Chương 40
Lam Hi Thần nhìn khóc đến tê tâm liệt phế Lam Vong Cơ, trong lòng hắn càng thêm khổ sở. Vì cái gì đệ đệ hắn chỉ mới có một chút màu sắc cuộc sống, chỉ ngắn ngủi một chút thời gian như thế Thiên Đạo lại thu hồi đi hạnh phúc của đệ đệ mình, hắn nhìn ra được ánh mắt Lam Vong Cơ muốn nói chúng ta đã không còn nhà, lại nhìn xung quanh thúc phụ cùng các trưởng lão đều vẫn hôn mê, Vân Thâm hoang tàn đổ nát, tiên môn bách gia tranh đoạt vơ vét những cái kia vật phẩm, trong lòng hắn chỉ còn nguội lạnh.
" Đây chính là chính nghĩa sao, là ta mắt manh tâm mù mới có thể hi vọng vào cái gọi là chính đạo, thực buồn nôn..."
Lam Hi Thần lau vội nước mắt, hắn ôm lấy Lam Vong Cơ thấp giọng nói.
" Vong Cơ, Vô Tiện sẽ không muốn ở đây, chúng ta đi tìm Từ nhi được không."
Đáp lại Lam Hi Thần chỉ là ê a gào thanh, Lam Vong Cơ một mặt nước mắt mà lung tung gật đầu.
" Đúng vậy, Từ nhi còn chờ bọn họ trở về đâu."
Lam Hi Thần nhìn xung quanh không có sinh cơ Lam gia người, hắn khổ sở thực.
" Phụ thân, Hoán không bảo vệ tốt Lam gia, không bảo vệ tốt Vong Cơ, Hoán nhi thực là có tội..."
Trầm mặt một lúc, Lam Hi Thần khép lại hai mắt, hắn nhìn các vị trưởng lão còn hôn mê bất tỉnh, không biết phải làm thế nào, lại nhìn Giang Trừng cùng Giang gia người cũng ngây ngốc ở đây, trong mắt Lam Hi Thần thực lạnh lẽo. Hắn sẽ không quên Triệu Ân kia lời nói.
" Vô Tiện rơi vào thân tử đều có công lao của kẻ này."
Mà đúng lúc này, lại có một trận ồn ào, tiếp theo hắn nhìn thấy bốn người hướng về phía bọn họ chạy tới.
" A Tiện."
" Đại sư huynh."
" Hi Thần..."
" Hi Thần ca ca."
Người tới là Giang Yếm Lý, Tứ sư đệ, Nhiếp Hoài Tang còn có Nhiếp Minh Quyết trọng thương chưa khỏi. Mà Giang Yếm Ly nhìn Lam gia thảm trạng tâm một run, lại thấy Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện nước mắt lăn dài, ê a không thành câu cô cũng càng đau lòng, tự trấn an mình A Tiện không có việc gì, chỉ là bị thương mà thôi.
Nhưng không đợi Giang Yếm Ly nói chuyện, Lam Hi Thần đã lên tiếng đuổi người.
" A Tiện, các ngươi xứng gọi tên đệ ấy sao, Giang gia các ngươi tốt nhất là nên cút đi, chỉ cần ta còn một hơi thở ta chắc chắn sẽ không nhân nhượng, Giang cô nương, phiền ngươi mang đệ đệ ngươi rời đi."
Nói nói lại không để ý đến Giang Yếm Ly, hắn lại quay qua nhìn Nhiếp Minh Quyết.
" Đại ca, thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."
Nhiếp Minh Quyết há miệng thở dốc, thảm trạng của Lam gia hắn là không ngờ đến, ngày ấy bị trọng thương, đại trưởng lão cấu kết với Kim Quang Dao đánh hắn trọng thương, lại giả vờ tung ra lời nói là Ngụy Vô Tiện làm, Nhiếp Minh Quyết khi đó hôn mê bất tỉnh, căn bản là không thể lên tiếng, mà Nhiếp gia xác thật là có con rối đồ sát, cho nên cứ việc chỉ có Đại trưởng lão phản bội, các trưởng lão còn lại đúng thật là tin Ngụy Vô Tiện làm việc này.
Sau lại làm như thế Nhiếp Minh Quyết trị thương, lại là âm thầm giam lỏng, cũng may Nhiếp Hoài Tang giấu dốt, hắn trong lòng có nghi, hắn tin tưởng Ngụy Vô Tiện không phải loại kia người, lại một lần Nhiếp Hoài Tang lợi dụng trong phòng Nhiếp Minh Quyết có ám cách, hắn mang lên Nhiếp Minh Quyết trốn đi, qua mấy ngày Nhiếp Minh Quyết chuyển tỉnh, nghe được hết thảy mọi việc huynh đệ hai người liền tiến đến Vân Thâm. Chỉ là không ngờ khi đến nơi mọi việc đã không thể vãn hồi.
" Hi Thần, là ta thực xin lỗi, không phòng bị người, hại Lam gia của ngươi..."
Giang Trừng giờ phút này còn có gì không rõ, nghe hai người đối thoại hắn càng là ngốc, Nhiếp Minh Quyết nếu thật bị Ngụy Vô Tiện cùng Lam gia hại căn bản sẽ chẳng thể nào nói ra này lời nói.
" Vong Cơ, Vô Tiện, làm sao thế này."
" Vong Cơ, con làm sao vậy..."
" Hi Thần, đã xảy ra chuyện gì."
Tất cả mọi người cùng Lam Khải Nhân được Nhiếp Hoài Tang uy một viên đan dược dần dần chuyển tỉnh, nhìn thấy Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện đầy người máu càng là bất an liên tiếp hỏi.
" A...aaaaaa....aaa"
Giang Yếm Ly che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô biết Lam Vong Cơ muốn trả lời mọi người, chỉ là không nói ra được, lại vì Lam Hi Thần chắn trước hai người cô căn bản là không thể đến gần.
" Vong Cơ, con bình tĩnh, bình tĩnh nói cho thúc phụ có được không."
Lam Khải Nhân nhận ra sự tình không ổn, ông nhận định Lam gia không còn đường sống, cũng nhận mệnh mình nên đi gặp tổ tiên, chỉ là không ngờ bản thân mình vậy mà không chết.
Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện không ngừng lắc đầu, chỉ biết uất nghẹn ê a nói không ra lời, Lam Hi Thần ôm lấy y, hắn nước mắt cũng ngăn không được, hắn nói.
" Thúc phụ, Vô Tiện... đệ ấy... đi rồi."
Nhất thời không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, Giang Yếm Ly hai chân ngã quỵ Tiểu Tứ cũng là bàng hoàng, đại sư huynh không còn nữa. Tất cả trưởng lão càng đều là không nói ra lời, tuy thời gian bên nhau là ngắn, nhưng từ lúc biết chuyện, họ cũng đã xem Ngụy Vô Tiện là người nhà, nếu không y phục của hắn cũng sẽ không mang vân văn gia bào, đúng vậy, dù là hắc y, nhưng vẫn là thêu lên vân văn gia bào, chỉ là người ngoài chưa từng để ý đến mà thôi.
Mà Lam Khải Nhân tắc càng là run run, kì thật, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vì cháu trai của mình thu liễm tính tình, từ một người khiêu thoát bất kham, trở thành một cái ôn nhu thủ lễ nghĩa người, trong lòng ông Ngụy Vô Tiện hiện tại là chiếm một vị trí không nhỏ.
" Sao có thể, làm sao lại như vậy, làm sao lại..."
Cuộc đời Lam Khải Nhân luôn luôn mang với tiếng cũ kĩ không hiểu phong tình, nhưng ông hiện tại lại không kiềm được nước mắt, lời nói cũng trở nên nghẹn ngào.
" A Tiện... tại sao vậy, tại sao, chúng ta là một gia đình, tại sao ngươi có thể làm như vậy, A Trừng, ngươi không cần A Tiện, cũng không cần A Tỷ nữa có phải hay không, sao ngươi có thể, sao có thể..." Giang Yếm Ly càng là kiềm nén không được, Tiểu Tứ khi Giang Trừng dẫn môn sinh đi rồi cũng lén lút đi tìm Giang Yếm Ly, chỉ là Giang Trừng sợ cô tỉnh lại giữa chừng nên cho người canh giữ, Tiểu Tứ khó khăn lắm mới cứu Giang Yếm Ly khỏi cơn mê mang, hai người một đường trốn đi muốn đến Vân Thâm, muốn khuyên nhủ Giang Trừng không nên tham gia, chỉ là hiện tại tất cả đều đã muộn.
" A Tỷ, ta... ta không biết mọi việc sẽ thành như vậy, ta căn bản không muốn hại hắn, ta...."
C....H....Á....T
" Ta nói qua bao nhiêu lần, A Tiện là gia đình chúng ta, ngươi vì sao không nghe lời, người còn lừa gạt ta, nếu không có A Tiện, ngươi có biết hay không đã bị Triệu Ân kia hại thảm thế nào, Giang tông chủ.... hiện tại ngươi hài lòng sao."
Giang Yếm Ly một cái tát vang dội, đến cả Lam Hi Thần cũng phải giật mình, hắn có chút suy nghĩ, bản thân mình có chút xem lầm Giang Yếm Ly, trước đây tin đồn nói Giang Yếm Ly một cái nhu nhược nữ tử không có gì hơn ngươi, nay xem ra cũng không phải thế.
Mà Giang Trừng bị đánh cũng không dám lên tiếng, hắn biết hắn hại Ngụy Vô Tiện, chính là một tiếng Giang tông chủ khiến hắn ngây ngẩn cả người. Mà tỷ đệ hai người Lam Hi Thần cũng không muốn nhiều quản, hắn nhìn Nhiếp Minh Quyết nói.
" Đại ca, ngươi thương hảo sao..."
" Ta không có việc gì, Hi Thần, mang mọi người theo ta về Thanh Hà chữa thương đi." Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, hắn hiện tại dù còn thương nhưng cũng không đến mức quá nghiêm trọng, Lam gia thương ngay lúc này căn bản còn nặng hơn hắn.
" Đại ca... ngươi giúp giúp ta đưa mọi người đến Loạn Táng Cương được không." Lam Hi Thần lại lắc đầu, Thanh Hà cũng đang trong tình trạng rối ren, hắn không muốn lại thêm phiền toái cho Nhiếp Minh Quyết.
" Hi Thần..."
" Đại ca, xem như ta cầu xin ngươi được không..." Đây là lần đầu tiên Nhiếp Minh Quyết nhìn thấy Lam Hi Thần như vậy hèn mọn cầu xin chính mình, hắn không đau lòng là chuyện không thể nào.
" Hi Thần, ngươi nói cái gì cầu xin, ngươi gọi là Đại ca, ta giúp ngươi đó là, Hi Thần, ngươi yên tâm dưỡng thương, đãi ta khôi phục lại tất cho Lam gia một cái công đạo."
" Đa tạ đại ca."
Các vị trưởng lão bị thương thực nặng, ở đây ngoại trừ Giang gia người chỉ có Nhiếp Minh Quyết cùng Nhiếp Hoài Tang là có linh lực dư thừa nhất, nhưng Lam Hi Thần dĩ nhiên không muốn nhờ đến Giang gia. Hắn hiện tại chỉ là có chút lo lắng người nhà, hiện tại có Nhiếp Minh Quyết cũng có thể giúp đỡ một phần.
Mà Giang Yếm Ly cùng Tiểu Tứ lúc này lại lên tiếng.
" Trạch Vu Quân, ta... chúng ta có thể hay không cùng các ngươi..."
" A Tỷ..."
" Giang tông chủ, thỉnh đừng gọi ta a tỷ, ta A Trừng Liên Hoa Ổ diệt môn ngày đó đã không còn nữa, ngươi ta từ đây tái vô liên quan, ta cùng Tiểu Tứ rời khỏi Giang gia."
Tất cả mọi người đều im lặng, Lam gia người đều có chung một suy nghĩ, ít nhất vị nữ tử đầy đáng giá để được Ngụy Vô Tiện kính trọng. Mà Giang Trừng lại là kinh nghi chưa định, hắn nhìn thấy Giang Yếm Ly thất vọng nhìn chính mình, càng nhiều nhất là toát ra đạm mạt xa cách.
Mà chẳng có ai muốn bận tâm Giang Trừng nghĩ cái gì, Nhiếp Minh Quyết càng là chán ghét, hắn lấy ra truyền tống phù, một trương cho Lam Hi Thần, hắn mang theo một nhóm, Nhiếp Hoài Tang linh lực yếu kém, chỉ có thể mang lên Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, mà có một số trưởng lão cũng có chút khôi phục nhận lấy truyền tống phù không chút do dự cũng rời đi. Đến lúc Giang Trừng khôi phục tinh thần xung quanh trừ bỏ Giang gia người cũng chỉ là xác chết. Tất cả Lam gia người đều không còn nhìn thấy, ngay cả Giang Yếm Ly cùng Tiểu Tứ cũng đã đi theo rời đi.
" Ta sai rồi sao... Ngụy Vô Tiện không còn nữa, a tỷ cũng không muốn nhìn nhận ta... ta... ta nên làm cái gì bây giờ, Triệu Ân, cẩu vật, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu..."
Giang Trừng nắm chặt nắm tay, ánh mắt hắn mang lên hận ý, lại khôi phục lại tinh thần, cũng mang lên môn sinh rời đi.
*****
Mà tại một nơi tiên phủ xa xôi, một vị thiếu niên tuấn tú nhìn một vị trung niên nữ tử khẽ chắp tay nói.
" Sư tôn, người muốn xuống núi sao, có hay không mang theo lên Tinh Trần."
Chỉ nghe vị kia nữ tử thật ôn nhu, lại mắt nhìn phương xa nói.
" Ân. Lam An bài vị có dị, ta muốn xuống núi một chuyến, Lam gia sợ là gặp nạn, Tinh Trần... lần này theo ta đi, nhìn xem một chút tiên môn bách gia đến lúc đó nếu con vẫn còn muốn lưu lại ta sẽ không ngăn cản."
" Tạ sư tôn, con đi trước chuẩn bị."
" Ân. Đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro