Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Không Si làm một cái đại mộng, sở hữu hết thảy đều là từ hắn lịch kiếp bắt đầu, hắn trong lòng khẽ động, lại tự lầm bẩm.

" A... hóa ra ta đã lịch kiếp, vì cái gì ta không có ấn tượng, nói như vậy... bọn họ có phải hay không..."

Không Si có chút mơ hồ, hắn một đường đi theo Ngụy Anh, linh hồn hắn nhìn thấy Ngụy Anh lưu lạc, một đứa bé bên ngoài nhặt lên tất cả những thứ bỏ đi của người khác để sống qua ngày, hắn nhìn thấy Ngụy Anh bị cẩu đuổi cắn, nhìn thấy một nho nhỏ Ngụy Anh đầy bất lực kẻ đáng thương.

Lại theo chân Ngụy Anh đến rồi Liên Hoa Ổ, một đường nhìn thấy tiểu Ngụy Anh lớn lên, nhìn thấy thiếu niên Ngụy Anh quen biết Lam Vong Cơ, hắn là một linh hồn đứng xem hết thảy, ngay khoảnh khắc Ngụy Anh gặp Lam Vong Cơ dưới ánh trăng, Không Si chợt lẩm bẩm.

" Nguyên lai, Ngụy Anh lại vì một ánh mắt mà hảm vào tình yêu, cũng không hẳn là chỉ một mình Ngụy Anh mà còn là chính bản thân mình, ngay lần đầu tiên gặp lại, hắn cũng đã bị ánh mắt của Lam Vong Cơ làm xao động tâm hồn bình lặng, bất quá cái này mình sao lại như vậy đầu gỗ, lại còn có thể làm những bực này đáng giận chuyện a..."

Không Si làm một người đứng xem, đứng xem hắn thân ở lịch kiếp như thế nào trêu chọc Lam Vong Cơ, trêu đến người ta tâm phiền ý loạn, mà chính mình vô tâm không phổi không thèm để ý.

Nhìn Ngụy Anh lớn lên, lại nhìn đến Liên Hoa Ổ diệt môn, Không Si từ nội tâm tràn ra tuyệt vọng, hắn nhìn thấy phu thê Giang Phong Miên bỏ mình, nhìn thấy hảo huynh đệ của Ngụy Anh đều thân trong biển máu, ngay giây phút này tâm của hắn không còn là người đứng xem nữa mà thật tại cảm xúc của Ngụy Anh cũng chính là của hắn cảm xúc.

Không Si nhìn thấy Ngụy Anh vật lộn tìm sự sống trong chỗ chết ở Loạn Táng Cương, nhìn thấy hắn một thân chi lực thổi sáo ngự thi trong Xạ Nhật Chi Chinh, cũng nhìn thấy bản thân như thế nào làm Lam Vong Cơ thương tâm, lại theo chân Ngụy Anh cứu đi Ôn Tình đám người, cho đến khi nhìn thấy Ngụy Anh cưỡng bức Lam Vong Cơ kia một ngày, Không Si cả người đều ngốc, càng là vì tức giận.

" Tên hỗn đản, ngươi mau buông ra y, thật là hỗn đản, nguyên lai ta là như vậy hỗn đản sao..."

Không Si trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, nhìn Lam Vong Cơ lê lếch thân tàn cũng muốn Ngụy Anh không vì chuyện này mà ghê tởm chính mình, Không Si dù chỉ là một linh hồn nhìn xem hắn cũng là đau thấu tam can không chịu được.

" Nguyên lai có như vậy một người thật yêu ta... "

Hắn một đường nhìn thấy cuộc sống trắc trở của Ngụy Anh, cũng như là chính mình, rồi cùng Lam Vong Cơ liên hệ tâm ý, hắn còn chưa kịp trong hạnh phúc đi qua, lại chứng kiến Lam gia bị đồ sát, hắn như hỏng mất, hắn nhìn thấy Lam gia từng người lại từng người ngã xuống, mà ngọn nguồn sự việc cũng là từ chính mình, có như vậy trong nháy mắt hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng cùng điên loạn...

Mà kia một khắc hắn khủng hoảng, bên ngoài lại dọa tới rồi Ngụy Tư Niệm.

" Phụ thân... phụ thân, người làm sao vậy, đừng dọa Từ nhi..."

Ngụy Tư Niệm từ lúc Không Si ngã xuống đã là không dám rời bước, từng ngày từng ngày qua lại chăm sóc Không Si cùng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ được Ôn Tình khẳng định không có việc gì khẳng định không quá ba ngày sẽ tỉnh, Ngụy Tư Niệm cũng liền buông xuống tâm, lại một mực canh giữ tại Không Si bên người, nhìn thấy hắn lâm vào hôn mê, lúc thì đổ mồ hôi lạnh, khi thì run lên cả người sợ hãi, khi lại khóe mắt trào nước mắt, khi lại phản phất thấy được hắn mỉm cười, chính là hiện tại Không Si cả người mồ hôi lạnh, nước mắt không ngừng trào ra, lại bỗng nhiên cả người hắn bị bao phủ bởi oán khí, Ngụy Tư Niệm bên ngoài cũng hỏng mất.

Mà ngay lúc oán khí bao bọc Không Si kia một khắc, Hồng Liên cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, tự mình đi ra, một đóa hoa sen bay lên, lại đem Không Si bao phủ, từng chút mà giúp hắn tẩy rớt đi oán khí, mà tiếng gọi của Ngụy Tư Niệm cũng thành công đánh thức rồi Lam Vong Cơ hôn mê nhiều ngày.

" Từ nhi..."

Ngụy Tư Niệm nguyên bản nhìn thấy Hồng Liên bỗng nhiên xuất hiện đã bị kinh hách, lại nhìn thấy Hồng Liên tự nhiên là bảo vệ chủ tâm cũng liền treo xuống, lại nghe nho nhỏ một tiếng gọi từ cách gian, Ngụy Tư Niệm đôi mắt sáng ngời, tiểu cô nương gạt nhanh nước mắt chạy vào trong cách gian, nhìn thấy Lam Vong Cơ muốn xuống giường tiểu cô nương vội chạy tới ôm lấy y.

" A Cha, người cuối cùng cũng tỉnh, người có biết hay không làm Từ nhi sợ hãi... A Cha, hứa với Từ nhi đừng bao giờ bỏ lại Từ nhi một người có được không..."

Lam Vong Cơ đau lòng mà ôm lấy tiểu cô nương, một giấc ngủ dậy y tưởng như mình đang mộng, cả người trải qua tẩy kinh phạt tủy hiện tại y cảm nhận được kinh mạnh mình rộng mở, những kia tồn đọng tâm bệnh tích tụ cũng đã không thấy tăm hơi, dường như y chưa bao giờ cảm thấy được cơ thể mình thoái mái đến thế.

" Thực xin lỗi, ta... sẽ không bỏ lại con một người..."

Ngụy Tư Niệm chạy nhanh gạt nước mắt, kì thực từ lúc Không Si xuất hiện thay Lam Vong Cơ chữa trị cơ thể y có thể thấy được mỗi ngày tốt lên, mặc dù hôn mê nhưng khuôn mặt huyết sắc hồng hào, không có như lúc trước yếu ớt dầu hết đèn tắt hiện trạng, cũng được Ôn Tình khẳng định ám thương lâu năm trước kia khi sinh hạ Ngụy Tue Niệm đã không còn nữa, mọi người phải nói là rất vui mừng.

" A Cha... người mau đi xem phụ thân..."

Lam Vong Cơ ánh mắt một ngưng, y không dám tin mà mở to hai mắt, lúc đó gặp Không Si y còn cho rằng mình làm một giấc mộng hoang đường đâu. Lam Vong Cơ nội tâm không kiềm chế được mà run rẩy, y ngơ ngác để mặc cho Ngụy Tư Niệm níu lấy mình đi ra bên ngoài, đập vào mắt y là nam tử mà y hôm đó đã gặp, chỉ là hiện tại người này bị một ánh hào quang bao phủ, mà kia hào quang chính tại đóa hoa sen kia tỏa ra, mà trên người nam tử kia cũng là tràn ngập oán khí, phật quang cũng oán khí cùng nhau dây dưa, mà nam tử trên giường mắt còn khép chặt lại nước mắt vẫn không ngừng rơi, cũng không biết hắn mộng thấy điều gì, chỉ nghe được hắn yếu ớt lẩm bẩm.

" Thực xin lỗi..."

" Lam... Lam Trạm..."

Một tiếng Lam Trạm đem Lam Vong Cơ tâm làm đau, đã thật lâu rồi y không còn được nghe người nọ gọi mình một tiếng Lam Trạm, Lam Vong Cơ có chút luống cuống, y thất thố muốn bước đến chạm vào hắn, lại bị phật quang không chút lưu tình bắn ngược ra ngoài, Lam Vong Cơ nhìn thấy nam tử kia mày nhăn chặt biểu tình thật thống khổ, tâm y cũng đi theo mà căng chặt.

" Ngụy Anh..."

" A Cha... phụ thân hôn mê đã ba ngày rồi, kia đóa sen đang bảo vệ phụ thân, phụ thân bỗng nhiên cả người đều là oán khí, là nó đang giúp phụ thân, người đừng lo lắng..."

Có Ngụy Tư Niệm một bên thay y giải thích Lam Vong Cơ tâm mới có thể bình tĩnh đôi chút.

Mà Không Si bên này cùng Ngụy Anh dung nhập thần hồn lại không quá thuận lợi, hắn bị Lam gia thảm trạng khiến lòng oán hận, tâm trí hắn có chút hoảng loạng, mà Ngụy Anh vốn là tu tập quỷ đạo, mà Không Si lại là Phật đạo, hai đạo đối nghịch lẫn, cũng may là trước khi thân tử Ngụy Anh tự bỏ đi tu vi của mình, nhưng Không Si vẫn là bị tràng cảnh trước mắt làm cho ảnh hưởng, nhìn thấy Ngụy Anh ngã xuống kia một khắc, hắn mới chợt ý thức được Ngụy Anh có bao nhiêu thiên chân, tiên môn bách gia rõ ràng là không có ý tha cho Ngụy Anh, tại sao hắn lại không cảm nhận được.

Vốn dĩ cuộc sống của hắn chưa từng trải qua những cái đó đau khổ, hắn một đường vô ưu vô lự mà ở Vô Bi Tự, lần này đây lịch kiếp lại cho hắn nếm trải hết thảy đắng cay ngọt bùi chốn trần gian, hắn lâm vào mộng cảnh không tìm thấy lối thoát, hai mắt hắn huyết hồng, cả người tản mát ra sát khí, hắn rõ ràng chỉ muốn một cuộc sống bình yên, hắn rõ ràng không cần quá mức xa hoa, vì sao bọn họ vẫn không tha cho hắn, Lam gia làm gì sai, họ không sai, tất cả đều tại tiên môn bách gia lòng tham không đáy....

" A....aaaaaaaaaa...."

Ngay lúc Không Si không khống chế được, hắn mặc dù chỉ là linh hồn cũng muốn đem tiên môn bách gia chôn cùng mình, một đạo thanh âm ôn nhu chợt vang lên.

" Si nhi, con đã hứa với ta sẽ không oán hận..."

" Si nhi...." Một tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, Phổ Hiền tay nhẹ điểm lên trán Không Si, một đóa Hồng Liên trên thân hắn nở rộ, đem thần thức của Không Si bình ổn trợ lại, hắn nhìn thấy Phổ Hiền trước mắt, bỗng nhiên ủy khuất mà khóc lên.

" Sư tôn, là họ ép người quá đáng, là họ bức tử ta... ta... rõ ràng cái gì cũng không làm...."

Phổ Hiền vẫn là trong lòng thở dài bất đắc dĩ, đứa nhỏ này lão một tay nuôi lớn, bản tính của hắn lão cũng thật rõ ràng, Không Si lần này lịch kiếp lại nếm trải hết những khổ đau mà hắn chưa từng biết, lại tràn ngập ủy khuất mà rời khỏi người mình thương yêu, muốn hắn không oán đó là chuyện không thể.

" Si nhi, bọn họ đều đã trả giá, mà con hiện tại chỉ là một người đứng xem, nếu con ở mộng cảnh hủy diệt hết thảy, chính con cũng sẽ hảm nơi đây không thể quay về, Si nhi... còn có người chờ con..."

Không Si trong lòng một ngưng, hắn biết còn có người đợi hắn, chính là hắn... khiến sư tôn mình khổ sở cùng đau lòng, hắn biết hắn từ bỏ tiền đồ là có bao nhiêu đánh sâu vào lòng sư tôn, nhưng là hắn lại không muốn từ bỏ hắn yêu thích người.

" Sư tôn, Si nhi bất hiếu phụ lòng sư tôn dạy dỗ, con..."

" Si nhi, con hồng trần chưa dứt, đây cũng là một kiếp của con, ta ở nơi đó mong một ngày con đưa y đến trước mặt ta, hiện tại con nên tỉnh lại..."

Không Si còn chưa kịp trả lời, hắn lại chợt nghe thấy một giai điệu, tựa xa lạ mà lại rất quen thuộc, Phổ Hiển khẽ mỉm cười.

Đi đi, ta chờ con trở về, chỉ là... Si nhi, con phải nhớ, oán hận nên giải không nên kết, ngày sau dù gặp được việc gì, hãy đúng theo đạo tâm mà làm..."

Thân ảnh Phổ Hiền theo tiếng nói càng lúc càng mờ dần cho đến khi biến mất, Không Si hay còn gọi là Ngụy Anh, hắn khấu đầu cúi lạy nên thân ảnh kia vừa biến mất, lại chậm chạp đứng lên, bước từng bước theo kia quen thuộc giai điệu mà đi, hắn nhìn lại phía sau mình, những cái đó hình ảnh càng lúc càng mơ hồ cho đến khi lâm vào một mảnh hắc ám, hắn không còn nhìn thấy nữa, mà bên ngoài cơ thể hắn những cái đó oán khí cũng đã bị Hồng Liên từng bước từng bước ăn mòn, oán khí tiêu trừ Hồng Liên lại thu nhỏ trở lại hắn thần thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong