Chương 47
Vì đã dung nhập thần hồn nên tui lại gọi Không Si là Ngụy Vô Tiện nhé mn
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đã không còn kia chắn bảo vệ, cũng ngừng lại cầm âm của mình, y vội vàng đi lên trước, giọng nói y có chút run rẩy.
" Ngụy... Anh... là ngươi thật sao..."
Ngụy Tư Niệm nhìn thấy phụ thân mình đã hết nguy hiểm, tâm treo cao cũng buông xuống, tiểu cô nướng đến bên cạnh Lam Vong Cơ vội nói.
" A Cha, người chắc chắn là phụ thân, Trần Tình cùng Tùy Tiện nhìn thấy phụ thân đều hóa thân, mà Trần Tình còn gọi phụ thân là chủ nhân đâu..."
Lam Vong Cơ nội tâm vui mừng cùng sợ hãi, y sợ hãi điều gì chính y cũng không biết được, chỉ có thể run rẩy nghẹn lời.
" Từ nhi... bao nhiêu năm qua con chịu khổ rồi..."
Lam Vong Cơ ôm tiểu cô nương vào lòng, có chút mờ mịt, lại có chút chờ mong, càng nhiều là thương tiếc, mà Ngụy Tư Niệm lúc này tâm trạng đã khôi phục bình thường, tiểu cô nương lúc này có chút ngẩn ra, lại một trận mừng như điên...
" A Cha, người nói được... người nói được rồi... thật tốt quá..."
Lam Vong Cơ cũng ngây dại, cũng là, từ lúc tỉnh lại y luôn cùng Ngụy Tư Niệm nói chuyện, chẳng qua khi đó hai người tâm trí không phải ở chuyện này, một mực lo lắng đặt lên Ngụy Vô Tiện nên hiện tại bình ổn tâm tình mới có thể cẩn thận suy xét.
" Ân... ta đã không ngại..."
" Vậy con đi gọi Tình cô cô đến, còn có thúc công cùng sư bá nữa..."
" Ân..."
Ngụy Tư Niệm nội tâm dâng trào hạnh phúc, tiểu cô nương vừa đi vừa lẩm bẩm.
" Thật tốt... thật tốt... phụ thân đã trở lại, A Cha cũng không phải khổ sở nữa, thật tốt... thật tốt..."
Ngụy Tư Niệm vui tươi hớn hở chạy đi tìm Ôn Tình, chỉ kịp nói cho Ôn Tình một câu lại chạy vội đi.
" Tình cô cô, A Cha đã tỉnh, người mau đi xem..."
Còn không chờ Ôn Tình trả lời, tiểu cô nương đã mất dạng, Ôn Tình nhìn khóe mắt đều không che dấu được vui mừng của Ngụy Tư Niệm mà kinh nghi, Ngụy Tư Niệm mười lăm năm qua chưa có bao giờ mà tràn ngập niềm vui như thế.
Ôn Tình cũng không nhiều lắm chần chờ, vội vàng mang lên y cụ đi đến Tĩnh Thất, đến nơi đã nhìn thấy Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân ở đó, hai người chính hốc mắt hồng hồng mà nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.
" Tiên Sinh, Hi Thần, các người làm sao vậy..."
Lam Hi Thần cùng Ôn Tình mười lăm năn qua lẫn nhau học hỏi về y thuật, lại sinh ra cảm tình, hiện tại tuy là vẫn chưa hợp tịch đại điển nhưng quan hệ của hai người cả Vân Thâm đều biết.
" A Tình, nàng mau xem xem Vô Tiện thế nào..." Lam Hi Thần nhìn thấy Ôn Tình bước đến vội vàng nói.
Ôn Tình trong lòng thở dài, kì thật từ lúc Ngụy Vô Tiện xảy ra chuyện thì tất cả mọi người cũng chưa từng có một ngày vui vẻ quá, cả Vân Thâm rộng lớn, nhân khẩu lại không tới trăm người, đến cả khăn tang cũng chỉ mới tháo dở cách đây không quá một tháng. Hiện tại nam tử trên giường này dù là hình dáng của Ngụy Vô Tiện, dù là Trần Tình cùng Tùy Tiện đều nhận hắn làm chủ, nhưng trước đó nàng biết hắn không nhận ra Lam Vong Cơ, trong tâm vẫn là có chút lo sợ mọi người ôm quá nhiều hi vọng.
Ôn Tình im lặng không nói, chỉ nhẹ gật đầu đi đến vì Ngụy Vô Tiện bắt mạch, cảm thấy hắn không có gì đáng ngại mới nói.
" Hắn chỉ là còn chút thương do bị phản phệ lúc trước, tất cả đều không còn đáng ngại, hẳn là mau tỉnh..."
Lam Vong Cơ nghe Ôn Tình cấp đáp án giống như Lam Hi Thần lúc này mới nhẹ thở ra, lại đôi mắt vẫn không rời đi Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình nhìn y lại khẽ nói.
" Vong Cơ để ta xem mạch cho đệ..."
" Tình tỷ, ta đã không ngại..."
Lời vừa ra khiến Ôn Tình trợn to hai mắt, rất lâu rồi nàng không hề nghe được giọng nói của Lam Vong Cơ, lại nhìn về phía Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân cũng không phải rất ngạc nhiên, cô lẽ trước khi nàng đến họ đã biết điều này.
" Vong Cơ, đệ đã có thể...." Ôn Tình không nói hết câu, Lam Vong Cơ cũng hiểu cô nói cái gì, y nhẹ gật đầu lại nói.
" Ân... đệ hiện tại rất tốt, theo Từ nhi nói... có lẽ là Ngụy Anh cho đệ uống kia bình dược..."
Ôn Tình kinh ngạc qua đi lại cười, thảo nào Ngụy Tư Niệm lại vui như vậy.
" Vậy là tốt rồi, đệ nhiều ngày như vậy nằm trên giường cũng chưa ăn gì, để ta gọi người mang đến..."
Ôn Tình vừa dứt lời, đã nghe tiếng nói đầy hớn hở của Ngụy Tư Niệm vang lên.
" Không cần... không cần, con mang đến đây..."
Lam Khải Nhân ngày thường nghiêm khắc, hôm nay nhìn thấy Ngụy Tư Niệm như vậy không quy củ cũng không lên tiếng trách mắng, hiếm thấy được trên nét mặt nghiêm khắc kia một tia vui mừng.
Xác nhận Ngụy Vô Tiện đã không có việc gì, tất cả mọi người cũng rời đi, để lại không gian cho Lam Vong Cơ, uống lên một chút cháo, Lam Vong Cơ lại lấy ra Vong Cơ cầm của mình, một lần nữa tấu lên một giai điệu mà đã lâu rồi y không đạn qua.
" A Cha, người vừa mới tỉnh không nên vận linh lực..."
" Ta đã không sao, con không cần lo lắng..."
Ngụy Tư Niệm cũng không nhiều lời, nhìn thấy Lam Vong Cơ hiện giờ khí sắc hồng hào, tiểu cô nương tâm cũng không có như trước đây phiền muộn, nàng chỉ nói.
" A Cha, phụ thân khi nào mới tỉnh lại..."
" Ta không biết." Lam Vong Cơ có chút mờ mịt, y không biết sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại thì sẽ như thế nào, nhìn Ngụy Vô Tiện hiện tại đều đã bước chân vào đại viên mãn công lực, y có chút vô thố, người này có thật là Ngụy Anh của y hay không, nếu là Ngụy Anh vì sao bao nhiêu năm qua không trở về, càng đáng nói là năm đó chính tay y đem người đưa xuống mồ, có những thứ mất đi mà tìm lại được càng khiến cho ta thêm mơ hồ, y sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
" Từ nhi... gần đây dưới trấn thế nào..."
" A Cha đừng lo, có phụ thân làm trận pháp trấn áp, tà ám không vào trấn được, phụ thân rất lợi hại..."
Tiểu cô nương giọng nói đều mang theo phấn khích, bao nhiêu năm qua Ngụy Tư Niệm tựa như chính mình lúc nhỏ, không có phụ thân, không có được trọn vẹn yêu thương, tính cách băng lãnh như mình khi xưa, Lam Vong Cơ trong lòng rất khổ sở, y không muốn hài tử của mình trải qua cuộc sống giống mình lúc trước, chính là Ngụy Tư Niệm từ nhỏ hiểu chuyện không có bất cứ điều gì muốn y thêm phiền lòng, càng khiến tâm y không được thoải mái, hiện tại vì có người này xuất hiện, hài tử của y mới lộ ra nụ cười, lộ ra ánh mắt sùng bái càng nhiều là hạnh phúc, Lam Vong Cơ có chút không biết phải làm thế nào, nếu người này không phải Ngụy Anh thì Từ nhi của y phải làm thế nào, mà y đâu... y cũng phải nên thế nào....
" Ân... hắn rất lợi hại..." Trong tâm Lam Vong Cơ Ngụy Anh của y không có gì là không làm được. Nhớ năm đó chỉ ở lại Vân Thâm mấy tháng mà Ngụy Anh của y đã đem những kia kinh Phật của Lam gia xem cái biến, lại lợi dụng Phật Pháp chế ra phù trận phá hủy Âm Hổ Phù, hiện giờ nhìn đến Ngụy Vô Tiện một thân Phật Pháp Lam Vong Cơ như có điều suy nghĩ.
" Ngươi là Ngụy Anh, lại tựa như không phải Ngụy Anh, ngươi đến tột cùng là từ đâu mà đến, hay là nói Ngụy Anh chỉ là một phần của ngươi..."
" Từ nhi... con nhiều ngày mệt mỏi, đi nghỉ đi, ở đây để ta..."
" Vậy con đi trước, con có hẹn cùng Cảnh Nghi ca ca luyện kiếm, A Cha cũng đừng mệt nhọc."
Ngụy Tư Niệm vui tươi hớn hở mà rời đi, để lại Lam Vong Cơ với trăm mối ngổn ngang, tuy nói hiện tại thân thể y rất tốt, nhưng lại có chút mệt mỏi, canh giữ bên người Ngụy Vô Tiện lại thiếp đi lúc nào không hay.
Ngụy Vô Tiện tỉnh lại là thấy Lam Vong Cơ tựa vào giường mà ngủ, hắn trong tâm đau lòng không chịu được, nhẹ nhàng xuống giường ôm lấy y, động tác tất cả đều là ôn nhu, nhiều ngày như vậy hắn bị mộng cảnh dày vò, hiện tại chỉ muốn ôm lấy người này hảo hảo mà ngủ một giấc, nghĩ liền làm, hắn đúng là làm như vậy.
Vì thế đến khi Lam Vong Cơ mơ màng tỉnh lại, nhận thấy mình bị ôm, trong lòng một trận kinh nghi, cảm giác ấm áp xa lạ mà quen thuộc làm y có chút vô thố, nhìn thấy khuôn mặt người kia trong gang tấc, nước mắt y bỗng nhiên không kịp phòng bị mà trào ra.
" Ngụy Anh... "
Ngụy Vô Tiện như là bị y một chút cử động nhỏ mà làm tỉnh, vừa mở mắt chính là khuôn mặt đầy nước mắt của Lam Vong Cơ, hắn một trận đau lòng cùng luống cuống, lung tung mà lau nước mắt cho Lam Vong Cơ, lại đem người ôm chặt, hắn nói.
" Lam Trạm, đừng khóc... thực xin lỗi, từ giờ ta sẽ không lại để ngươi một người..."
Lam Vong Cơ mặc kệ cho hắn ôm, nước mắt vẫn rơi không ngừng, mười lăm năm, người này là trở về. Không gian yên lặng khiến Ngụy Vô Tiện có chút buồn rầu, hắn suy nghĩ thật nhiều thật nhiều, lại như hạ quyết tâm mà nói.
" Lam Trạm... ta... nếu ta cùng ta khi đó không giống nhau, không giống là khi đó ngươi nhận thức cái kia Ngụy Anh, ngươi... sẽ còn bên ta sao..."
Hắn nói vừa xong, người trong lòng hắn cũng cứng đờ, hắn có chút cười khổ, cứ tưởng Lam Vong Cơ sẽ đẩy hắn ra, nhưng y chỉ chậm chạp nói.
" Ngươi vẫn là Ngụy Anh, hay là một người khác..."
Ngụy Vô Tiện trong tâm ẩn ẩn bất an, nhưng hắn không muốn lừa gạt Lam Vong Cơ, cho dù Ngụy Anh là hắn, hắn là Ngụy Anh, nhưng hắn từ bé sinh sống ở Vô Bi Tự, chung quy hắn cùng Ngụy Anh có rất nhiều điểm không giống nhau.
" Ta đương nhiên là Ngụy Anh, nhưng là... Ngụy Anh trong cuộc đời ngươi chỉ là bản thân ta lịch kiếp trong đời..."
Lam Vong Cơ chấn động, người này ra sao thân phận, lại là cái gì cảnh giới, hắn từ đâu mà đến, lịch kiếp một chuyện không phải là đơn giản người, cũng không phải là nơi đây người có thể trải qua. Bất quá chỉ cần hắn vẫn là Ngụy Anh, như vậy là đủ rồi.
" Chỉ cần là ngươi, như vậy là đủ rồi..."
" Ngươi thật sự không để ý, cho dù ta cùng Ngụy Anh khác nhau sở thích, khác nhau cuộc sống, cũng khác cả tính cách con người, Ngụy Anh vốn chỉ là ta một lần lịch kiếp mà có, cuộc sống của ta cùng hắn không giống nhau, ta có sư tôn, có sư thúc yêu thương, một đời xuôi gió xuôi nước, mà Ngụy Anh là ta một kiếp đắng cay ngọt bùi trong đời, Lam Trạm, nếu ngươi để ý... thì ngay lúc này đẩy ra ta, nếu không sau hôm nay... dù ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không cho ngươi cơ hội."
Lam Vong Cơ khó thấy mà run rẩy thân mình, y biết người này nói thật, mà Lam Vong Cơ cũng không nhiều bối rối, dù thế nào người này vẫn là Ngụy Anh, nếu không, theo hắn nói là hắn lịch kiếp, chỉ cần vừa hoàn thành lịch kiếp đều sẽ không trở lại, sẽ xem y như người xa lạ, xem y như một phút thoáng qua trong đời, chứ không phải là trở lại nơi đây tìm y, người này dù khí chất thay đổi, nhưng nội tâm hắn vẫn là Ngụy Anh của y.
" Đều là ngươi..."
Ngụy Vô Tiện nghe câu trả lời tâm một trận vui sướng, hắn ôm chặt Lam Vong Cơ ngốc nghếch mà nở nụ cười, kì thật hắn có thể không nói, có thể bình yên mà bên cạnh y, chỉ là hắn không muốn che dấu Lam Vong Cơ, để y lựa chọn bên cạnh hắn hay rời xa, trong lòng hắn thật sự rất khẩn trương, cho dù Ngụy Anh có khác hắn một chút, thì hắn vẫn là Ngụy Anh, vẫn yêu người trong lòng này tận tâm can, nếu không hắn lúc đó cũng sẽ không lựa chọn tách ra địa hồn của mình để bảo vệ Ngụy Anh kí ức. Chỉ vì một ý niệm, hắn không muốn quên đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro