Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15

"Lớn bằng này tuổi, đến hôm nay ta mới biết."

"Cửa của Cô Tô Lam Thị lại khó vào đến như vậy."

Câu nói vô cùng kiêu ngạo chen vào, làm cắt ngang buổi học. Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía đám người ngoài cửa đang thong dong tiến vào.

Lam Vong Cơ hơi mím môi, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người cuối cùng trong đám người.

Người đó rõ ràng cũng đã phát hiện ánh mắt của y, hướng về y nháy mắt vài cái. Hắn nhìn trái nhìn phải, rồi nhân lúc mọi người không chú ý liền trộm đi đến bên người Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, đám người này là ai vậy? Bọn họ đến làm gì thế?"

"Ngươi quay về làm gì?" Y lạnh lùng nói, hiển nhiên không vui.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đặc biệt vô tội: "Ta quay về xem có chuyện gì cũng không được."

"Đám người này khí thế hùng hổ hung hăng xông vào, rõ ràng là không có ý tốt, con cái nhà ai mà kiêu ngạo thế không biết." Hắn sờ sờ cằm, ra bộ suy nghĩ.

Lam Vong Cơ càng lạnh giọng: "Lam gia tự có đối sách."

Ngụy Vô Tiện lại sờ sờ mũi, bộ dáng nghiêm chỉnh nói: "Vậy ta lo cho ngươi cũng không được à?"

Lam Vong Cơ: "....."

"Kỳ Sơn Ôn thị." Ngữ khí lạnh băng, không dư thừa thêm một chút cảm xúc nào.

"Ồ ~ Thì ra là bọn họ."

Lam Vong Cơ vừa nói, ánh mắt Ngụy Vô Tiện tựa tiếu phi tiếu nhìn một vòng khắp người y. Hắn đương nhiên biết đây là người Ôn thị, dù sao bây giờ nếu có nhà nào có thể khí thế hùng hổ mà đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ gây sự, sợ cũng chỉ có Kỳ Sơn Ôn thị đang như mặt trời giữa trưa.

Hắn chỉ muốn trêu ghẹo tên cổ hủ Lam Trạm một chút, ai ngờ kết quả lại hài lòng như vậy.

"Không biết Ôn công tử đường xa ghé đến, Lam Thị không kịp nghênh tiếp."

"Trăm năm nay, Ôn thị chưa từng tham gia nghe học ở Lam thị, lần này Ôn công tử đến, không biết tiên đốc có gì chỉ giáo." Cho dù đối diện với Ôn thị không có ý tốt, Lam Hi Thân vẫn dùng ngữ khí ôn hòa dò hỏi.

"Lam tông chủ, ngươi như vậy là sai rồi."

Ôn Triều khoát khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: "Ôn mỗ không phải đến đây nghe học, chỉ là đưa người đến cho ngươi."

"Lại nói, Kỳ Sơn ôn thị trước giờ giáo hóa chúng sinh, đương nhiên không cần đến Lam thị nghe giảng."

Lam Vong Cơ nhịn không được tiến lên, Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt chụp được cánh tay của y, cao giọng nói: "Nếu đã như vậy, Ôn công tử sao lại phải cố ý đến đây?"

Ôn Triều cau mày: "Đâu ra cái đám chuột nhắt này."

Ngụy Vô Tiện "hơ" một tiếng, "Đám chuột nhắt không dám nhận."

"Vân Vộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện."

Ôn Triều lúc này mới nhìn thẳng hắn, bực bội nói: "Nhóc con mà cũng dám xen mồm."

Ngụy Vô Tiện bị Ôn Triều chọc cười, trong giọng nói còn mang theo vài phần khinh thường: "Lúc nãy Lam lão tiên sinh dạy học, há lại có chỗ cho các ngươi hô to gọi nhỏ? Kỳ Sơn Ôn thị các ngươi giáo hóa chúng sinh như vậy?"

"Được!" Ôn Triều cười lạnh nhìn Ngụy Vô Tiện, "hôm nay ta liền cho các người xem Kỳ Sơn Ôn thị ta thu thập mấy thứ không biết nghe lời như thế nào!"

Giang Trừng không biết Ngụy Vô Tiện trà trộn vào từ lúc nào, nhưng nhìn người Ôn thị muốn động thủ, không nhịn được phải nói: "Ôn công tử, một lời không hợp thôi, việc gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"

Ôn Triều đột nhiên cất cao giọng nói: "Vân Mông Giang Thị không biết lễ nghi, không dạy bảo một chút khó tránh được thế nhân lại nói thế hệ của ta không có quy tắc."

Lời vừa dứt, Lam Vong Cơ đã kéo Ngụy Vô Tiện ra phía sau mình, Tị Trần xuất vỏ chỉ thẳng vào đám người Ôn thị.

Ngụy Vô Tiện giật mình sững sờ một thoáng, phản ứng của Lam Vong Cơ nằm ngoài dự liệu của hắn.

Không ngờ tới tên cổ hủ này lại bảo vệ mình.

Có điều... cảm giác này thật sung sướng.

Ngụy Vô Tiện ló đầu ra từ sau lưng Lam Vong Cơ, hướng về phía Giang Trừng nháy mắt một cái.

Đã là lúc nào rồi, ngươi còn làm trò.

Giang Trừng đến hô hấp cũng nghẹn, thiếu điều bị hắn làm tức chết. 

.

.

.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro