Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ rời khỏi Loạn Táng Cương, lại men theo trí nhớ ít ỏi của hắn tìm đến một cái Khách điếm ở Di Lăng, hắn nhìn thấy nho nhỏ chính mình.

Khi đó không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại hắn mới biết được chuyện tình không đơn giản, hắn ở Di Lăng lưu lạc năm năm, mà Di Lăng cách Liên Hoa Ổ không quá xa, tại sao phải mất nhiều năm như vậy Giang Phong Miên mới tìm được chính mình.

Mà Lam Vong Cơ này một đường nhìn tiểu Ngụy Anh cùng cẩu đoạt thực, chịu đựng hết khổ sở trong lòng y như bị đao cắt, mà Ngụy Vô Tiện hắn lại chẳng để tâm, cái hắn để tâm chính là chỉ cần tiểu Ngụy Anh xuất hiện ở nơi nào thì trong góc khuất luôn có người trong coi. Hắn cùng Lam Vong Cơ theo chân kẻ giám thị, mới biết được là người của Ngu Tử Diên. Hắn có chút cười khổ trong lòng mạc danh đau xót.

Hắn nhìn thấy Giang Phong Miên biết đến Ngu Tử Diên hại chết phụ mẫu mình, lại chợt tâm thật lạnh khi nghe Giang Phong Miên lời nói.

" Tam nương, ngươi đưa kia đứa nhỏ đi nơi nào, hắn thiên phú thật cao, có thể đem hắn mang về đương A Trừng trợ thủ."

Từ thủy tới chung, Giang Phong Miên chưa từng vì hắn phụ mẫu lên tiếng, từ thủy tới chung Giang Phong Miên chỉ vì hắn thiên phú hảo mới mang hắn về nhà. Ngụy Vô Tiện trong lòng lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên cười, lại ôm lấy Lam Vong Cơ có chút chế giễu nói.

" Lam Trạm, ta sống một đời thật là một cái đại đại chê cười."

Lam Vong Cơ đau lòng, đối với những gì y nhìn thấy chỉ cảm thấy tâm thật lạnh, y chưa từng tưởng Ngụy Anh của y trải qua một cuộc sống đầy khổ sở như vậy khi ở Giang gia, khả khi xưa y luôn là trong miệng hắn nghe được Giang gia có bao nhiêu hảo, hiện tại y mới biết được Ngụy Anh của y căn bản là chưa từng hảo quá, chỉ là quá mức thiện lương bị người lừa gạt, một chén canh sau những trận đòn roi lại khiến hắn thỏa mãn, chỉ vì khi bé chịu hết khổ sở, nên khi có người vươn tay cứu vớt mình, cho mình một chút ân huệ lại nghĩ rằng là đại ân, chân tâm thật lòng.

" Ngụy Anh, không phải, ngươi tốt lắm."

" Lam Trạm..."

" Ngụy Anh, ta ở...."

Lam Vong Cơ không tốt lời nói, không biết nên như thế nào an ủi người, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng mà lặp đi lặp lại " Ta ở " , tuy đơn giản nhưng khiến người thật an tâm.

Hai người chứng kiến Ngu Tử Diên cùng Lâm Minh Tuyết như thế nào vui vẻ khi sát hại phụ mẫu mình, như thế nào vui vẻ mỗi khi đề cập đến tiểu Ngụy Anh ăn hết khổ đau. Lam Vong Cơ cho dù hàm dưỡng tốt, ngay lúc này y thật sự hận không thể sát này hai người.

Xem đến thật nhiều thật nhiều chuyện, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ánh mắt một ngưng, hắn nắm túi khóa linh trong tay nhẹ giọng nói.

" A Cha, vì sao không cho ta nhìn ngươi quá khứ..."

Lam Vong Cơ giật mình, y có chút khó hiểu nhìn Ngụy Vô Tiện, mà Ngụy Vô Tiện giờ phút này tầm mắt đều nhìn về phía túi khóa linh đang ở nhè nhẹ run lên, hắn khẽ nhắm mắt, hắn không nhìn đến Ngụy Trường Trạch là như thế nào tử, vốn hắn không nghĩ nhiều, nhưng nhiều lần nhìn Ngu Tư Diên nhắc đến Ngụy Trường Trạch thần tình trào phúng khi hắn mới nghĩ lại, hắn nhập mộng quá khứ chỉ có Tàng Sắc Tán Nhân chấp nhận.

" A Cha, A Anh muốn biết, ta đã trưởng thành..."

Theo Ngụy Vô Tiện lời nói, cũng không biết qua bao lâu, khung cảnh xung quanh hai người lại một lần nữa thay đổi, lần này hai người lại xuất hiện ở kia Khách Điếm, hắn nhìn thấy một nhà ba người chính đang nói cười vui vẻ, lại bỗng nhiên Ngụy Trường Trạch nhìn ra bên ngoài trời, một nhánh pháo hoa tín hiệu chín cánh liên bung tỏa trên bầu trời, hắn nghe thấy Ngụy Trường Trạch nói.

" Tàng Sắc, ngươi ở lại cùng A Anh, Phong Miên huynh có lẽ gặp khó khăn, ta đến đến giúp hắn, một lát lại trở về."

" Được rồi, đi cẩn thận."

Ngụy Trường Trạch ôn nhu hôn hôn phu nhân nhà mình cái trán, lại quay qua tiểu nhi tử nói.

" A Anh a cha đi một lát, ở nhà với nương ngoan biết không."

Tiểu Ngụy Anh tròn xoe đôi mắt, mi mắt cong cong sáng ngời, giọng nói mang theo chút làm nũng.

" A Cha lại đi đánh kẻ xấu sao, không mang theo A Anh cùng nương a."

Ngụy Trường Trạch ôn nhu cười, lại nhéo má tiểu Ngụy Anh một cái.

" A Cha đi giúp giúp bằng hữu, một lát trở lại, A Anh ngoan, lần sau A Cha mang ngươi đi đánh kẻ xấu."

Tiểu Ngụy Anh cũng cười, vừa nói vừa khoa tay múa chân, một nhà ba người khung cảnh phá lệ hạnh phúc.

" Kia A Anh cùng nương đợi A Cha về, A Anh còn muốn bay cao bay cao như mọi lần, còn muốn cùng A Cha nương đánh kẻ xấu."

Nhìn Ngụy Trường Trạch rời đi Ngụy Vô Tiện lại rơi nước mắt, hắn biết, lần này từ biệt gia đình hắn không còn nữa cái gọi là hạnh phúc.

Theo chân Ngụy Trường Trạch, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ phải nói là kinh ngạc đến nói không nên lời, bởi vì rõ ràng Ngụy Trường Trạch ngay giây phút này gặp được Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện mặc dù trong lòng đã biết Giang Phong Miên không thật sự quan tâm đến A Cha của mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ Giang Phong Miên có liên quan đến hại hắn A Cha.

Hắn nhìn thấy cái gì, nhìn thấy Giang Phong Miên lừa hắn A Cha vào sát trận, nhìn thấy Giang Phong Miên lạnh lùng nhìn A Cha hắn chật vật trong sát trận, lại lạnh lẽo khi nghe Giang Phong Miên lẩm bẩm.

" Trường Trạch huynh, ngươi cũng đừng trách ta, ngươi vốn không nên rời khỏi Giang gia."

Ngụy Vô Tiện vô lực ngã ngồi xuống, hắn không hiểu, đến tột cùng gia đình hắn đã làm gì sai, chỉ vì rời khỏi Giang gia, chỉ vì như vậy khiến gia đình hắn rơi vào thảm cảnh, nhân tâm thật đáng sợ, hắn rốt cuộc là quá ngu ngốc, mắt manh tâm mù, mà A Cha hắn cũng thế, Nương hắn cũng vậy, đều là bị nhân tâm lừa gạt, hóa ra, ngay từ đầu gia đình bọn họ chỉ là trò cười trong mắt thiên hạ, hay nói đúng hơn là đối với Giang gia.

Ngụy Vô Tiện thanh âm trở nên nghẹn ngào, hắn yếu đuối mà bám vào Lam Vong Cơ, có chút vô thần hỏi.

" Lam Trạm... tại sao lại như vậy... tại sao..."

Lam Vong Cơ cũng không khá hơn, y cũng muốn hỏi tại sao, tại sao thiên đạo lại như thế nhẫn tâm, rõ ràng gia đình của Ngụy Anh không làm gì sai, vì sao lại bị hãm vào cái này kết quả.

" Ngụy Anh... ta ở, ngươi cứ khóc đi, ta luôn ở."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn kia sát trận vây lấy Ngụy Trường Trạch, nhìn thấy Giang Phong Miên phóng lên tín hiệu phóng hoa, lại nhìn thấy Giang Phong Miên lạnh lùng rời đi, trong chốc lát hắn nhìn thấy Ngu Tử Diên cùng Lâm Minh Tuyết mang theo người đến, hắn nhìn thấy Ngu Tử Diên trong mắt rõ ràng có kinh ngạc nhưng chưa từng có ý ra tay cứu giúp, cũng phải... họ muốn A Cha hắn chết, làm sao lại cứu giúp.

Trong chốc lát hắn lại thấy A Nương hắn xuất hiện, Tàng Sắc Tán Nhân nhìn thấy phu quân mình gặp nguy hiểm cũng không quản nhiều, nàng một khắc cũng không dừng vội vàng vọt vào sát trận.

" Trường Trạch ca ca, sao lại thế này."

Ngụy Trường Trạch ánh mắt một ngưng, hắn có chút vô thố cùng lo lắng.

" Tàng Sắc, ngươi sao lại đến đây."

Tàng Sắc Tán Nhân dù sao về trận pháp tạo nghệ cũng là một cái kì tài, nàng một bên né tránh công kích, một bên tìm mắt trận, lại nhìn Ngụy Trường Trạch rõ ràng có chút linh lực không đủ, nàng nói.

" Ta nhìn thấy Giang gia lại phóng tín hiệu nên tìm đến, Trường Trạch ca ca ngươi còn hảo."

Ngụy Trường Trạch lắc đầu, lại vẫn chuyên tâm đối phó công kích, bất quá hắn thời gian dài sử dụng linh lực nên hiện tại thể trạng có chút không xong, nhưng không muốn nàng lo lắng hắn vội nói.

" Ta không sao."

Đãi Tàng Sắc Tán Nhân tìm được mắt trận phá tan sát trận, Ngụy Trường Trạch cũng có chút mệt mỏi, mà hai người không ngờ chính là Ngu Tử Diên lại chưa từng rời đi, mà Ngụy Trường Trạch còn đang kinh ngạc không hiểu này đám người vì sao lại xuất hiện ở đây, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đám người Ngu Tử Diên đã động thủ, Ngụy Trường Trạch mở lớn hai mắt, hắn hiện tại linh lực cạn kiệt, không có cách nào chóng đở, mắt thấy thật nhiều kiếm quang đánh tới, hắn không chút suy nghĩ đẩy ra Tàng Sắc Tán Nhân, mà Ngụy Trường Trạch ngạnh sinh sinh bị năm thanh kiếm ghim vào người.

" Trường Trạch ca ca..."

" A Cha..."

Hai tiếng gọi xé lòng, Tàng Sắc Tán Nhân còn chưa hoàn hồn đã thấy Ngụy Trường Trạch ngã xuống, nàng như hỏng mất, vội vàng ôm lấy hắn, mà Ngụy Trường Trạch bị năm thanh kiếm ghim vào người, trong đó một kiếm xuyên tim, không còn linh lực chóng đở, còn không kịp nói lời trăn trối, chỉ kịp cười một nụ cười yếu ớt nhìn nàng lại vô lực nhắm mắt.

Ngụy Vô Tiện nhìn kia một màng mà hai mắt huyết hồng, hắn có chút khống chế không được, Lam Vong Cơ còn chưa kịp nói cái gì hai người đã thoát khỏi hồi tưởng mộng cảnh, mà Ngụy Vô Tiện càng là hai mắt huyết hồng, hắn triệt đi trận pháp, cả người phát run, không nói một lời, Lam Vong Cơ chưa kịp phản ứng người đã là không thấy.

" Ngụy Anh..."

Lam Vong Cơ cũng hỏng mất, y vội vàng triệu ra Tị Trần, y biết hắn sẽ đi đâu, ngay cả y lúc đó cũng là hận không thể giết kia đám người.

Trong lúc hai người nhập mộng, vốn là Bão Sơn Tán Nhân hộ pháp, lại bị Loạn Táng Cương kết giới phá hủy mà buộc phải rời đi, hiện tại Lam gia chỉ còn lại Ôn gia người chăm sóc cho Lam Khải Nhân, còn một cái Lam Hi Thần ở lại vì hai người hộ pháp.

Lam Hi Thần mới vừa nhận ra Tĩnh Thất động tĩnh hắn còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cái bóng xẹt qua, tiếp theo là đệ đệ Lam Vong Cơ hắn thất thố hô một tiếng Ngụy Anh, lại đạp lên Tị Trận mà đi.

Lam Hi Thần không kịp nghĩ nhiều, vội vàng triệu ra Sóc Nguyệt đuổi theo. Mà Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần chung quy là tu vi thua xa Ngụy Vô Tiện, hai người một đường đuổi đến Lang Lăng, tới nơi Kim Lân Đài cũng đã loạn thành một đoàn.

" Ngụy Anh..."

" Vô Tiện..."

Lam Vong Cơ nhìn thấy Kim Lân Đài người nằm ngã trái ngã phải trong lòng bất an, lại dương mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ở trong đại sảnh, bên trong chính là Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly đang bảo vệ một người, chính là Lâm Minh Tuyết.

" Ta bảo các ngươi cút, nếu không đừng trách ta..."

Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện lạnh lùng hai mắt cùng thật sâu hận ý không hiểu ra làm sao, hắn cắn răng, có chút khó hiểu nói.

" Ngụy Vô Tiện, ngươi lại điên cái gì."

Mà Giang Yếm Ly càng là nước mắt lưng tròng.

" A Tiện...."

Còn không đợi Giang Yếm Ly nói cái gì, Ngụy Vô Tiện đã lạnh lùng quát.

" Câm miệng, Giang Yếm Ly, niệm tình ngươi năm xưa thật lòng đối đãi ta một hồi, ta không giết ngươi, đừng thách thức kiên nhẫn của ta."

Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần vội vàng chạy vào đại sảnh, Lam Vong Cơ cũng là ánh mắt phẫn hận mà nhìn Lâm Minh Tuyết, y lạnh giọng nói.

" Giết người đền mạng."

Cứ việc Lam Vong Cơ không giải thích, Lam Hi Thần giờ phút này cũng đã hiểu, hắn biết hai người nhập mộng hồi tưởng, giờ khắc này nhìn hai người như thế phẫn nộ nhìn Lâm Minh Tuyết hắn có gì còn không hiểu đâu.

Nhưng mà Kim Tử Hiên không hiểu, hắn mắt trợn trắng mà nhìn Lam Vong Cơ.

" Ngươi nói cái gì, Hàm Quang Quân ngươi..."

Không đợi Kim Tử Hiện nói xong, Ngụy Vô Tiện đã mất kiên nhẫn mà phất tay ném Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly ra ngoài, lại buông ra uy áp khiến Lâm Minh Tuyết quỳ rạp xuống nền đất, thất khiếu đổ máu.

" Mẫu thân..."

Kim Tử Hiên mặc kệ thương thế, hắn lại lung lay đứng lên, còn chưa kịp bước đến Lâm Minh Tuyết nơi đó, đã nghe Ngụy Vô Tiện gằn giọng.

" Vì sao, gia đình ta làm gì các ngươi, vì sao phải hại phụ mẫu ta, ngươi thích lấy kiếm đâm người như vậy, ta thành toàn ngươi..."

Ngụy Vô Tiện dứt lời, hắn một cái phất tay, năm thanh kiếm nằm rơi rụng trên mặt đất bỗng nâng lên, lại hướng về phía Lâm Minh Tuyết đâm tới, Lam Vong Cơ kinh hãi, y vội vàng nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện.

" Ngụy Anh... ngươi không thể lây dính máu tươi."

Tiếng quát của Lam Vong Cơ khiến Ngụy Vô Tiện ngừng lại một chút, hai mắt hắn vẫn là huyết hồng, lại nhếch miệng cười, hắn nói.

" Lam Trạm, A Cha chết thật thảm, là họ giết A Cha, ta vì sao không thể trả thù, dính máu tươi thì lại thế nào, ta muốn bà ta nợ máu phải trả bằng máu..."

Lam Vong Cơ biết hắn hận, y cũng biết hắn muốn báo thù, nhưng y cũng biết hắn là Phật Tu, nếu hắn tay nhiễm máu tươi chính là dính lấy sát nghiệt, y không muốn.

" Ngụy Anh, ta giúp ngươi, ngươi không nên vì những kẻ không đáng mà ôm sát nghiệt."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, hắn không sợ tay mình nhiễm máu tươi, cuộc đời hắn cứu giúp vô số người, lại chưa từng nghĩ phụ mẫu mình lại như vậy thảm trạng.

" Ta cứu nhiều người như vậy, lại không cứu được cha nương, chỉ là một kiện ân oán vì sao lại không thể giải quyết, ta tu tiên vấn đạo có gì ý nghĩa, ta cảnh giới cao để làm gì khi thù giết cha diệt mẫu cũng không thể tự tay mình trả."

Theo tiếng nói Ngụy Vô Tiện chấm dứt, năm thanh kiếm thẳng tắp cắm vào Lâm Minh Tuyết, kia năm thanh kiếm vị trí đều là cùng Ngụy Trường Trạch khi đó bị sát hại bộ dáng, Lam Vong Cơ trợn lớn hai mắt, nhưng y cũng biết hắn không sai, chỉ là y có chút lo lắng hắn lây dính sát nghiệt mà thôi.

Mà Kim Tử Hiên càng là kinh nghi, hắn nhìn thấy năm thanh kiếm cắm vào người Lâm Minh Tuyết, cả người hắn đều run lên.

" Mẫu thân..."

Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Tử Hiên ôm lấy Lâm Minh Tuyết, hắn chỉ nhàn nhạt nói.

" Các ngươi đãi ta phụ mẫu như thế nào, ta trả lại như thế đó... ta ân oán phân minh, người không liên quan ta sẽ không nói đến."

Giang Yếm Ly cũng là kinh nghi chưa định, những gì Ngụy Vô Tiện nói Giang Yếm Ly đều hiểu, chỉ là nàng không hề nghĩ đến phụ mẫu của Ngụy Vô Tiện là như thế cách chết.

" A Tiện..."

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Yếm Ly, hắn lạnh giọng nói.

" Đừng gọi ta, nể tình ngươi năm đó chăm sóc Lam Trạm, ta không giết ngươi, có điều... ta hi vọng từ nay về sau ta không còn nghe thấy bất cứ cái gì đồn đãi về cha nương ta làm bẩn, còn có họ là như thế nào tử... ta muốn ngươi đứng ra chứng thực..."

Giang Yếm Ly mãnh run, nàng biết một khi Ngụy Vô Tiện biết được sự thật hắn sẽ không thể nào không trả thù, chỉ là nàng thật lòng đương hắn như đệ đệ, nàng cũng biết là gia đình mình nợ hắn, Giang Yếm Ly lau đi nước mắt nàng nói.

" Thực xin lỗi... ta sẽ..."

Ngụy Vô Tiện không nói thêm bất cứ điều gì, hắn xoay người nắm lấy tay Lam Vong Cơ, lại nhìn Lam Hi Thần.

" Đi thôi..."

Ba người phút chốc biến mất ở Kim Lân Đài, Giang Yếm Ly vẫn còn ngây ngốc nhìn, nàng cứ ngỡ mọi chuyện theo cha nương nàng chết đi là đã kết thúc, lại chưa từng tưởng có một ngày Ngụy Vô Tiện sẽ biết được. Năm đó nàng nghe lén được cha nương nói chuyện, cũng nghe lén Lâm Minh Tuyết cùng Ngu Tư Diên trào phúng Ngụy Trường Trạch, nàng khi đó cũng là kinh hách không dám tin, sau lại Giang Phong Miên mang Ngụy Vô Tiện trở về, nàng biết gia đình nàng nợ hắn, cho nên nàng một phần đương hắn như đệ đệ, một phần là muốn vì phụ mẫu mình âm thầm chuộc lỗi.

Năm đó nàng vì Ngụy Vô Tiện bị phạt Tử Điện mà nằm trên giường mấy ngày, tâm sinh không đành lòng chạy đi chất vấn Ngu Tử Diên, lại bị Ngụy Vô Tiện giữa chừng nhìn thấy. Nàng còn nhớ khi đó, nàng hướng Ngu Tử Diên cầu xin nói.

" A Nương, chúng ta nợ gia đình A Tiện, người vì sao như vậy nhẫn tâm, người không sợ đến một ngày nào đó A Tiện biết được việc người làm, A Tiện hội..."

Trả thù hai chữ nàng còn chưa nói ra đã bị một bạt tai, khi đó Ngụy Vô Tiện chắc chắn là nghe được nàng nói chuyện, chỉ là hắn không nghĩ nhiều, lại nhìn thấy nàng bị đánh hắn trong lòng đã quýnh lên, làm gì còn thời gian mà suy nghĩ.

Giang Yếm Ly lắc đầu mệt mỏi, trong lòng nàng thầm nói.

" A Tiện, ta biết gia đình ta thực xin lỗi ngươi, chỉ là sư tỷ.... thật sự xem ngươi như người nhà, hi vọng về sau ngươi cùng Vong Cơ sẽ hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong