Chương 12
Kể từ lúc phá hủy đi Âm Hổ Phù thì Giang gia luôn ngầm tiến đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà bên cạnh đó Kim Quang Thiện cũng là âm thầm cho người theo dõi Giang gia.
Kim Quang Thiện ngồi trên bục cao, hai bên trái phải đều có mỹ nhân nũng nịu trong vòng tay của lão, một đám mỹ nữ dưới đại sảnh nhảy múa, đúng lúc này có một tên cận vệ của hắn đi vào, hắn nghiêm lại sắc mặt mà phất tay.
" Tất cả lui xuống."
" Vâng."
Đợi tất cả đều đã lui xuống, lão mới cất giọng hỏi.
" Thế nào."
Tên kia cũng không nhiều lời, hắn trực tiếp đáp.
" Tông chủ, Thời gian gần đây Giang Vãn Ngâm cùng Giang Yếm Ly thường xuyên đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, bất quá Lam gia cấm chế đặc thù, chúng ta không thể lẻn vào."
Kim Quang Thiện hừ lạnh, hắn ném chén rượu trong tay quát lớn.
" Hừ... cái ta muốn nghe không phải là hai từ không thể của ngươi, thật là một lũ phế vật, tra... tra cho ta, bọn chúng đang có âm mưu gì, không tra được thì cũng đừng trách ta không nói tình nghĩa, kể cả người nhà của ngươi... cũng thế.''
Tên kia nghe nói như thế trong mắt hiện lên không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể đáp.
" Vâng...!!."
" Lui đi... gọi Tử Hiên đến cho ta."
Tên kia ly khai không bao lâu thì Kim Tử Hiên từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn Kim Quang Thiện trên đài cao, ánh mắt phức tạp mà lên tiếng.
" Phụ thân cho gọi con."
Kim Quang Thiện nhàn nhạt gật đầu, hắn lơ đãng mà thưởng thức điểm tâm tinh xảo trên bàn.
" Chuyện con và Giang Yếm Ly thế nào rồi, khi nào mới kết hôn."
Kim Tử Hiên khẽ nhíu mày, nhiều hơn là trong lòng phiền muộn, hắn đáp.
" Nàng vẫn chưa đồng ý."
Kim Quang Thiện hừ lạnh, hắn nhấp nhẹ một ngụm rượu mà lạnh lùng nói.
" Hừ... là chê Lan Lăng Kim Thị ta, cũng không xem lại cô ta..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Kim Tử Hiên phẫn nộ mà đánh gãy.
" Phụ thân, đây là chuyện của con, người không cần phải bận tâm."
" Ngươi dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, cô ta suốt mấy năm nay luôn ra vào Vân Thâm, ngươi đợi đội nón xanh rồi mới tỉnh ngộ."
Kim Tử Hiên ánh mắt bất thiện mà nhìn phụ thân của mình, hắn âm thanh cất cao mà chất vấn.
"Phụ thân, người theo dõi A Ly."
Kim Quang Thiện biết mình lở lời, hắn ho nhẹ ấp úng trả lời.
" Không... không có, ta chỉ là nghe người ta bàn tán."
Kim Tử Hiên quá hiểu con người phụ thân mình, lí do thoái thác như vậy hắn nếu tin thì hắn chính là đồ đần.
" Phụ thân, chuyện A Ly và con mong người đừng nhúng tay vào, con xin phép đi trước."
" Ngươi...."
Kim Tử Hiên nói xong phất tay áo bỏ đi không thèm quay đầu lại, Kim Quang Thiện tức giận sắc mặt đỏ xanh vặn vẹo buông ra một câu.
" Thứ bất hiếu, hừ... muốn tốt cho ngươi, ngươi còn chê lão phu dài tay."
*****
Tại Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Hi Thần đang ngồi phê duyệt bút ký tại án thư thì nhận được bướm giấy truyền tin.
" Nhị ca... Phụ thân đệ đã bắt đầu nghi ngờ, cho người theo dõi Giang cô nương, mọi người nên cẩn thận, một tháng nữa tổ chức Thanh Đàm Hội, chỉ sợ sẽ làm khó Nhị ca, dạo gần đây phụ thân cũng đang thắc mắc tại sao từ ngày đưa Ôn Ninh đi Vong Cơ vẫn chưa xuất hiện, Nhị Ca nên bàn kế sách trước thì tốt hơn."
Nghe xong truyền tin Lam Hi Thần tràn đầy phẫn nộ mà gằn từng chữ.
" Kim.... Quang.... Thiện..."
Lam Hi Thần dọn dẹp bút ký, sắp xếp thời gian vừa lúc màn đêm vừa buông lặng lẽ ngự kiếm đi Vân Mộng.
Giang Trừng vốn là muốn đi nghỉ ngơi, đúng lúc này lại có môn sinh đến báo.
" Tông chủ, Lam tông chủ đến."
Giang Trừng nhíu mày khó hiểu, hắn vừa đi vừa hỏi.
" Sao lại đến giờ này..."
" Đệ tử không biết, người nói có việc quan trọng, còn có muốn gặp Đại tiểu thư..."
Trong lòng Giang Trừng có chút kì quái cùng khó hiểu, nhưng cũng biết Lam Hi Thần trừ khi có việc quan trọng mới tìm mình, hắn không muốn để người đợi lâu nên vội nói.
" Gặp A tỷ sao, vậy ngươi mau đi mời A Tỷ đi."
" Vâng."
Giang Trừng cũng không trì hoãn mà vội vàng bước về phía khách phòng. Đến nơi đã thấy Lam Hi Thần yên vị ngồi ở ghế chờ.
" Lam tông chủ, đã xảy ra chuyện gì mà lại đến giờ này."
" Giang cô nương không tới sao."
Lam Hi Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đúng lúc này Giang Yếm Ly cũng bước vào, cô hành lễ với hắn rồi lên tiếng.
" Để người đợi lâu, thất lễ rồi."
Lam Hi Thần chỉ lắc đầu khẽ nói.
" Khônh sao, bàn chuyện chính thôi."
Lam Hi Thần ra hiệu cho Giang Trừng bày ra kết giới cách âm, cảm thấy an toàn Lam Hi Thần mới lên tiếng.
" Giang cô nương, có biết hay không Kim Quang Thiện theo dõi ngươi."
Giang Yếm Ly còn chưa trả lời thì Giang Trừng đã cướp lời.
" Cái gì, hắn theo dõi A Tỷ làm cái gì chứ, tên khốn này."
Giang Yếm Ly cũng không bất ngờ chỉ nhẹ lên tiếng.
" Ta biết, Tử Hiên mới truyền tin cho ta không lâu."
Giang Trừng lúc này càng bực bội, hắn vội chất vấn.
" A Tỷ, sao không nói đệ biết, tên tiểu tử đó có biết chuyện của Ngụy Vô Tiện hay không."
Giang Yếm Ly nhìn hắn như lâm đại dịch mà mỉm cười trấn án.
" A Trừng, Tử Hiên thật ra rất tốt, chàng biết tất cả từ lâu rồi, đệ không cần lo lắng."
Lam Hi Thần dường như cũng không bất ngờ, hắn chỉ nêu ra ý kiến của mình.
" Nếu đã như vậy, tạm thời hai người đừng đến Vân Thâm nữa."
Cả hai đều không có gì dị nghị, bởi trong thâm tâm họ đều biết nếu cứ tiếp tục đến Vân Thâm thì chuyện của Ngụy Vô Tiện thế nào cũng sẽ bại lộ.
" Như vậy cũng được, để tránh hắn nghi ngờ."
Lam Hi Thần nhìn thần sắc của hai người rồi gật đầu tiếp tục nói.
" Còn có tháng sau sẽ có Thanh Đàm Hội, A Dao có nói với ta, Kim Quang Thiện sẽ lựa chọn Thanh Đàm Hội nhắc đến Vong Cơ, từ ngày nó đưa Ôn Ninh đi cũng đã ba năm, bao nhiêu năm nay nó không xuất hiện, lần nay ta cũng không biết phải lấy lí do gì nữa."
Lam Hi Thần phiền muộn mà buông tiếng thở dài, hai người còn lại cũng trầm mặt, một lúc lâu Giang Trừng mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
" Chuyện này, A tỷ người thấy phải làm sao."
Giang Trừng vì chuyện này cũng ngày đêm cho người âm thầm đi tìm Lam Vong Cơ, chỉ là không tìm được người, nhiều năm như vậy đến một chút tin tức cũng không có.
Giang Yếm Ly cân nhắc, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô như hạ quyết tâm mà lên tiếng.
"Ta có một kế sách, hai người xem thử như thế nào."
" Giang cô nương mời nói."
" Hiện tại mọi người đều biết A Tiện bế quan, không bằng chúng ta nói ra A Tiện và Vong Cơ có hôn ước, dù sao chuyện A Tiện có vị hôn thê cũng đã bị người ta đồn ầm lên, chi bằng lợi dụng điều này nói ra hôn ước hai đứa, họ có hỏi đến Vong Cơ cứ nói nó cùng A Tiện cùng nhau bế quan, đợi A Tiện xuất quan rồi tổ chức hôn lễ."
Lam Hi Thần trầm mặt, hắn suy nghĩ trong chốc lát, mặt đầy khó xử.
" Chuyện này, cũng không phải không được, chỉ là hiện tại còn chưa có tin tức của Vong Cơ, nếu như Vô Tiện tỉnh lại chúng ta vẫn không tìm được đệ ấy thì phải làm sao."
Giang Yếm Ly khẽ thở dài, cô có chút không tự tin mà nói.
" Lo được bước nào hay bước ấy, hơn nữa Vong Cơ cũng đã có hài tử, chuyện hôn ước cũng nên sớm thông báo tốt hơn, cho dù chúng ta không tìm được, ta tin là A Tiện sẽ tìm được đệ ấy."
Giang Trừng trong lòng có chút bất an, hắn cau mày lầm bầm.
" A Tỷ, như vậy có tốt không."
" Đây là cách tốt nhất, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, hơn nữa đây cũng là một phần nào đó giữ lấy danh dự cho Vong Cơ."
Lam Hi Thần cũng không rối rắm lâu lắm, hắn cũng đưa ra quyết định của mình.
" Như vậy cũng tốt, ta sẽ truyền tin cho A Dao làm chuẩn bị, không còn sớm ta xin phép đi trước."
Giang Trừng vung tay lên hóa giải kết giới, hắn mặt thu liễm vẻ phiền muộn, miệng tươi cười đối Lam Hi Thần nói.
" Lam tông chủ đến chơi, Giang mỗ không tiếp đón chu đáo mong người đừng trách."
" Không sao, là ta quấy rầy nhị vị, Giang tông chủ...."
Lam Hi Thần còn chưa nói xong bỗng có một luồn ánh sáng màu Lam nhạt hiện ra, Lam Hi Thần đưa tay ngăn đón, luồn ánh sáng hóa ra một phong thư cùng một cuộn tranh rơi vào tay y. Cả ba cùng nhau trợn tròn mắt kinh ngạc,
Giang Trừng vội lên tiếng hỏi.
" Lam tông chủ, đây là chuyện thế nào a."
" Đây là phương thức truyền thư do Lam thị của chúng ta sáng lập, chỉ có dòng chính Lam gia biết được phương thức này, có lẽ là Vong Cơ..."
Lam Hi Thần vừa nói vừa tháo cuộn tranh ra xem, không ngoài dự đoán, là tranh vẽ A Thanh lúc này đã năm tuổi,
Nhìn đứa bé tươi cười trong tranh giống như Ngụy Vô Tiện còn bé Giang Yếm Ly không khỏi đau lòng. Cô thở dài, mắt nhìn phương xa mà nói.
" Vong Cơ chịu khổ nhiều rồi, là chúng ta thật có lỗi với Lam gia các ngươi."
Giang Trừng cũng viết Giang gia nợ Lam gia rất nhiều, nhưng hắn như có điều suy nghĩ mà chợt hỏi.
" Lam tông chủ, có thể dựa vào truyền tin này tìm ra nơi ở hay không."
Lam Hi Thần đầy tiếc nuối mà thở dài, bí thuật này của Lam gia rất đặc biệt, nếu người truyền tin muốn che giấu vị trí của mình thì người còn lại dù có làm cách nào cũng không tìm được.
" Không thể, Giang cô nương không cần tự trách, chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn, ta xin phép về trước."
Đêm đã khuya Lam Hi Thần cũng không về Vân Thâm mà tìm khách điếm trụ lại. Ổn định nơi ở Lam Hi Thần mới mở phong thư ra xem.
Huynh Trưởng, A Thanh đã năm tuổi rồi, thằng bé rất ngoan, đệ và nó rất tốt, mọi người không cần lo lắng, cho đệ gửi lời xin lỗi đến thúc phụ, đã phụ công ơn dưỡng dục của người."
Lam Hi Thần gấp lại phong thư mà thở dài, hắn đau lòng, hốc mắt có chút đỏ, trong lòng hắn cất lên tiếng nói từ đáy lòng mình.
" Vong Cơ, không có ai trách đệ, đệ trở về đi có được không."
Lam Hi Thần nặng nề mà suy nghĩ, chỉ tiếc là lời nói không đến được Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro