Chương 17
Chương 17
Người Ôn thị đến làm náo loạn như vậy, Lam Khải Nhân cũng không rảnh rỗi tìm Ngụy Vô Tiện lôi thôi mà kết thúc buổi nghe giảng luôn, tạm thời trả tự do cho bọn họ.
"Vậy mà lần này Kỳ Sơn Ôn thị lại phái người đến nghe giảng, thật là hiếm thấy."
"Lại còn là Ôn nhị công tử đích thân đưa người đến."
"Ôn Triều này bình thường ngạo mạn vô lễ vô cùng ngang ngược, hôm nay vừa thấy, xem ra còn hơn cả vậy."
Mấy người đệ tử thế gia chụm đầu thì thà thì thầm với nhau, Ngụy Vô Tiện đi ngang qua gật gù vô cùng tán thành, Nhiếp Hoài Tang ở bên cạnh, vừa mới kết bạn với Ngụy Vô Tiện tán dương: "Ngụy huynh thực sự quá lợi hại! Dám đứng ra giễu cợt với Ôn Triều. Sợ ngoài huynh ra sẽ không có người thứ hai đâu."
Ngụy Vô Tiện thấy tình huống lúc đó, nếu hắn không lên tiếng, chỉ sợ tên cổ hủ Lam Trạm sẽ trực tiếp động thủ luôn rồi.
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Sợ hắn làm gì, đấu với loại người ác này, vậy mới vui."
Nhiếp Hoài Tang thở dài một hơi: "Ta mà có được lá gan lớn như Ngụy huynh thì tốt biết mấy."
Giang Trừng liếc mắt khinh thường, hừ một tiếng: "Lòng can đảm này của hắn, sợ không thể so sánh được với người bình thường."
Ngụy Vô Tiện xoay xoay ngón tay, thờ ơ nói: "Ta nói cho mấy người nghe, muốn luyện lòng can đảm, đầu tiên phải biết chơi."
"Chơi?"
"Ngụy Vô Tiện, ngày mai là chính thức nghe giảng rồi, người có thể có thái độ đoan chính một chút được không, đừng làm hại đệ tử nhà người ta." Giang Trừng chịu không nổi nữa.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cổ nói: "Biết rồi, biết rồi, ngươi nói chuyện này cả tám trăm lần rồi đó sư muội."
"..." Giang Trừng tự ngậm miệng rồi.
Nhiếp Hoài Tang đong đưa cái quạt trong tay, nhỏ giọng nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy huynh, nghe nói Lam thị..."
Lam Vong Cơ từ con đường nhỏ bên cạnh đi đến khiến Nhiếp Hoài Tang nghẹn lời trong nháy máy.
Cảm giác như nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống vài độ, khiến người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ngụy Vô Tiện ngược lại vô cùng nhiệt tình hướng y vẫy tay: "Cơ huynh! Nhìn ta!"
Bốn mắt nhìn nhau, thế giới đều rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Lam Vong Cơ xẹt qua người Ngụy Vô Tiện, đúng lúc Ngụy Vô Tiện tưởng y quay đầu bước đi thì Lam Vong Cơ lại chậm rãi lên tiếng: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào."
Ngụy Vô Tiện lập tức làm động tác khóa miệng lại.
Rồi cười híp mắt nói tiếp: "Lam Nhị công tử còn muốn nói gì nữa không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện không phản bác lại lời y nói, Lam Vong Cơ nhất thời có chút sững người.
"Ngươi."
"Rất tốt."
Người thoáng cái đã không thấy đâu nữa, nhưng vẫn còn lưu lại giọng nói trong trẻo lạnh nhạt như trước.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn chỗ Lam Vong Cơ vừa rời đi.
Lam Trạm nói ta rất tốt?!
Ngụy Vô Tiện phản ứng lại liền lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo, "Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi đợi ta với! Hồi nãy ngươi nói cái gì? Ta chưa nghe thấy! Ngươi nói lại lần nữa đi!"
Giang Trừng: ...
Nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang lấy quạt che cằm, vẫn luôn cảm thấy kỳ kỳ quái quái. Nghĩ nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ.
Một bên lạnh nhạt như nước, một bên nhiệt tình như lửa, có chút tuyệt phối nha!
.
.
.
TBC...
P/s: Thật ra tui dịch không có lịch cố định. Lúc nào rảnh thì dịch lúc đó thôi. Nào bận quá thì tui lại lặn :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro