Chương 41
Ngụy Vô Tiện sau khi hồi phục lại thương thế, hắn đã có cuộc trao đổi nghiêm túc với Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần, có lẽ đây là điều duy nhất hắn cảm thấy nên làm.
" Thúc phụ, huynh trưởng, ta muốn khai lập môn phái, Lam Trạm cả đời danh sĩ không thể nào cứ như vậy chôn vùi cuộc đời với một kẻ nghèo kiết xác như ta, ta muốn tự mình chuẩn bị của hồi môn, cho Lam Trạm một hôn lễ trang trọng nhất."
Ngụy Vô Tiện có năng lực, Lam Khải Nhân công nhận điều đó, sau những gì đã xảy ra ông cũng biết hắn có tấm lòng nhân nghĩa như thế nào, đối với những gì hắn đã nói cũng không phải không có lí.
" Vong Cơ có biết hay không."
" Con đã nói qua với Lam Trạm, Loạn Táng Cương dù sao cũng từng là nhà của con, con nghĩ thanh trừ hết oán khí ở đó bắt đầu lại cuộc sống mới và đem toàn tộc Ôn Tình trở về, cô ấy không nên chôn vùi tài năng của mình nơi rừng hoang."
Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần hai mặt nhìn nhau, chung quy ngay từ đầu bọn họ đã sai, Ôn Tình toàn tộc không có tội, cũng may... cũng may là họ vẫn an toàn.
" Vô Tiện, nếu con đã quyết thì cứ làm, có khó khăn gì cứ nói với Hi Thần, chúng ta đã là một gia đình không cần phải câu nệ."
" Tạ ơn thúc phụ."
" Được rồi, con cùng Hi Thần bàn bạc đi, ta không phiền các ngươi."
Cứ thế Lam Khải Nhân rời đi, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Hi Thần trao đổi những điều cần thiết, qua hai hôm sau Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mang theo môn sinh Lam gia đến Loạn Táng Cương.
Nhìn lại Loạn Táng Cương tiêu điều tất cả tựa như một giấc mộng, nơi đây đã từng là nhà của hắn, sắp tới cũng sẽ là nhà của hắn nhưng là một ngôi nhà hoàn chỉnh hơn. Lam Tư Truy nhìn Loạn Táng Cương trong lòng có một cảm xúc kì lạ, một chút gì đó lưu luyến cùng hoài niệm, nhìn vị huynh đệ của mình ngẩn người Lam Cảnh Nghi vỗ vai Lam Tư Truy mà thắc mắc.
" Tư Truy, làm sao vậy."
" Không sao, chỉ là ta thấy có chút quen thuộc."
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nghe được lời nói của Lam Tư Truy hai mặt nhìn nhau, dù sao cũng đã hơn mười một năm hơn không nhớ rõ cũng không có gì lạ, huống hồ khi đó Tư Truy chỉ mới ba tuổi.
" Tư Truy, ngươi quên rồi, mười một năm trước đây là nhà của chúng ta, nhớ lúc đó có một cây củ cải bị ta chôn trong đất, không biết Tư Truy còn nhớ hay không."
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào người Lam Vong Cơ mà cười lớn, Lam Tư Truy một dòng kí ức xưa củ chợt xẹt qua, thoáng chốc cậu nhóc đỏ mặt, cậu nhóc lúc này mới nhớ ra khi xưa mình đã ngây thơ như thế nào để bị Ngụy Vô Tiện lừa hết lần này đến lần khác.
Lam Vong Cơ nhìn hắn cười nghiên ngã mà miệng cũng khẽ nhếch lên, từ lúc có hắn y đã bớt đi cái vẻ băng lãnh thương ngày, cuộc sống một màu cũng trở nên nhiều màu sắc.
Trêu đùa đủ rồi họ cũng bắt tay vào công việc chính, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tập trung vào việc thanh trừ đi những oán khí còn sót lại của Loạn Táng Cương, môn sinh còn lại được Tư Truy cùng Cảnh Nghi dẫn dắt khai phá tất cả những thứ tàng tích xót lại của năm xưa, sau hơn hai tháng với sự làm việc không ngừng nghỉ của mọi người Loạn Táng Cương đã mang cho mình một diện mạo mới.
Ngụy Vô Tiện nhìn lại nơi đã từng là cấm địa không người, bây giờ trở nên tươi mới đầy sức sống mà cười hài lòng, để góp phần cho việc cải tạo lại Loạn Táng Cương Nhiếp Hoài Tang cũng đã giúp Ngụy Vô Tiện không ít, những phù chú phát minh mới của Ngụy Vô Tiện cũng được Nhiếp Hoài Tang giúp hắn bán ra lấy ngân lượng hổ trợ cho việc xây dựng, một phần lớn nhất vẫn là Lam gia xuất thân.
Để góp phần củng cố cho thanh danh của Ngụy Vô Tiện thì Nhiếp Hoài Tang cũng dốc sức mà soạn cho Tiện Vong hai người rất nhiều kịch bản, trong vòng hai tháng tin tức Ngụy Vô Tiện khai tông lập phái cũng truyền đi khắp nơi. Tất nhiên là không thể qua được tai của Giang Vãn Ngâm, nhưng hắn hiện tại đã là một phế nhân, môn sinh Giang gia sau khi nghe được tin Ngụy Vô Tiện muốn lập môn hộ riêng đều có ý định rời khỏi Giang gia, cũng trong hai tháng này Giang gia đã suy thoái đi rất nhiều và Giang Vãn Ngâm cũng ngày càng điên loạn, hắn đập phá gào thét mỗi ngày, Kim Lăng muốn đến thăm hắn cũng bị đuổi đi không thương tiếc, trong lòng cậu nhóc tổn thương không hề nhẹ, nhưng Kim Lăng cũng không trách Giang Vãn Ngâm, thật lòng mà nói là ai cũng thế thôi bỗng nhiên sau một đêm lại mất hết tất cả ai mà không bấn loạn.
Sau khi việc xây dựng hoàn thành Di Lăng Ngụy Thị cũng tung tin chiêu mộ môn sinh, Ngụy Vô Tiện đã gọi Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi đến dặn dò.
" Tư Truy, ngươi cùng Cảnh Nghi trở về đưa mọi người về đây đi, sẳn tiện cho các ngươi du sơn ngoạn thủy, về phần Ôn Tình ta đã truyền tin thông báo cho cô ấy, các ngươi mang theo ngân lượng để phòng cần dùng."
Lam Vong Cơ có chút lo lắng cho bọn họ, dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi hơn, lại kinh nghiệm thực tiễn cuộc sống không đủ, y sợ họ sẽ bị bắt nạt.
" Tư Truy, Cảnh Nghi đi đường cẩn thận, làm gì cũng phải suy xét không được lỗ mãn."
" Tư Truy / Cảnh Nghi xin nghe." Cả hai nghe Lam Vong Cơ dặn dò mà cúi người gật gù. Từ biệt hai người, hai đứa nhóc trở về phòng riêng của mình mà thu dọn những thứ cần thiết, nhìn theo bóng lưng hai đứa nhóc Lam Vong Cơ có chút lo lắng, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh y tuy không lâu nhưng hiện tại hắn đã có thể đọc hiểu được tâm trạng của y, hắn ôm lấy Lam Vong Cơ mà thấp giọng.
" Lam Trạm, không cần lo lắng, Tư Truy cùng Cảnh Nghi đã lớn nên để họ bước ra đời, không nên quá bao bọc họ sẽ không thể trưởng thành."
Lam Vong Cơ đứng yên cho hắn ôm lấy mình, vòng tay của hắn thật ấm áp nó có thể xua tan đi những phiền muộn trong lòng y, y biết những gì hắn nói đều đúng, chỉ là y xem bọn nhỏ như người nhà nên để họ một mình rời đi y không yên tâm, nhưng dù sao Tư Truy cùng Cảnh Nghi cũng là cái hiểu chuyện người nên cũng không nhiều bất an cho lắm.
" Ta biết, ngươi đói không, ta đi làm cơm."
" Hì hì, ta đi với ngươi."
Đúng lúc hai người muốn rời khỏi đại điện thì môn sinh Lam gia lại đi vào với một khuôn mặt thật khó xử.
" Chuyện gì vậy."
" Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, Giang gia người kéo đến đây rất đông, họ nói muốn gia nhập Ngụy Thị."
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hắn không nghĩ đến cái này trường hợp, nhưng ngẫm lại thì Giang gia giờ cũng chỉ còn là một vỏ bọc họ ở lại cũng không có ích gì, huống hồ môn sinh Giang gia từ trước đến giờ luôn luôn dành sự kính trọng cho Ngụy Vô Tiện.
" Được rồi, để ta gặp họ."
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhanh chóng ra khỏi đại điện, bên ngoài có rất nhiều người muốn gia nhập Ngụy Thị, nổi bật nhất vẫn là đám người một thời quen thuộc với Ngụy Vô Tiện, cũng có một số người năm mà Ngụy Vô Tiện bị bao vây đã chủ động rời khỏi Giang gia, nay hắn trở về nên họ lại tìm đến, Ngụy Vô Tiện nhìn họ mà khẽ thở dài, những người khác Ngụy Vô Tiện giao cho Lam Vong Cơ xử lí, còn đám người Giang gia hắn lại gặp riêng.
" Các ngươi là chuyện gì xảy ra."
" Đại.... Ngụy tông chủ, chúng ta muốn gia nhập Ngụy Thị."
" Đúng vậy, chúng ta muốn gia nhập Ngụy Thị."
Thật lòng họ muốn gọi một tiếng đại sư huynh nhưng hiện tại thân phận đã khác biệt nên thật khó mà kêu lên tiếng, Ngụy Vô Tiện nhìn họ trong lòng có rất nhiều hỗn độn, một thời cũng từng là người một nhà.
" Với ta không cần như vậy câu nệ, nhưng ta không thể thu nhận các ngươi, các ngươi rời đi Giang gia phải làm thế nào."
" Giang gia đã không còn, tông chủ hắn ngày đêm say xỉn điên cuồng đập phá, hắn căn bản đã không muốn quan tâm đến Giang gia nữa, chúng ta ở lại cũng vô nghĩa."
Ngụy Vô Tiện trong lòng luôn biết thế nào cũng có kết cục này, nhưng hắn sẽ không để Giang gia biến mất.
" Các ngươi trở về đi, Giang gia vẫn còn cần các ngươi, tự ta sẽ có cách vực dậy Giang gia, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể giữ vững lòng mình, thay Giang Trừng quản lí Liên Hoa Ổ, dù thế nào đi nữa Giang gia không thể hủy, cho ta thời gian ta sẽ đưa Giang gia trở lại quỹ đạo vốn có của nó."
" Nhưng là...."
" Trở về đi, Giang gia vẫn còn cần các ngươi, cảm ơn các ngươi vẫn còn nhớ đến ta, nhưng là ta không thể thu nhận các ngươi, chỉ hi vọng các ngươi tin ở ta, Giang gia không thể hủy, các ngươi thời gian này giúp ta trông chừng Giang Trừng, có gì cứ đến tìm ta, nhưng đừng để hắn biết."
Ngụy Vô Tiện đã nói chuyện với họ rất lâu, hắn thuyết phục họ rất nhiều, tự trong lòng hắn cũng đã có tính toán, sau sự thuyết phục của Ngụy Vô Tiện thì họ cũng đồng ý với hắn trở lại Giang gia, Ngụy Vô Tiện cũng lên kế hoạch cho bước tiếp theo, hắn dẹp đi phiền muộn mà đi tìm Lam Vong Cơ, người đang nghiêm túc tuyển chọn môn sinh, phương thức tuyển chọn của Ngụy Thị rất khác biệt, Ngụy Vô Tiện đã sáng chế ra một pháp trận riêng, những người bước chân vào pháp trận này đều phải đối mặt với sự sợ hãi lớn nhất trong lòng mình, chỉ cần họ có thể vứt bỏ chấp niệm thì sẽ dễ vàng vượt qua, nhưng nếu cố chấp thì sẽ bị mắc kẹt trong sự sợ hãi và bị đánh bật ra ngoài, cũng vì điều này mà người muốn gia nhập tuy nhiều nhưng để được chọn làm môn sinh thì lại rất ít. ( này phương pháp tui có đọc ở một fic Vong Tiện nào đó nhưng không nhớ, hi vọng bạn nào đó viết có lỡ thấy thì đừng trách tui nhé, tui không nhớ là ai nên không xin được.)
Sau cả ngày vất vả khó khăn lắm mới có ba mươi người vượt qua thử thách, Lam Vong Cơ đã giao phần còn lại cho môn sinh Lam gia, họ sẽ giúp y kiểm tra trình độ tu luyện của từng người, Ngụy Vô Tiện không muốn y phải mệt mỏi nhiều nên không cho phép y can thiệp nhiều chuyện, bất quá Lam Vong Cơ cũng muốn cho hắn một bất ngờ nên đã lôi kéo hắn đi trước mà giao lại cho môn sinh Lam gia, vốn dĩ y vẫn chưa nghĩ đến chuyện nói với hắn nhưng hôm nay môn sinh Giang gia kéo đến đây y nghĩ đã đến lúc phải cho Ngụy Vô Tiện biết bí mật này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro