Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Chín mươi chín đạo lôi kiếp bổ xuống vừa dứt, Ngụy Vô Tiện cả người thoát lực ngã xuống, hắn hiện tại y phục rách tung tóe, làn da cũng bị sét đánh đến cháy bỏng, nhìn hắn hiện tại thảm đến không được.

Cứ ngỡ chín mươi đạo lôi kiếp là kết thúc, vốn dĩ này lôi kiếp thanh thế là Tu Chân Giới một ngàn năm trở lại đây đã không có, nhưng càng lệnh người khiếp sợ chính là lôi vân vẫn chưa hề tan đi, mà là từng đám từng đám lôi vân tề tụ mà đến, tựa như Thiên Đạo lần này muốn tiêu diệt cái này không nên có người ở Tu Chân Giới, Lam Vong Cơ cả người mãnh run, nơi lồng ngực như có ai bóp chặt, ngay lúc này y thực loạn.

" Vong Cơ... đệ lúc này không thể vào."

Lam Vong Cơ vốn muốn vọt vào lôi kiếp thay Ngụy Vô Tiện chặn lại này một đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng là ý định của y bị bên cạnh Lam Hi Thần nhận ra mà ngăn lại.

Kì thật y biết mình không thể vào, vì vốn dĩ một người chống đở lôi kiếp đã khó khăn, nếu y vọt vào lôi kiếp chắc chắn sẽ càng hung hãn, nhưng y thật sự sợ, y sợ mình lại một lần nữa chứng kiến Ngụy Anh của y ngã xuống.

" Vong Cơ, đệ phải tin tưởng Vô Tiện, đệ ấy sẽ không có việc gì."

" Huynh trưởng... chính là ta sợ hãi..."

Lam Vong Cơ thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, Lam Hi Thần đau lòng, năm ấy Ngụy Vô Tiện xảy ra chuyện Lam Vong Cơ cũng tựa như chết đi một lần, hiện tại quá khứ có thể lại một lần tái diễn... như vậy Lam Vong Cơ làm sao mà sống tiếp.

Mà Ngụy Vô Tiện giờ khắc này hắn chính là nỏ mạnh hết đà, hai mắt hắn trợn trừng nhìn lôi vân trên kia, trong lòng hắn thầm mắng.

" Thật muốn tiêu diệt ta không thành a... này cũng quá ác độc đi..."

Ngụy Vô Tiện âm thầm cắn chặt răng, vốn dĩ lần này lôi kiếp hắn là không nghĩ đến, lúc trước mỗi lần thăng cấp sư tôn đều là cho hắn chuẩn bị rất nhiều thứ bảo mệnh, nhưng lần này hắn một chút chuẩn bị cũng chưa, Ngụy Vô Tiện ngay lúc này lại ngạnh sinh sinh mà ngồi dậy, hắn không thể thua tại Thiên Đạo trong tay a, Lam Trạm còn chờ hắn đâu.

Ngụy Vô Tiện ý niệm khẽ động, Hồng Liên, Tùy Tiện cùng Trần Tình cùng nhau xuất hiện, lại phút chốc cả ba cùng nhau dung hợp thành một tấm chắn bảo vệ, vốn dĩ từ lúc hắn đối kháng lôi kiếp này ba cái khí linh chính là một bên không ngừng vì hắn hộ pháp, hiện tại cũng đã là bị tổn hại thất thất bát bát, chính là hắn hiện tại không còn gì có thể đối kháng lôi kiếp, hắn chỉ còn một cái có thể sử dụng, chính hắn cũng biết lần này rất nguy hiểm, nếu như cả ba cái đều không thể chắn lôi kiếp, hắn cũng sẽ đi theo hôi phi yên diệt.

" Thật có lỗi... lần này ủy khuất các ngươi..."

Cái chắn của Ngụy Vô Tiện vừa mới hoàn thành, một đạo lôi kiếp cuối cùng cũng đi theo bổ xuống, một cái lóe mắt tất cả mọi người bên ngoài đều không thể thấy được Ngụy Vô Tiện thân ảnh, xung quanh những người mang Nguyên Anh cũng là trực tiếp bị lôi kiếp bên đó chấn cho bị thương. Mà Lam Gia người bên này may mắn có Bão Sơn Tán Nhân lập kết giới bảo vệ mới xem như là an toàn, bất quá kết giới của họ không duy trì được bao lâu, mặc dù quan sát từ xa, nhưng kết giới bởi vì chấn động đã đi theo xuất hiện vết nứt.

Một đạo lôi kiếp kia vừa tiêu tán, Hồng Liên, Tùy Tiện cùng Trần Tình cũng đi theo mà phân ra rơi xuống, lại nhất nhất khôi phục nguyên hình, ba cái khí linh nằm yên trên mặt đất không hề có sinh cơ, mà Ngụy Vô Tiện mặc dù có tấm chắn bảo vệ, nhưng hắn cũng không tránh khỏi bị lôi kiếp bổ xuống, chỉ là giảm đi cho hắn năm thành nguy hiểm, ít nhất nhiêu đó cũng đủ để hắn chóng đở, bất quá lôi kiếp vừa dứt hắn cũng không hề động.

Theo sau một đạo quang mang chiếu xuống ngay nơi Ngụy Vô Tiện đang nằm, đây cũng là do Thiên Đạo không cam lòng rút đi lôi kiếp theo quy tắc ban thưởng.

" Thành... Vô Tiện thành công... Vong Cơ, đệ nên yên lòng..."

Tất cả Lam gia người cùng Bão Sơn Tán Nhân đều không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi, hiển nhiên vừa rồi đều tinh thần căng chặt, đợi cho quang mang tán đi, Lam Vong Cơ là cái thứ nhất vọt qua nơi Ngụy Vô Tiện vẫn còn không nhúc nhích.

" Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện toàn thân cháy xém đã khôi phục không sai biệt lắm, bất quá y phục rách rưới không thể nào che chắn thân mình, làn da trắng nõn cứ thế mà hiện ra, phát quan của hắn càng là đứt đoạn, tóc đen xỏa tung tán loạn, nhìn hắn lúc này vẫn là thảm không nở nhìn.

Lam Vong Cơ vội lấy áo choàng khoát lên cho Ngụy Vô Tiện, lại đở hắn ngồi dậy, Ngụy Vô Tiện tựa không xương giống nhau mà dựa vào Lam Vong Cơ. Mặc dù vẫn là một bộ nói không ra hơi, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn là tươi cười nói.

" Lam Trạm, ta thành công..."

Lam Vong Cơ nhìn hắn vui vẻ như vậy cũng không vơi đi lo lắng trong lòng, y chỉ nói.

" Ân, ngươi thấy thế nào..."

Ngụy Vô Tiện khẽ cười, hắn nói.

" Ta không sao, điều tức một chút là tốt rồi, trở lại Vân Thâm ta cần bế quan củng cố tu vi..."

Lam Vong Cơ nghe hắn nói thế lại gật đầu vội bảo.

" Vậy ngươi điều tức một lúc đi, ta hộ pháp cho ngươi..."

Ngụy Vô Tiện cũng không cậy mạnh, hắn gật đầu với y, rất nhanh lại đả tọa tu luyện, Lam Vong Cơ lại đặt xuống một cái Tụ Linh Trận, trở tay vung ra kết giới bảo vệ hai người, lại thoáng nhìn thấy Hồng Liên, Tùy Tiện cùng Trần Tình nằm chơ vơ trên mặt đất, Lam Vong Cơ vội đứng lên đi nhặt chúng trở về đặt ở Ngụy Vô Tiện bên người.

Ngụy Vô Tiện biết còn có người đợi mình nên hắn không đả tọa lâu lắm, sau hai canh giờ hắn thu hồi linh lực mà mở mắt, Lam Vong Cơ vẫn còn bên cạnh vì hắn hộ pháp.

" Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ còn đang suy nghĩ chút chuyện, nghe hắn gọi mới giật mình, y lại gần hắn đầy quan tâm hỏi.

" Thế nào..."

" Ta không sao, đi thôi... mọi người còn đang chờ đâu."

Lam Vong Cơ nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi, mà Ngụy Vô Tiện thấy y cứ nhìn mình hắn cũng theo tầm mắt y nhìn lại, hắn ngoại trừ áo choàng của Lam Vong Cơ có thể miễn cưỡng che đậy thân mình, còn lại phải nói là hắn mặc y phục cũng như không, mặt già Ngụy Vô Tiện thoáng chốc đỏ lên, hắn có chút ngượng ngùng nói.

" Ngươi chờ ta..."

Vốn hai người không phải là chưa từng thân cận, chẳng có gì để đỏ mặt, bất quá này là ở chốn đông người, da mặt dày như Ngụy Vô Tiện cũng không chịu nổi, hắn vung tay tạo ra một kết giới ngăn trở tầm mắt của mọi người, lại nhanh chóng lấy một bộ y phục sạch sẽ khác mặc vào, tiếng vải sột soạt vang lên rồi kết thúc, Lam Vong Cơ lúc này mới xoay người nói.

" Ta giúp ngươi vấn tóc..."

Ngụy Vô Tiện vốn định tự mình làm, lại không nghĩ nghe được Lam Vong Cơ vừa nói, tay hắn vừa nâng lên lại thả xuống, miệng nở nụ cười tự giác tiến đến gần Lam Vong Cơ để y vấn tóc giúp mình, Lam Vong Cơ chuyên tâm cho hắn vấn tóc, đợi Ngụy Vô Tiện trở lại là một nhẹ nhàng tuấn tú công tử hình tượng vốn có ý mới nói.

" Sư tổ đến... còn đang đợi ngươi..."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, hắn không nghĩ Bão Sơn Tán Nhân sẽ một lần nữa rời núi, còn không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời Lam Vong Cơ lại vươn tay chỉ về phía Tụ Linh Trận, ba cái khí linh đang nằm im lìm nơi đó.

" Còn có bọn họ..."

Ngụy Vô Tiện dơ tay đở trán, hắn có chút chột dạ, xấu hổ mà nhìn Lam Vong Cơ cười cười, hắn đem ba cái khí linh thu vào thức hải, trong óc hắn liền đồng thanh vang lên ba cái suy yếu giọng nói.

" Chủ nhân, ngươi thật là cái không có trách nhiệm..."

Ngụy Vô Tiện khóe miệng trừu trừu, hắn chỉ là quá mệt mỏi mới tạm thời quên mà thôi, có cần phải như thế không a. Bất quá nghĩ về nghĩ hắn cũng không lên tiếng phản bác, lại nhìn Lam Vong Cơ, nắm lấy tay y, triệt bỏ kết giới.

" Đi thôi..."

Hai người tay nắm tay bước ra ngoài, tiên môn bách gia ban đầu còn đang thắc mắc người đang thăng cấp là ai mà khiến Lam gia người như vậy quan tâm, hiện tại thân ảnh Ngụy Vô Tiện hiện ra lại khiến cho một đám có kinh hãi cũng có kinh ngạc.

" Ngụy... Ngụy Vô Tiện..."

" Di... Di Lăng Lão Tổ..."

Từng tiếng từng tiếng kinh hô vang lên, Ngụy Vô Tiện lại không để tâm, hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ bước đến khu vực Lam gia người, hắn nhìn thấy một vị trung niên nữ tử, khuôn mặt phúc hậu lại ôn nhu, miệng mỉm cười nhìn hắn, vốn dĩ Lam gia người nhân số còn không quá bốn mươi người, hiện tại nhìn này xa lạ nữ tử hắn cũng đoán được nàng là Bão Sơn Tán Nhân.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn Lam người nhà nhẹ gật đầu một cái, lại hướng Bão Sơn Tán Nhân hành đại lễ.

" A Anh gặp qua sư tổ..."

Bão Sơn Tán Nhân nhìn Ngụy Vô Tiện yên lặng đánh giá, lại cảm nhận được hắn uy lực sâu không lường được, tu vi của hắn nàng nhìn không ra, chỉ có thể chứng minh hắn tu vi đã vượt qua nàng, nàng hiện tại chỉ ở Đại Thừa Kỳ giai đoạn giữa, mà Ngụy Vô Tiện hiển nhiên đã bước vào Độ Kiếp Kỳ.

" Tốt... hảo hài tử, ngươi rất giống Tàng Sắc, lần này xem ra sư tổ còn không bằng ngươi..."

Tất cả mọi người đều không hiểu Bão Sơn Tán Nhân là ý gì, bởi vốn dĩ Tu Chân Giới suy thoái, mà Bão Sơn Tán Nhân là đại năng duy nhất còn sót lại, kiến thức họ xa xa không bằng nàng, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hiểu, Thánh Cảnh ở thế giới của hắn tương đương với Độ Kiếp Kỳ ở nơi này.

Mà không đợi cho Ngụy Vô Tiện lên tiếng, thì đã có kẻ ngu xuẩn cầm đầu chất vấn.

" Ngụy Vô Tiện, ngươi vậy mà không chết, một năm này lệ quỷ hoành hành có phải hay không là ngươi dở trò."

" Đúng vậy, ngoài hắn ra thì có ai làm được điều này..."

" Hắn vậy mà không chết... thế nhưng là năm đó... "

" Quản hắn chết hay không, này đó lệ quỷ nhóm khẳng định là hắn làm ra..."

" Lam gia người năm đó còn lớn tiếng nói mình oan, nay lại cất dấu đại ma đầu làm loạn..."

" Đúng đúng, mấy năm nay họ làm trò không lui tới tiên môn bách gia, hóa ra là ôm mộng trả thù..."

" Tán tận lương tâm..."

Tiên môn bách gia mồm năm miệng mười bắt đầu lên tiếng thoái mạ. Ngụy Vô Tiện tâm chợt lạnh, Bão Sơn Tán Nhân muốn lên tiếng lại bị hắn ngăn lại, Ngụy Vô Tiện mắt lạnh mà quét về phía đám người, hắn thả ra uy áp, cho dù là ở Nguyên Anh đỉnh núi cũng phải phun ra máu tươi mà khụy gối, mà Kim Đan người càng là trực tiếp ngất xỉu.

" Tán tận lương tâm... buồn cười, ta tự hỏi ta đã làm gì các ngươi, giết cha giết mẹ, cướp thê đoạt nhi hay là diệt môn. Ta căn bản cái gì cũng không làm, Xạ Nhật Chi Chinh ta tự thân một mình trợ các ngươi, đổi lại ta mang một cái chê cười danh hào, ta vì ân tình bảo vệ Ôn Tình một mạch lại bị các ngươi nói vong ân phụ nghĩa phản bội Giang gia, ta ở Loạn Táng Cương cho các ngươi thanh lọc oán khí diệt trừ tai họa lại bị cho là tự lập môn hộ chiếm núi làm vua, bắt ép dân nữ dâm loạn ngày đêm sênh ca... thật buồn cười, ta không lên tiếng thanh minh không có nghĩa là ta chấp nhận các ngươi buộc tội..."

" Ta trước kia im lặng, không có nghĩa hiện tại cũng thế, các ngươi đừng cho rằng hiện tại vẫn như là năm đó muốn làm gì thì làm, các ngươi không có cái kia bản lĩnh..."

" A Tiện..."

Ngụy Vô Tiện nguyên bản trong lòng thật tức giận, lại mạt danh nghe thấy một tiếng gọi mà hắn không muốn nghe nhất... ít nhất là ở hiện tại hắn không muốn nghe. Mà đám tiên môn bách gia bị uy áp của Ngụy Vô Tiện sợ tới mức không dám trả lời, chỉ có Giang Yếm Ly, nàng khóe mắt hồng hồng, hai hàng nước mắt không tự chủ rơi xuống, lại run run mà nhìn phía hắn, nàng có thật nhiều lời muốn nói, nhưng thốt lên cũng chỉ có A Tiện hai chữ.

" Giang cô nương..." Mà Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn là ngũ vị tạp trần, hắn có chút nan kham, nhìn về phía Giang Yếm Ly còn có Giang Trừng đang im lặng nơi đó, hắn chỉ có thể cứng đờ mà xưng ra một cái xa lạ xưng hô.

Lam Vong Cơ nhận ra được Ngụy Vô Tiện cảm xúc rối loạn, y khẽ nắm lấy tay hắn trấn an, cứ việc y không biết tại sao hắn như vậy lãnh đạm, nhưng y vẫn sẽ đứng ở hắn bên này. Mà Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện như thế lãnh đạm hắn càng là giận sôi, bao nhiêu năm qua Giang Yếm Ly vì Ngụy Vô Tiện mà cắt đứt liên hệ với hắn, bọn họ cũng chỉ mới hòa hợp trở lại cách đây năm năm, nhưng Giang Yếm Ly ngày đêm thương tâm không phải là giả.

" Ngụy Vô Tiện, ngươi dám như vậy nói chuyện với a tỷ, ngươi có biết nàng có bao nhiêu khổ sở sao... ngươi con mẹ nó là...."

Giang Trừng còn chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện đã lãnh đạm cắt lời.

" Giang tông chủ, thỉnh nói cẩn thận, Giang cô nương trước đây vì ta làm những kia chuyện ta đương nhiên nhớ kĩ, chỉ là... có một số chuyện trước khi ta làm rõ ràng ta không muốn cùng các ngươi có bất cứ điều gì liên hệ, chúng ta cứ như vậy đừng quá đi..."

Cứ việc Giang Trừng không hiểu Ngụy Vô Tiện ý tứ, nhưng Giang Yếm Ly sau một chút suy nghĩ nháy mắt sắc mặt trắng bệch, Ngụy Vô Tiện nhìn nàng phản ứng trong tròng cười nhạt một chút, hắn khép lại hai mắt, lại tái mở mắt khi đã không nhìn về phía họ đám người mà là nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nhìn về phía Lam gia người rồi nói.

" Chúng ta đi thôi."

Lam gia người mặc dù không hiểu Ngụy Vô Tiện cùng Giang Yếm Ly xảy ra việc gì, nhưng họ không có tâm nghiên cứu, dù sao Ngụy Vô Tiện mới thật là người nhà, đoàn người bỏ lại một đám tiên môn bách gia đang phẫn nộ ngự kiếm rời đi, không hề quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong