Chương 7
Chương 7
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cấm ngôn đúng một canh giờ mới được giải thoát.
Cái miệng vừa được tự do đã không ngừng mắng rủa Lam Trạm sống không tình người, khắc nghiệt cứng nhắc, thật lãng phí khuôn mặt xinh đẹp trời sinh.
Tóm lại, Ngụy Vô Tiện cảm thấy người đẹp là phải giống như sư tỷ, dịu dàng ấm áp mới là xinh đẹp nhất.
Giang Trừng liếc hắn một cái: "Đáng đời ngươi."
"Giờ thì hay rồi, không có bái thiếp, chúng ta không thể đi vào, chẳng lẽ thực sự phải đợi đến buổi tối à?"
"Không phải chỉ cần bái thiếp sao? Ta đi tìm!"
"Giang Trừng, ngươi chăm sóc sư tỷ cho tốt, đợi ta về sẽ mang mấy thứ hay ho cho ngươi!" Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai Giang Trừng, quay đầu liền xuống núi.
Hiển nhiên là về lại nhà trọ tìm bái thiếp.
"Này Ngụy Vô Tiên, ngươi!" Giang Trừng còn chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện đã đi mất dạng. Hắn chán nản tự mình nói nốt vế còn lại: "Đi đường cẩn thận. Đừng để ta phải nhặt xác hộ ngươi!"
"Đệ ấy, lo lắng cho A Tiện thì cứ nói, chẳng lẽ a tỷ sẽ người đệ sao?" Giang Yếm Ly mỉm cười, xoáy lê nở rộ hai bên má trông vô cùng dịu dàng.
"Ai thèm lo lắng cho hắn. A tỷ, tỷ ngồi xuống đây nghỉ ngơi xíu đi." Có đánh chết Giang Trừng cũng không thừa nhận, gượng gạo nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng Giang Yếm Ly lại kinh ngạc nhìn dáng người ở sau lưng Giang Trừng không xa.
"Lam Nhị công tử?"
Lam Vong Cơ vẫn nghi ngờ người trong mơ và Ngụy Vô Tiện có liên quan, nhưng tuyệt sẽ không phán đoán bừa.
Không nắm chắc toàn bộ, không thể tùy ý đánh giá.
Tổn thương người vô tội, y cũng không làm được.
Tạm thời quan sát trước đã.
Đó chính là những ấn tượng đầu tiên của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện.
*** *** ***
Xong rồi, thế mà mình quên mất thời gian.
Có khác gì kêu sư tỷ bọn họ đợi cả một ngày đâu!
Đợi Ngụy Vô Tiện thấp thỏm lo âu đem hai bình Thiên Tử Tiếu nổi tiếng của Cô Tô về, sư tỷ, Giang Trừng cùng mấy người đệ tử đi theo đều đã không thấy tăm hơi.
"Sư tỷ!"
"Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện hét gọi hai tiếng cũng không thấy có người đáp lại. Hắn nhìn đến cổng lớn Lam gia không có người đứng gác, đăm chiêu cười một tiếng rồi bước đến xem.
Chỉ là vừa đi được hai bước, lại như đụng phải một bức tường vô hình, bị lực đẩy ngược trở lại. Hắn duỗi tay ra sờ sờ, quả nhiên là được thiết lập kết giới.
Lam gia này đúng thật là... rắc rối.
Ngụy Vô Tiện khẽ day day thái dương. Hắn lùi lại hai bước, tay phải dùng linh lực vẽ một lá bùa, phá giải kết giới nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Sau đó, hắn đắc ý mang theo hai bình Thiên Tử Tiếu hiên ngang đi vào.
Không có lấy một chút dáng dấp của một kẻ mới vừa phá kết giới của người ta.
.
.
.
TBC...
Cập nhật "Hiểu mộng mê điệp" rồi cũng phải cập nhật luôn bên này cho có chị có em. Tui cũng khổ quá mà >,>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro