Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Không Si sau khi bị Ôn Tình trác châm, hắn qua hai canh giờ đã mở bừng hai mắt, hắn ánh mắt có chút nặng nề, nhìn không ra là cái gì cảm xúc.

" Kì lạ, kia là sao a, vì sao ta lại nhìn thấy lung tung rối loạn như vậy, những người trong mộng đó là ai a, ta khi nào gặp qua họ sao, chính là ta chưa bao giờ ra khỏi Vô Bi Tự a..."

Không Si có chút mệt mỏi, hắn ra sứt vò đầu, lại thở hắc ra một hơi.

" Thôi vậy, có thời gian lại trở về hỏi sư tôn một chút..."

Bỏ lại lung tung rối loạn, hắn bước xuống giường, chỉnh trang y phục, thần thái phi dương mà đi ra khỏi phòng, hắn đi a đi, không thấy bất cứ ai để hỏi chuyện, nhìn xung quanh nơi này yên tĩnh đến tẻ nhạt, hắn không cấm nghĩ đến thời gian mình ở Vô Bi Tự, quả thật là tẻ nhạt.

" Một tòa tiên phủ lớn như vậy, như thế nào đi lâu như vậy vẫn không gặp người a...."

Không Si có chút khó hiểu, không có ai có thể giải thích cho hắn, chỉ có thể trước chính mình trở về phòng, lại đi gần đến phòng mình thời điểm, hắn đi ngang qua một nơi gọi là Tĩnh Thất, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng của Ngụy Tư Niệm cùng ai đó nói chuyện, cũng không lắm rối rắm hắn đưa tay gõ cửa.

" Tiểu cô nương, ngươi ở trong đó sao."

Ngụy Tư Niệm cùng Lam Tư Truy đang cùng nhau nghiên cứu cầm phổ, nghe thấy tiếng của hắn Ngụy Tư Niệm hai mắt sáng ngời, cái gì Vân Thâm cấm đi nhanh từ lâu đã không còn nữa, Ngụy Tư Niệm chạy nhanh mở cửa.

" Phụ.... tiền... tiền bối, người tìm ta..." Vốn muốn lại gọi một tiếng phụ thân, nhưng nhớ đến Ôn Tình lời nói, tiểu cô nương lại ngập ngừng sửa đổi xưng hô.

" Ân... có chút việc muốn hỏi một chút."

Không Si thấy tiểu cô nương đầu cúi thấp không dám nhìn mình hắn có chút đau lòng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Ngụy Tư Niệm, hắn nói.

" Mời tiền bối vào..." Lam Tư Truy nhìn thấy Ngụy Tư Niệm biểu tình đau lòng mà sờ sờ tiểu cô nương đầu nhỏ, lại ôn tồn lễ đó mà hướng Không Si ra ý mời.

Không Si hứng thú mà bước vào phòng, hắn còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy một thân sáo đen, cùng một thân kiếm nằm trên kệ đở, hắn ánh mắt một ngưng, theo bản năng mà sờ sờ mình trên tóc trâm cài một chút, hắn có chút nghi hoặc.

" Quái lạ... ta Trần Tình vì sao không thấy..."

Không Si lẩm bẩm một mình, mà hai đứa nhỏ nghe hắn lẩm bẩm đều là cương tới rồi tại chỗ, mà hắn vừa nói dứt lời nguyên bản nằm yên Trần Tình lại bay đến trước mặt hắn, lại nguyên bản là một thân sáo đen thế mà lại bước ra một nam tử, nam tử này khuôn mặt tựa như Không Si, thân mang bạch y, khuôn mặt không có bất cứ gợn sóng, Không Si kinh ngạc mở to hai mắt, hắn kinh hô lên tiếng.

" Chủ nhân..."

" Di... Trần Tình, ngươi... ngươi sao lại thế này, sao lại có quỷ khí trên người, cũng không đúng ngươi vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này..."

Thanh Liên Đại Sư cùng Phổ Hiền Đại Sư trong góc khuất nghe hắn nói mà bất lực đở trán.

" Sư huynh, Si Nhi khi nào lại không đáng tin cậy như vậy a."

Phổ Hiền cũng hết chỗ nói rồi, lại dùng thần thức cùng Thanh Liên nói chuyện.

" Ta cũng không nghĩ hắn còn có này một mặt, có phải hay không hắn trước nay trước mắt chúng ta đó là trang a."

Nếu Trần Tình nghe được hai người đối thoại hắn nhất định sẽ trở lại cho hai người một câu.

" Hai vị sư tổ, chủ nhân còn rất nhiều mặt mà các ngươi không thấy a... tỷ như... ta khẳng định hắn không biết Tùy Tiện cũng ở nơi này..."

Trần Tình trong lòng bất đắc dĩ, hắn là khi đó luẩn quẩn trong lòng mới lựa chọn cái này chủ nhân đi.

" Chủ nhân, ta ở đây đợi ngươi thật lâu..."

" A...." Không Si nhìn Trần Tình trách cứ mình ánh mắt mà có chút chột dạ, hắn đó giờ không lắm để tâm đến chính mình khí linh, chỉ khi nào cần dùng hắn mới nhớ tới họ mà thôi.

" Cũng không lâu lắm a, ta mới tới nơi đây vài ngày không phải sao..."

" Chủ nhân, ta đợi ngươi mười lăm năm..."

Không Si trợn to hai mắt, hắn... hắn là nghe lầm đi, cái gì mà mười lăm năm a.

" Trần Tình, ngươi nhớ lầm rồi đi, nhưng ngươi vì sao lại ở đây, ta nhớ rõ lúc trước để ngươi trong trâm cài tóc của ta a..."

Trần Tình có chút bất đắc dĩ, cũng có chút mệt mỏi, hắn là một cái khí linh, lại đi hạ mình làm một cái nhiễm quỷ khí pháp bảo, chủ nhân lại vô tâm đến không lời nào để nói, hắn ủy ủy khuất khuất mà nói.

" Chủ nhân, ta mệt mỏi, quỷ khí thật khó chịu..."

" Ách... cái kia, ngươi mau trở về bản thể đi, vào Hồng Liên tu luyện..."

Không Si có chút hoang mang, nhưng nhìn Trần Tình như vậy hắn cũng không thể hỏi thêm cái gì, lấy ra Hồng Liên ( đóa hoa sen lúc trước nha ) lại đem Trần Tình bản thể đưa vào.

Mà Ngụy Tư Niệm cùng Lam Tư Truy là ngốc luôn rồi, hai đứa nhỏ cả người bất động, hai mắt mở lớn, môi mấp máy nói không ra lời, Ngụy Tư Niệm căng thẳng đến bấu chặt vào tay Lam Tư Truy, mà Lam Tư Truy càng là không thấy đau, chỉ có thể tràn đầy kích động mà nhìn Không Si từ đầu đến cuối quá trình.

Sự việc còn không ngừng lại ở đó, Tùy Tiện vốn cũng đang nằm yên bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, nguyên bản là một thanh kiếm lại hóa thành một chiếc chuông lục lạc nhỏ vàng xinh xắn, Không Si há to miệng, còn không đợi hắn lên tiếng, kia lục lạc vậy mà phát ra thanh âm, đến cả hiện thân cũng không muốn, chỉ nghe được có chút mệt mỏi thanh âm vang lên.

" Chủ nhân, ta cũng mệt mỏi, có chuyện gì sau lại nói."

Kia lục lạc chuẩn xác mà rơi lên đóa Hồng Liên, an tĩnh mà nằm kế bên Trần Tình, không thèm đếm xỉa đến Không Si, mà Không Si đâu, hắn từ há to miệng kinh ngạc đến nhỏ giọng lầm bầm.

" Thảo nào ta hôm trước tìm ngươi lại không thấy, hóa ra là ở nơi này a..."

Không Si vừa dứt lời, lục lạc kia lại âm vang kêu không ngừng, tựa như lên án Không Si cái đồ chủ nhân vô lương tâm.

Thanh Liên Đại Sư cùng Phổ Hiền Đại Sư cũng là hết nói nổi rồi, hai người đều có chung tiếng lòng là.

" Si nhi, ngươi sao có thể như vậy a, Tùy Tiện ngươi có biết là có rất nhiều Đại Sư thèm muốn sao, đến tên ngươi cũng là tùy tiện lấy, đến giờ ném tới nơi này ngươi cũng không để tâm... haiza..."

Không Si hắn không biết tiếng lòng của sư tôn nhà mình, thu thập hảo hai cái khí linh, hắn lúc này mới quay qua nhìn hai đứa nhỏ, không nhìn thì thôi vừa nhìn chính là bị kinh hách thêm lần nữa, Ngụy Tư Niệm hai mắt đỏ bừng, Lam Tư Truy cũng đồng dạng, hai đứa nhỏ run rẩy bám lấy nhau, Không Si trong lòng càng là không nói nên lời, hắn không biết vì sao này hai cái tiểu bối kích động, nhưng hắn nghĩ hắn đoán được đại khái. Dù sao đây cũng là nhà người ta, làm trò nhân gia mặt đem hai cái khí linh thu về cho mình, này... tựa như có chút không biết xấu hổ thì phải.

Nhưng mà hắn đoán sai rồi, vốn dĩ Trần Tình cùng Tùy Tiện mười lăm năm qua luôn nằm yên chưa từng được người chạm đến, cũng không phải là không nghĩ chạm đến, chỉ là từ lúc Ngụy Vô Tiện thân tử, Trần Tình cùng Tùy Tiện cũng tự mình phong bế, hiện tại không biết Tùy Tiện vì sao thay hình đổi dạng, nhưng Ngụy Tư Niệm trong lòng có thể khẳng định, người này là nàng phụ thân...

" Thật có lỗi, ta cũng không biết chúng nó vì sao sẽ ở đây, để đền bù ta cho các ngươi cái khác pháp khí tốt không..."

Không Si có chút ngượng ngùng, lấy pháp khí đổi khí linh, cũng mệt hắn nghĩ ra được, nhưng cũng không thể trách hắn, vốn dĩ chúng nó là của hắn a, nhưng trong lòng hắn cũng có cảm giác khó mà giải thích, hắn không hiểu vì sao khí linh của mình sẽ xuất hiện ở nơi này...

" Khụ... khụ.... khụ..."

Hai đứa nhỏ còn muốn nói chút cái gì, lại chợt nghe phòng trong tiếng ho khan, hai đứa nhỏ mặt một chút trắng bệch vội chạy vào trong, Không Si trong lòng cũng thấp thỏm vào theo, hắn nhìn thấy bạch y nhân hôm đó nằm trên giường, có chút yếu ớt ho khan, theo bản năng hắn bước đến gần, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngụy Tư Niệm còn chưa chạm vào được Lam Vong Cơ, Không Si đã trước ôm lấy y, trong tay hắn xuất hiện một bình sứ nhỏ, hắn từng chút từng chút mà uy Lam Vong Cơ uống vào chất lỏng, này là chất lỏng là lúc ở Thần Giới hắn trích lấy sương sớm của Hồng Liên, này sương có linh khí nồng đậm, uống vào làm người rất thoải mái, lại có thể tẩy kinh phạt tủy, chữa trị kinh mạch.

Ngụy Tư Niệm không ngăn được nước mắt, tiểu cô nương hai mắt đỏ bừng, những lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng, Không Si mềm nhẹ mà đặt Lam Vong Cơ nằm xuống, làm xong hết thảy hắn bỗng có chút cứng ngắc mà đứng đần ra, nhìn lại người nằm trên giường, lại nhìn về bình sương sớm hắn khó khăn lắm mới lấy được từ Hồng Liên, hắn cảm thấy quanh thân mình tựa như chìm vào hắc ám.

Phật Tu không nói chuyện yêu đương nơi hồng trần, sẽ ảnh hưởng tự thân tu luyện, càng là phá hủy tiền đồ, nói chi là hắn đã nửa bước thành Thần, nhưng là hắn cũng không hiểu mình làm sao từ lúc gặp phải người này luôn là hành xử khác người, tựa như người này chính là sinh mạng của hắn, nhìn thấy người này mang khổ sở tâm hắn sẽ đau, càng đừng nói là trong lòng hắn không muốn nhìn thấy người này khổ sở hay gặp chuyện không may, có chút mất tự nhiên mà thu lại bình sứ, lại nhìn thấy Ngụy Tư Niệm nhìn mình không tha, mặt lại là một mặt nước mắt, hắn bị này tràng cảnh làm cho lúng túng.

" Tiểu cô nương, cái kia... ách... A Cha ngươi không có việc gì, y sẽ mau tỉnh lại, ngươi yên tâm... ta... ta còn có việc, trước cáo từ..."

Không Si vốn muốn bước đi, lại bị tiểu cô nương lời nói làm cho dừng bước.

" Phụ thân... người còn nói người không phải phụ thân, phụ thân, người không muốn thấy Từ nhi, không muốn bên cạnh A Cha nữa sao..."

" Từ... Từ nhi..." Không Si có chút thất thần, hắn hôm đó trong mộng chính là nghe thấy này tên gọi, chỉ là hắn không nhìn rõ mặt người gọi lên cái tên này là ai mà thôi, hắn khóe mắt bỗng liếc về một chỗ, một bức tranh được treo bên trên tường, kia bức tranh là một nam tử, một thân hắc y, màu đỏ dây cột tóc, tay cầm đen nhánh cây sáo, miệng nở một nụ cười ngọt ngào, hắn nhận ra kia cây sáo chính là bản thể của Trần Tình khi vừa rồi hắn nhìn thấy, càng khiến hắn kinh nghi chính là nam tử trong bức tranh kia tựa như là hắn lại tựa như không phải.

Không Si trong đầu trống rỗng, hắn không nghe thêm được bất cứ thanh âm nào, có chút thất thần hắn từng bước đi về phía bức tranh, đưa tay nhẹ chạm vào, tức khắc một sợi tàn hồn bắn vào mi tâm, giây lát trong óc hắn quay cuồng mơ hồ, Không Si mềm mại ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong