Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

" Vong Cơ, đệ đang làm cái gì."

Lam Vong Cơ bị tiếng quát của Lam Hi Thần làm cho giật mình, y vội vàng mà chặn lại dòng máu đang chảy ra từ tay của mình mà lắc đầu.

" Không có, huynh trưởng, cứu Ngụy Anh."

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ mà tức giận không thôi, nếu hắn không đến kịp cũng không biết đệ đệ hắn sẽ làm ra những chuyện gì.

" Trước hết, cầm máu lại cho ta."

Lam Vong Cơ nghe Lam Hi Thần lạnh lùng quát mà cũng có chút giật mình, nhưng là y hiện tại ý nguyện chỉ có cứu Ngụy Vô Tiện.

" Huynh trưởng, Ngụy Anh mất quá nhiều máu, đệ..."

Lam Vong Cơ còn chưa nói xong đã bị Lam Hi Thần lớn giọng mà quát lên.

" Lam Vong Cơ, đệ không thương bản thân mình sao, đệ không xót bản thân mình sao, đệ không xót nhưng ta xót, thúc phụ xót, cả Vô Tiện cũng thế, còn có rất nhiều cách vì cái gì đệ phải tự tổn thương mình..."

Vốn là y không nghĩ nhiều đến thế, y sợ Ngụy Vô Tiện sẽ không chịu nổi đến khi đợi Lam Hi Thần đến, ai mà ngờ Lam Hi Thần lại dùng truyền tống phù mà đến, bị Lam Hi Thần mắng Lam Vong Cơ cũng không biết thế nào giải thích, y chỉ đành ngậm miệng không nói.

Lam Hi Thần như thế nào không hiểu nổi sợ hãi của y, chỉ là hắn khí y vì cái gì lúc nào cũng vì Ngụy Vô Tiện mà quên đi bản thân mình. Nhìn y vì mất máu sắc mặt tái đi mà Lam Hi Thần thở dài.

" Vô Tiện để ta, đệ tự đi băng bó vết thương đi."

" Vâng."

Lam Hi Thần nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ rời khỏi mà đau lòng không thôi, hắn không biết đệ đệ hắn phải đánh đổi bao nhiêu lần nữa mới có được hạnh phúc, vì cái gì mà mọi rắc rối đều bắt đệ đệ y phải gánh chịu.

Lam Hi Thần nhìn vết thương của Ngụy Vô Tiện đã được xử lí cẩn thận cũng vội xem mạch cho hắn, mạch mặc dù có chút yếu nhưng tính mạng thì cũng đã vượt qua cửa tử, cũng không biết Lam Vong Cơ đã trút bao nhiêu linh lực cùng máu vào cái cơ thể của Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần vốn đã được Cảnh Nghi nói qua tình trạng của Ngụy Vô Tiện nên dược liệu cần thiết hắn đều đem theo, Lam Hi Thần cho Ngụy Vô Tiện ăn vô đan dược giúp phục hồi thể lực, lại chạy nhanh mà đi sắc dược cho hắn.

Lam Vong Cơ băng bó xong thì cũng quay lại mà túc trực bên Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy từ lúc nhìn y băng bó vết thương đã là kinh hoàng, bởi trước đó y không hề có thương, y xử lí vết thương cho Ngụy Vô Tiện xong liền bảo Lam Tư Truy ra ngoài, cậu nhóc mặc dù lo lắng nhưng lại không muốn cãi lời y mới phải lui ra, ai ngờ chỉ thời gian ngắn cậu nhóc lại phải chứng kiến Lam Vong Cơ như vậy nhợt nhạt bộ dáng, có ngốc mới không biết Lam Vong Cơ đã làm gì.

" Hàm... Hàm Quang Quân, người nên đi nghỉ ngơi, đệ... đệ sẽ chăm sóc cho Tiện... Ngụy... Ngụy tiền bối."

Lam Vong Cơ khẽ đưa mắt nhìn sang Lam Tư Truy mà lắc đầu.

" Ta không sao, qua giờ đệ cũng không nghỉ ngơi, mau đi nghỉ đi."

Lam Vomg Cơ như thế nào có thể yên tâm mà đi nghỉ chứ, y muốn nhìn thấy Ngụy Vô Tiện có thể tỉnh lại y mới có thể yên lòng.

Lam Tư Truy đã từng được Cảnh Nghi nói qua Lam Vong Cơ là có bao nhiêu chân thành với Ngụy Vô Tiện, cậu nhóc hiện tại mới thật sự chứng kiến, lúc trước chỉ là nghe kể bây giờ tự mình nhìn thấy cậu nhóc lại càng thương y hơn.

" Đệ không đi, người thật sự cần phải nghỉ ngơi.

Lam Vong Cơ biết cậu nhóc chỉ là lo lắng cho mình, nhưng là y không thể bỏ lại Ngụy Vô Tiện.

" Nghe lời."


" Vâng."

Lam Tư Truy bị ngữ khí nghiêm nghị của y làm cho sợ, cậu nhóc vốn dĩ chưa bao giờ dám cãi lời y, cho nên đành phải lủi thủi mà trở về phòng mình.

Lam Vong Cơ ngồi một bên mà nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, y cho người đem lên nước ấm mà lau mặt cho hắn, lại chỉ cần thấy Ngụy Vô Tiện cau mày khó chịu y lại đem linh lực của mình truyền qua giúp hắn giảm đau, Lam Hi Thần sắc tốt dược trở lại nhìn Lam Vong Cơ linh lực không còn bao nhiêu mà liên tục truyền cho Ngụy Vô Tiện mà nhíu mày.

" Vong Cơ, đệ uống dược đi, kia chén còn lại của Vô Tiện."

Lam Vong Cơ tiếp nhận chén dược từ Lam Hi Thần mà một hơi uống cạn, kia dược thành phần chủ yếu là để tái tạo máu dưỡng thương, Lam Vong Cơ đem chén còn lại mà nâng Ngụy Vô Tiện lên từng muỗng đổ cho hắn.

Mà Lam Vong Cơ có đổ thế nào Ngụy Vô Tiện cũng chẳng có ý thức để nuốt, y thoáng đỏ lỗ tai mà nhìn sang Lam Hi Thần.

" Huynh... huynh trưởng, có... có thể ra ngoài một lát không."

Lam Hi Thần nhìn y xấu hổ mà vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn lắc đầu mà nhẹ giọng nói với y.

" Vô Tiện đã thoát khỏi nguy hiểm, đệ cho đệ ấy uống dược xong cũng nghỉ ngơi đi, lát ta quay lại."

Lam Hi Thần vừa khuất dạng Lam Vong Cơ mới đem dược uống vào rồi đem môi mình áp lên môi Ngụy Vô Tiện, ép hắn mở ra khớp hàm mà đẩy dược vào miệng hắn ép hắn phải nuốt xuống, thật khó khăn mới ép hắn uống hết dược Lam Vong Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm, lại chạm nhẹ lên môi mình mà lỗ tai đỏ ửng, y giống như là lợi dụng mà khinh bạc con người ta một dạng.

Mãi một lúc lâu Lam Hi Thần không thấy y trở ra mới không vui mà trở lại, Lam Vong Cơ chính nằm dưới nền nhà mà bất tỉnh nhân sự.

Vốn dĩ liên tục truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện từ đêm qua đến giờ, lại không chịu ăn uống, còn đem máu cho hắn y chính là không chịu nổi mới ngất đi.

Lam Hi Thần thật sự là tức giận, hắn đem Lam Vong Cơ đặt lên lưng mà đem qua phòng của Lam Tư Truy, cậu nhóc vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ hôn mê không ý thức mà bắt đầu sợ hãi.

" Trạch Vu Quân, Hàm... Hàm Quang Quân, người... người..."

Lam Hi Thần nhìn sợ hãi Lam Tư Truy mà vội lắc đầu trấn an.

" Đệ ấy không sao, chỉ là kiệt sức thôi, con coi mà chăm sóc đệ ấy giúp ta."

Lam Tư Truy nhận mệnh vội vàng mà trải chăn nệm ra để Lam Vong Cơ nghỉ ngơi, cậu nhóc thật sự đương y như người nhà, Ngụy Vô Tiện đã như vậy giờ thêm tới y Lam Tư Truy chính là lo sợ.

Lam Vong Cơ cả ngày hôm đó chìm sâu vào giấc ngủ, lại lâm vào ác mộng, trong mộng y nhìn thấy Giang Vãn Ngâm lạnh lùng mà đem Tam Độc cắm sâu vào nơi trái tim Ngụy Vô Tiện, y trơ mắt mà nhìn hắn từ từ ngã xuống rồi lạnh buốt, cứ thế hình ảnh của hắn trước mặt y cứ mờ dần mờ dần, dù y có gào thét thế nào cũng chẳng thể giữ nổi hình ảnh kia.

" Hàm Quang Quân... Trạm ca ca, ngươi mau tỉnh a."

Lam Tư Truy một bên canh chừng y, mắt thấy Lam Vong Cơ miệng không ngừng kêu tên Ngụy Vô Tiện hai mắt vô thức chảy ra hai dòng lệ khiến cậu nhóc kinh hãi, nhưng có gọi thế nào y vẫn không chịu tỉnh, Lam Tư Truy thật sự loạn, cậu nhóc chạy nhanh mà đi gọi Lam Hi Thần.

" Trạch Vu Quân... Hàm...Hàm Quang Quân, ngài ấy... người mau đi xem ngài ấy..."

Lam Hi Thần nhìn hoảng loạn Lam Tư Truy mà khẽ nhíu mày, hắn dặn Lam Tư Truy xem chừng dược mà vội vàng đến phòng Lam Vong Cơ, mắt thấy y lâm vào mộng cảnh mà vội vàng đem Liệt Băng của mình ra thổi Thanh Tâm Âm để giúp y có thể tĩnh tâm.

Lam Vong Cơ từ trong mộng nghe kia giai điệu mà dần dần ổn định, y run rẩy  đôi mắt mà bừng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại, cả cơ thể vẫn còn tự sợ hãi mà run lên.

Lam Hi Thần nhìn y như vậy thật sự là không chịu được, hắn còn chưa kịp nói gì Lam Vong Cơ đã tức tốc mà xốc chăn xuống giường.

" Vong Cơ, đệ muốn làm gì."

Lam Vong Cơ lúc này mới để ý đến Lam Hi Thần xuất hiện bên cạnh mình, y vội vàng mà níu lấy hắn.

" Huynh... huynh trưởng, Ngụy Anh.. Ngụy Anh."

Lam Hi Thần nhìn y như vậy loạn cũng biết y trong mộng chính là có liên quan đến Ngụy Vô Tiện, hắn thật sự hết cách với đệ đệ nhà mình, lại thật sự có chút khí Ngụy Vô Tiện như vậy hết lần này đến lần khác khiến đệ đệ mình thương tâm.

" Vô Tiện không sao, đệ hiện tại cần nghỉ ngơi."

Lam Vong Cơ thật cũng chẳng muốn nghe Lam Hi Thần nói, y bỏ qua lời của Lam Hi Thần mà xoay người ra khỏi phòng.

Lam Hi Thần nhìn y cố chấp không màng sức khỏe của mình mà thật sự bất lực, hắn cũng không biết là y kiếp trước đã nợ gì Ngụy Vô Tiện mà kiếp này phải vì hắn chịu như vậy dày vò đau khổ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong