Ly không khỏi xúc động

Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, cô nhào lên ôm lấy hắn.

" A Tiện, cuối cùng đệ tỉnh rồi, đệ thật sự đã tỉnh rồi, tỷ thật sự rất sợ đệ sẽ không tỉnh lại nữa, giờ thì tốt rồi, tốt rồi."

Hắn vươn tay mà lau đi nước mắt cô, hốc mắt hắn phút chốc cũng biến đỏ.

" Sư tỷ, xin lỗi, đệ làm khổ mọi người."

Giang Yếm Ly lắc đầu không ngừng, nàng vội nói.

" Không, không khổ, mọi người luôn mong đệ tỉnh lại, đệ đừng tự trách mình nữa."

Ngụy Vô Tiện nhìn nàng như vậy cũng có chút không đành lòng, hắn cười nói.

" Sư tỷ, mọi chuyện vẫn ổn chứ, Liên Hoa Ổ như thế nào."

Giang Yếm Ly cũng không nhiều rối rắm, nàng lau đi nước mắt mình rồi nói.

" Rất tốt, chúng ta rất tốt, đệ không cần lo lắng, đi thôi, mọi người đang chờ đệ tỉnh lại, mau đi thỉnh an Tiên Sinh, ông ấy thật sự rất lo cho đệ."

Ngụy Vô Tiện kì thật hiện giờ nhất quan tâm chính là tin tức của Lam Vong Cơ, chỉ là hắn không dám hỏi, chỉ đành phải giả vờ cười cho Giang Yếm Ly yên lòng.

" Phải không, đệ còn tưởng lão ghét bỏ đệ đậu... hì hì."

Giang Yếm Ly lo lắng hắn hiểu lầm sinh ra khoảng cách với Lam gia nên vội giải thích.

" A Tiện, không được nói bậy, người rất lo cho đệ, có thể Tiên Sinh hơi cứng nhắc, nhưng tỷ thấy được người không ghét đệ như đệ vẫn tưởng."

Cứ việc trong lòng không dám hỏi về Lam Vong Cơ, nhưng hắn lại không ngăn được lòng mình, cuối cùng vẫn là hỏi.

" Hì... được rồi, sư tỷ.. Lam Trạm..."

Hắn cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, thấy hắn như vậy Giang Yếm Ly rất đau lòng. Nhưng nàng cũng biết không thể không nói thật nên cũng không giấu diếm.

" Vẫn chưa tìm được, tỷ tin đệ sẽ tìm được đệ ấy, đừng nản lòng, chúng ta cùng nhau cùng tìm có được không.."

Ngụy Vô Tiện trong lòng cười khổ, cứ việc hắn đã đoán được kết quả, nhưng không thể ngăn được nội tâm hắn thật vọng.

" Sư tỷ, đệ chỉ  sợ, y sẽ không muốn nhìn thấy đệ nữa, đã nhiều năm như vậy y cũng chưa từng trở lại, có lẽ y rất hận đệ, cũng đúng thôi, đệ thật sự rất đáng hận."

Giang Yếm Ly nhìn hắn đau khổ như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, cô có chút không tự tin nói.

" Sẽ không đâu, tỷ tin Vong Cơ sẽ hiểu cho đệ, đệ đừng lo lắng, dù như thế nào cũng phải tìm được Vong Cơ trở về hiểu không."

Ngụy Vô Tiện mạnh gật đầu, hắn biết dù Lam Vong Cơ có hận mình hay không hắn cũng muốn tìm được y trở về, cùng lắm thì hắn mặt dày mày dạn theo đuổi y lần nữa, hơn nữa giữa họ cũng đã có hài tử, hắn không muốn hài tử của mình không có trọn vẹn tình thương của phụ mẫu.

" Đệ hiểu, lần này đệ sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình, dù y không muốn đệ sẽ theo đuổi y lần nữa."

Được đến đáp án của hắn nàng cũng vui lòng, vì thế vội nói.

" Đúng rồi, như vậy mới phải, được rồi chúng ta đi gặp mọi người đi."

" Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong