Chương 38
Ngụy Vô Tiện một tay ôm theo Ngụy Từ, trên lưng lại mang theo Lam Vong Cơ, ngay giờ phút này hắn thật sự hận chính mình vô dụng, không có linh lực bàng thân, hắn chỉ có thể từng bước men theo lối nhỏ chạy trốn.
Ngụy Vô Tiện tay lấy ra một cái truyền tin phù, phút chốc phù bị đốt thành tro, mà ở Loạn Táng Cương kia một khắc Ôn Tình cũng là nhận được tin tức. Ôn Tình nhận được tin tức liền vội vàng dặn dò mọi người mau mau rời khỏi Loạn Táng Cương, tìm một nơi thật xa thật xa mà trốn, riêng cô lại mang theo Ôn Ninh hướng Cô Tô mà đi.
Chính là đi thật lâu thật lâu, đến năm ngày sau ba người mới có thể hội hợp. Đó chính là cả năm ngày không dám chợp mắt, chỉ có ăn uống qua loa lại lên đường, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Ôn Tình tâm cũng lặng đi đôi chút.
" Ôn Tình, ngươi giúp ta mang Lam Trạm cùng Từ nhi rời đi, ta phải quay lại Vân Thâm, ta không thể để huynh trưởng cùng thúc phụ xảy ra chuyện."
Ôn Tình cũng biết giây phút này không phải lúc kì kèo giằng co, cô bảo Ôn Ninh mang lên Lam Vong Cơ, chính mình ôm lên Ngụy Từ, thấp giọng nói.
" Ngụy Vô Tiện, dù thế nào, ngươi phải bình an trở về, ta tìm trước nơi ẩn nấp, ngươi cứu được người phải rời đi có biết không."
" Tình tỷ yên tâm, ta thật luyến tiếc Lam Trạm cùng Từ nhi, ta sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện, các ngươi mau rời đi."
Ôn Tình cũng không thêm nhiều lời, cô cùng Ôn Ninh vội vàng rời đi, mà Ngụy Vô Tiện cũng gấp rút trở lại Vân Thâm, đến khi hắn đặt chân đến được Vân Thâm đã là một mảnh hoang tàn đổ nát, mà Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân cùng các vị trưởng lão chính đang bị đặt trên tế đàn chờ hỏa thiêu kết cục. Nhìn đến đây ánh mắt Ngụy Vô Tiện một ngưng, hắn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Tất cả những người trên tế đàn đều là hôn mê bất tỉnh, Ngụy Vô Tiện cả người đều không thể nào bình tĩnh, hắn trong lòng khẽ động, Trần Tình từng tiếng địch vang lên, vốn đang chờ đợi đến giờ hành xử Lam gia chúng tiên môn bách gia bắt đầu nhao nhao cả lên.
Từng khối thi thể Lam gia người nằm trên mặt đất đều đồng loạt đứng lên, xung quanh họ ai cũng là oán khí ngập trời, chúng tiên môn nhìn kia một màn cũng là lắp bắp kinh hãi. Ngay lúc này lại có người hô.
" Ngụy Vô Tiện, ngươi dừng tay nếu không ta thiêu bọn họ..."
Tên kia là Diêu tông chủ, hắn trên tay cầm ngọn đuốc, chỉ cần Ngụy Vô Tiện không dừng tay hắn liền sẽ ném vào tế đàn. Ngụy Vô Tiện không thể không dừng lại, mà nguyên bản Lam gia thi thể cứ ngỡ khi tiếng địch ngừng sẽ theo định trụ thì họ vẫn là đầy oán khí ngập trời mà vây xung quanh tiên môn bách gia, họ trong lòng có oán, một tiếng địch của Ngụy Vô Tiện chỉ là kích khởi oán hận của họ mà thôi.
" Ngụy Vô Tiện, ngươi còn không dừng tay..."
Ngụy Vô Tiện trong lòng thực bất đắc dĩ, những người này đã không nghe hắn sai sử, hắn cũng không có cách, chính là lúc Ngụy Vô Tiện không biết phải làm thế nào, toàn bộ tẩu thi kia lại đồng loạt dừng lại, họ tất cả đều quỳ gối dập đầu trước tế đàn, ánh mắt phẫn hận mà nhìn tiên môn bách gia.
Đúng vậy, họ đều là có ý thức hung thi, vì oán hận Lam gia oan uổn, nên khi một tiếng địch ngự thi của Ngụy Vô Tiện vang lên, oán linh trở lại thân xác vì Lam gia báo thù, chính là nhìn thấy tông chủ, các vị trưởng lão đều thân trong hiểm cảnh họ biết họ không thể vọng đọng.
Ngụy Vô Tiện nhận ra điều này, hắn trong lòng như rỉ máu, vốn nên an nhiên sinh hoạt Lam gia, lại vì hắn mà rơi vào tử lộ. Hắn có chút nghẹn ngào, âm thanh hắn khàn khàn chất vấn.
" Vì cái gì, Lam gia đã làm gì các ngươi, vì sao lại như thế tàn nhẫn... các ngươi không phải con người..."
" Ngụy Vô Tiện bớt nói lời nhảm, ngươi cùng Lam gia cấu kết hại Xích Phong Tôn, Lam gia ý đồ thống nhất thiên hạ, chúng ta không thể để xuất hiện thêm một Ôn Thị thứ hai."
Ngụy Vô Tiện bất chợt cười lớn, người chất vấn hắn là Tô Thiệp, hắn lúc này đã chẳng còn có thể phân biệt ai là ai, Ngụy Vô Tiện trào phúng nói.
" Nực cười, các ngươi lời nói không thấy thẹn với lương tâm sao, sự thật như thế nào chính trong lòng các ngươi hiểu rõ, ta chưa từng hại Xích Phong Tôn, Lam gia càng không muốn cái gì thống nhất thiên hạ."
" Ngụy Vô Tiện chứng cớ thật rõ ràng, ngươi đừng mong chỉ dùng vài lời là chúng ta sẽ tin ngươi."
" Các vị, chúng ta nhanh phóng hỏa tế đàn, Ngụy Vô Tiện hôm nay ngươi cũng đừng mong chạy thoát."
Tên kia nói xong, lại thật có người cầm ngọn đuốc hướng đến tế đàn, Ngụy Vô Tiện tức giận quát.
" Các ngươi dám..."
Nhưng dường như họ chẳng muốn nghe lời quát mắng của Ngụy Vô Tiện, từng ngọn đuốc cứ thế mà ném vào tế đàn, Ngụy Vô Tiện như hỏng mất, hắn run rẩy mà chạy tới tế đàn, mà nguyên bản đang quỳ toàn bộ tẩu thi đều tự mình vùng dậy hộ quanh Ngụy Vô Tiện.
" Cứu bọn họ, không cần hộ ta..."
Không có tiếng địch mệnh lệnh, tẩu thi đều tự mình hành động, hàng ngàn tẩu thi đều cùng nhau chém giết đến tế đàn, mà Ngụy Vô Tiện tắc bị Kim gia người vây công, tiên môn bách gia lại tập trung đối phó thi đàn.
Ngụy Vô Tiện tay cầm Âm Hổ Phù, thứ này hắn vốn dĩ vừa mới nghiên cứu ra cách phá hủy cách đây không lâu, mà nguyên bản muốn bắt Ngụy Vô Tiện vừa thấy Âm Hổ Phù liền kinh hô.
" Là Âm Hổ Phù, mau giết hắn."
Tiếng địch vang lên, oán khí hộ thân, không có một người là có thể tới gần Ngụy Vô Tiện, hắn hiện tại chỉ muốn cứu tất cả Lam gia người.
" Nếu không muốn chết, mau cho ta dập lửa..."
" Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi giao ra Âm Hổ Phù chúng ta sẽ thả bọn họ."
Kim Quang Dao che miệng ho khan, hắn một bộ suy yếu nói.
" Ngụy công tử, chúng ta... khụ... khụ... cũng không muốn như thế nào, khụ... khụ...chính là Âm Hổ Phù uy lực quá lớn, chỉ cần ngươi giao ra nó, chúng ta liền dập lửa..."
Ngụy Vô Tiện hai mắt huyết hồng, trên môi treo nụ cười đầy chết chốc, hắn cười lạnh nói.
" A.... bất quá là muốn Âm Hổ Phù thôi đúng không, ta cho các ngươi, bất quá trước dập lửa..."
Kim Quang Dao trong lòng có chút cười lạnh, cho dù dập lửa thì như thế nào, Lam gia cũng đã suy tàn, mà một đám hôn mê bất tĩnh kia thì làm được cái quái gì.
" Được, mọi người mau dập lửa."
Tiên môn bách gia đang đối phó tẩu thi đầy chật vật, Kim Quang Dao một mệnh lệnh liền có một đám người hướng tế đàn dẫn nước dập lửa, mà những cái kia tẩu thi cũng điên cuồn xong vào tế đàn, bọn họ đều có một ý niệm muốn cứu người.
Đợi đến lúc ngọn lửa dập tắt khi, Ngụy Vô Tiện đối với những kia tẩu thi nói.
" Mang họ rời đi..."
" Không được, Ngụy công tử.... ngươi không thể nuốt lời."
Ngụy Vô Tiện xoay chuyển trong tay Trần Tình, huyết hồng hai mắt chưa từng rút đi, tiên môn bách gia lại lần nữa vây công tẩu thi không cho họ đường lui, họ hiện tại chỉ là còn một tia hộ Lam gia ý niệm cuối cùng, nếu không làm được chắc chắn sẽ hóa thành lệ quỷ.
Ngụy Vô Tiện quỷ dị cười, tiếng cười của hắn có chút thê lương, có chút trào phúng, nhìn xem Giang Trừng chưa từng có một lời vì hắn lên tiếng, hắn cũng hiểu được ngay từ lúc Liên Hoa Ổ bị diệt môn kia một khắc hai bọn họ đã chẳng thể trở về.
" Ta muốn các ngươi lập khế ước chi thề, tha cho Lam gia cùng Ôn Tình một mạch bình an, không có ai được có ý động diệt họ tâm tư, nếu không gia môn toàn diệt vĩnh sinh vĩnh thế không được siêu sinh."
" Ngụy Vô Tiện ngươi không được một tấc lại muốn tiến một thước."
" Di Lăng Lão Tổ, ngươi không có tư cách ra lệnh cho chúng ta."
" Ngụy công tử, ngươi muốn bội ước." Lời này lại là của Kim Quang Dao, hắn nhưng không có như tiên môn bách gia như vậy ngu xuẩn gào chửi người.
" Ta không tin các ngươi, chỉ cần các ngươi lập khế ước chi thề, ta Âm Hổ Phù còn cho các ngươi, nếu không dù có chết, ta cũng kéo tất cả các ngươi đồng quy vu tận."
Uy lực của Âm Hổ Phù không ai không biết không ai không hiểu, mà muốn có Âm Hổ Phù người lại không thiếu, mà tham sống sợ chết cũng càng không thiếu, nhưng lúc này Kim Quang Dao lại nói.
" Ta đáp ứng ngươi, nhưng là trao ra Âm Hổ Phù, ngươi cũng phải hủy đi chính mình một thân tu vi quỷ đạo, chúng ta một chút nguy hiểm cũng không thể mạo, ai biết được ngươi một ngày nào đó muốn trả thù chúng ta."
" Đúng vậy, nếu ngươi không lập khế ước chi thề, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Lam gia những người này."
Kì thật Ngụy Vô Tiện chưa từng tưởng tàn sát tiên môn bách gia gì đó, hắn biết trong đây có người là bị nhẹ dạ dắt mũi, họ có khi không đáng chết, hơn nữa giết người đền mạng, trên tay hắn máu tươi vô số, nhưng hắn chưa từng giết vô tội người, hắn cũng không muốn làm cái gì đó đại ma đầu, cái gì đó Di Lăng Lão Tổ, hắn chỉ muốn làm Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, làm một cái thực bình thường cuộc sống hạnh phúc, bất quá trời cao tựa như là căm ghét hắn, thời gian hạnh phúc của hắn chưa bao giờ được kéo dài.
Hôm nay tiên môn bách gia muốn e sợ hắn, hắn biết nếu hắn không theo lập khế ước chi thề, hắn không cách nào hộ được Lam gia còn lại người. Lam gia những kia hung thi hắn cũng không muốn mạnh mẽ sai sử bọn họ, hắn tôn trọng Lam gia, cũng như những hung thi này tôn trọng tông chủ của họ, họ hiện giờ có một tia ý thức hộ Lam gia tông môn còn lại người, nếu không cứu được, tất cả đều là lệ quỷ, hãm sâu trong thù hận không thể luân hồi, đây là điều hắn không hề muốn.
" Được, ta Ngụy Vô Tiện hôm nay đối Thiên Đạo chi thề, chỉ cần tiên môn bách gia buông tha Lam gia người cùng Ôn Tình một mạch bình an, ta sẽ giao ra Âm Hổ Phù cùng tự hủy quỷ đạo một chuyện không tái sử dụng, nếu vi phạm chết không toàn thay, không nhập luân hồi."
Lời thề vừa hạ, một đạo ánh sáng quang mang hạ lên người Ngụy Vô Tiện, qua một nhịp lại quy về bình tĩnh, lời thề thành lập.
Mà tiên môn bách gia thấy lời đã ứng, cũng sôi nổi theo giao ước ban đầu lập khế ước chi thề, Kim Quang Dao trong lòng một ngưng, nếu Lam gia người không diệt bí mật của hắn sẽ phải phơi bày, nhưng nếu hắn hôm nay không lập khế ước Ngụy Vô Tiện sẽ không giao ra Âm Hổ Phù.
" Liễm Phương Tôn..."
Không đợi Ngụy Vô Tiện nói hết lời nói, Kim Quang Dao đã phát hạ lời thề, hắn trong lòng có tính kế khác, Nhiếp Minh Quyết trước sau gì hắn cũng sẽ giết, hiện tại Lam gia những người này cũng chưa chắc có thể sống.
" Ta Kim Quang Dao đối Thiên Đạo chi thề, Lam gia một nhà cùng Ôn Tình một mạch thả tất cả bình an, nếu bội ước chi thế gia môn toàn diệt, vĩnh sinh vĩnh thế không được siêu sinh, với điều kiện Lam gia từ đây không được bước ra khỏi Loạn Táng Cương nửa bước, nếu không lời thề hủy bỏ."
Ngụy Vô Tiện sâu kín mà nhìn Kim Quang Dao, hắn biết Kim Quang Dao đây là không nghĩ Lam gia người có cơ hội lật lại thế cờ, bất quá hiện tại hắn trước hết cần hộ hảo bọn họ, hắn không muốn Lam gia toàn diệt, cùng lắm thì bọn họ cô lập với tiên môn bách gia, tiếp tục sống một cuộc sống an nhàn nhật tử.
Lời thề của Kim Quang Dao ứng hạ, Ngụy Vô Tiện lại bật thốt lên.
" Nếu chứng minh được Lam gia vô tội người thì sao."
" Kia nếu là Lam gia vô tội, chúng ta sẽ không lại ép buộc Lam gia." Đây chính là tiên môn bách gia đồng lòng, ngoại trừ Kim gia.
Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch khóe miệng, hắn chỉ cần họ ứng hạ lời thề mà làm, một mình Kim Gia không thể làm địch trăm nhà, cho nên hắn chỉ yên lặng liếc nhìn Kim gia một nhà, thu hồi tầm mắt hắn nói.
" Kia hảo, Âm Hổ Phù ở đây, đợi ta làm xong một việc sẽ còn cho các ngươi."
Ngụy Vô Tiện không nhiều lời, những kia hung thi đã bao vây bảo vệ Lam gia người, hắn đảo cũng không lo lắng, dù sao nếu đám người này bội ước chi thề, bọn họ cũng sẽ không sống được.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lời nói của hắn, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện nhặt lên một thanh kiếm, hắn cắt tay mình lấy máu, phủng lên Âm Hồ Phù, Âm Hổ Phù lấy tốc độ rất nhanh mà hấp thu oán khí, lại lấy ra một bộ trận pháp đưa Âm Hổ Phù vào trong, chỉ thấy từng đợt oán khí trong Âm Hổ Phù dao động kịch liệt, mà từ kích động lại dần dần yên lặng, là từ từ mà rút đi oán khí, từng đạo lôi quang bao phủ Âm Hổ Phù, rất lâu rất lâu sau đó, khi tất cả oán khí đều không còn một tia Âm Hổ Phù lại sinh ra răng rắc tiếng nứt hóa thành bột phấn.
Trong lúc Ngụy Vô Tiện phá hủy Âm Hổ Phù kia một khắc, những người xung quanh lại cũng như là chịu ảnh hưởng không thể nào hoạt động thân mình, chính là họ phát hiện Ngụy Vô Tiện muốn hủy phù nhưng lại không thể đi đoạt, không thể phản đối, dị trạng của họ Ngụy Vô Tiện cũng không biết được, hắn chỉ chuyên tâm hủy phù, mà những kia hung thi vì chịu Phật Lôi trận của Ngụy Vô Tiện ảnh hưởng mà oán khí trên thân từng chút từng chút mất đi cho đến khi trong suốt, họ vô tình bị Phật Trận độ hóa, toàn bộ hung thi bảo vệ Lam gia người đều ngã xuống họ buông xuống chấp niệm mà bước vào luân hồi.
Mà chính Ngụy Vô Tiện cũng không ngờ Phật Lôi trận lại như thế lớn mạnh, nhưng khóe miệng hắn nở ra một nụ cười thỏa mãn, luân hồi là tốt nhất.
Mà đãi tiên môn bách gia hồi phục lại tinh thần khi, Ngụy Vô Tiện lại thu phục hảo bột phấn sót lại bước đến gần Kim Quang Dao.
" Này là thứ ngươi muốn, ta còn cho ngươi đi."
Kim Quang Dao mở to hai mắt, hắn hiện tại không nói nên lời, hắn làm hết thảy chỉ để nhận lại một mớ bột phấn vô dụng này hay sao.
Mà quá trình Ngụy Vô Tiện hủy phù thật suông sẻ, trong lòng hắn có chút suy đoán, có thể là chính Thiên Đạo cũng nhận ra Âm Hổ Phù quá mức âm tà mới như thế làm hắn bình yên hủy nó đi.
Kim Quang Dao che giấu đi trong mắt sát ý, hắn hứa bỏ qua Lam gia cùng Ôn Tình một mạch, lại không hứa bỏ qua Ngụy Vô Tiện.
" Kia... Ngụy công tử cũng nên ứng hạ lời thề phế bỏ một thân quỷ đạo đi."
Ngụy Vô Tiện xoay chuyển trong tay Trần Tình cười khổ, hắn mất đi Kim Đan buông xuống Tùy Tiện, hiện giờ lại phải một lần nữa buông xuống Trần Tình.
" Được..." Ngụy Vô Tiện khép lại hai mắt, hắn lại bày ra Phật Lôi trận, nhẹ nhàng bước vào.
" Công tử... không cần..." Thanh Hằng gấp run lên, nàng một người thế yếu, lại ngày từ đầu chỉ trích Tô Thiệp cho nên cũng lâm vào bị công kích, mà Tô Thiệp hận nhất là phản bội mình người, hắn bắt lại Thanh Hằng muốn cùng một chỗ với Lam gia hỏa thiêu, Thanh Hằng trước một cái tỉnh lại đây, nhìn thấy kia ẩn hiện Phật Quan, nàng biết quỷ tu sẽ không chịu đựng được. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng nam tử gọi mình chỉ khẽ giật mình, hắn nhìn Thanh Hằng trong thân xác nam tử chỉ khẽ gật đầu cười.
" Yên tâm, ta không sao."
Mà Thanh Hằng này vừa lên tiếng, chính là làm Tô Thiệp phát hiện ra người này cùng Ngụy Vô Tiện có liên quan, hắn thật sự hận.
" Cẩu vật, ngươi đi chết đi."
Mà Thanh Hằng cũng chỉ là mỉa mai cười, nàng chỉ là đoạt xác sống lại, nàng căn bản không sợ chết. Mà Thanh Hương lúc này lại từ trong Phật Lôi trận bay ra, nàng không muốn nhìn tỷ tỷ mình đi chết, lại một lần nhìn thấy muội muội mình khi, trên thân đã không còn này đó oán khí, linh hồn là một cái triệt để thanh triệt linh hồn, nàng khẽ cười.
" Thanh Hương, kiếp sau chúng ta mãi là tỷ muội."
Thanh Hương nhìn từ từ gục xuống Thanh Hằng trong lòng đau thấu tâm can, nàng là vì vô tình mà được Phật Lôi Trận độ hóa, nàng biết mình muốn nhập luân hồi, lại bận tâm tỷ tỷ của mình, hiện tại nhìn Thanh Hằng tàn hồn cũng bị kia Phật Lôi Trận kéo vào, Thanh Hương tin kiếp sau họ còn sẽ gặp lại.
" Công tử... thực xin lỗi còn có cảm ơn ngươi...." Thanh Hương trong linh thể bên ngoài trận pháp hướng Ngụy Vô Tiện dập đầu, nàng xin lỗi vì không thể giúp được Ngụy Vô Tiện, cảm ơn hắn vì hắn đã hộ mình cùng tỷ tỷ.
Mà một màng này bị tiên môn bách gia nhìn thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, bởi lúc linh hồn Thanh Hằng tách ra khỏi thi thể kia họ là thấy được, lại thấy được Thanh Hương trân trọng lời nói càng khiến họ trong lòng một tia khó hiểu, họ là quỷ còn biết thực xin lỗi cùng cám ơn, kia bọn họ là người sống đâu, nếu Ngụy Vô Tiện thật là đại gian đại ác người hắn chắc chắn sử không ra Phật Lôi Trận kia một chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro