Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Lam Vong Cơ hiện tại đã bước vào tháng thứ tám của thai kì, trong suốt thời gian qua Ngụy Vô Tiện luôn đi đi về về giữa Loạn Táng Cương và Vân Thâm. Chỉ là trong thời gian gần đây sức khỏe y càng lúc càng kém, Ôn Tình chẩn đoán sợ y sẽ không kéo dài được thêm thời gian lâu, Ngụy Vô Tiện cũng vì lo lắng nên hắn ở luôn tại Vân Thâm.

Kể từ ngày hắn cùng Giang Trừng đoạn tuyệt quan hệ kia thì Giang Trừng cũng đã triệt để bỏ mặc Ngụy Vô Tiện, bất quá hắn vẫn là lâu lâu lại lén gặp riêng Giang Yếm Ly cùng Tiểu Tứ, cũng trong khoảng thời gian này nhờ có Tiểu Tứ quan sát mà hắn mới biết được Triệu Ân vậy mà cũng có liên quan với Kim Quang Dao.

Càng bất ngờ hơn là Tiểu Tứ phát hiện ra trong thời gian này Giang Trừng càng lúc càng phá lệ âm u, tựa như là cảm xúc càng lúc càng khó kiểm soát, thường hay tranh cãi cùng Giang Yếm Ly, cũng chỉ có lời của Triệu Ân là hắn nghe lọt.

Nhận ra được tình hình có mờ ám, nên Ngụy Vô Tiện lại liên hệ cùng Ôn Tình hỏi xem có hay không loại độc dược nào khiến người tâm thần dễ kích độc, khó có thể kiểm soát chính mình, luôn cho rằng xung quanh mình không an toàn.

Khi nghe Ngụy Vô Tiện nói Ôn Tình cũng rất kinh ngạc, cô biết một loại dược lực, nếu trong thời gian lâu hít phải sẽ người tâm thần không yên, hay sinh ra ảo giác, cũng sẽ gắt gỏng khó chịu, nhưng loại dược lực này đã rất lâu không còn có người điều chế quá.

Ngụy Vô Tiện một cái đầu hai cái đại, hắn hiện tại chỉ muốn bên cạnh chăm sóc cho Lam Vong Cơ, nhìn y càng lúc càng yếu đi hắn cũng không còn tinh thần để quản được nhiều như vậy, nên khi nhận được đáp án của Ôn Tình, hắn chỉ có thể truyền tin bảo Giang Yếm Ly chú ý nhiều hơn vào Giang Trừng.

Ôn Tình cũng vì lo lắng cho Lam Vong Cơ nên thời gian này cô cũng trụ lại Vân Thâm, Loạn Táng Cương đã có kết giới cùng hộ trận mà Ngụy Vô Tiện bố trí nên hai người cũng rất an tâm, chỉ cần kết giới có dị hắn cũng sẽ biết được nên đảo cũng không quá lo lắng.

Chính là hôm nay cũng như mọi ngày, Ngụy Vô Tiện vì có thể chăm sóc Lam Vong Cơ tốt hơn nên hắn cũng thay đổi giờ giấc ngủ nghỉ, chỉ là đang trong cơn mộng mị hắn chợt nghe thấy thanh âm rên lên khe khẽ của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mở bừng hai mắt, vì sức khỏe y không tốt nên khi ngủ hắn cũng không triệt hết đèn, nên khi vừa mở mắt đập vào mắt hắn chính là Lam Vong Cơ cả người tuôn mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày y nhíu chặt, tay y vô thức ôm lấy bụng, từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn đứt quãng khiến Ngụy Vô Tiện rối loạn.

" Lam Trạm, ngươi làm sao vậy, Lam Trạm, đừng làm ta sợ."

Lam Vong Cơ há miệng thở dốc, y khó khăn mà níu lấy hắn, đứt quãng mà nói.

" Đau... Ngụy... Ngụy Anh, ta... đau..."

Hiện tại đã khuya nên Lam Vong Cơ vốn không muốn gọi hắn thức giấc, chính là y rất đau, kiềm chế thật sự rất thống khổ, cũng may là Ngụy Vô Tiện hắn luôn lo lắng y xảy ra chuyện nên không thực sự ngủ sâu, nên một chút tiếng rên nhỏ kia của Lam Vong Cơ mới khiến hắn thức giấc.

Chính là Lam Vong Cơ chỉ kịp nói với hắn vài từ như vậy đã ngất lịm. Cả cơ thể y oán khí bắt đầu bạo tẩu tán loạn, Ngụy Vô Tiện cho dù có chuẩn bị tâm lí thì hắn hiện tại vẫn là run đến lợi hại.

" Lam... Lam Trạm, Tình tỷ... Tình tỷ, ngươi ở đâu..."

Nhìn thấy Lam Vong Cơ ngất đi trong tay mình hắn đã không còn giữ vững được tâm tình, hắn không dám buông y xuống, rối loạn mà hét lớn gọi Ôn Tình, hắn biết giờ khắc này hắn không thể loạn, một bên hô một bên giúp Lam Vong Cơ điều hòa oán khí đang bạo ngược, cũng may là Ôn Tình ở cách họ không xa, cô thời gian này cũng lo lắng cho Lam Vong Cơ nên cũng không dám lơ đãng, tiếng rống của Ngụy Vô Tiện thành công đánh thức cô, cũng như kinh động đến môn sinh tuần tra ban đêm.

" Tình tỷ... Tình tỷ..."

Ôn Tình vốn là nghe tiếng rống của hắn đã biết có chuyện không hay nên cô cũng không dám trì hoãn, vội vàng khoát lên ngoại bào, cái gì mà Vân Thâm không được chạy nhanh bây giờ là cô không cần biết đến.

" Ta đến đây, làm sao vậy..."

Ôn Tình miệng tuy hỏi, nhưng người đã đến trước xem mạch cho Lam Vong Cơ, mà Ngụy Vô Tiện hắn tận sớm giờ dù có làm cách nào oán khí trong cơ thể y vẫn không thể trung hòa được.

Ôn Tình nhìn tình trạng này ánh mắt một ngưng, cô vội nói.

" Ngụy Vô Tiện, cần mỗ đứa bé ra gấp, nếu không... ngươi chạy nhanh đi gọi người nấu nước ấm, xong thì quay lại đây... nhanh lên..."

" Vô Tiện, có chuyện gì vậy, Vong Cơ làm sao vậy..."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Hi Thần vừa đến liền cũng vội nói.

" Huynh trưởng, giúp ta mang nước ấm, Lam Trạm phải sinh..."

" Ta đi ngay..."

Lam Hi Thần cũng không nhiều lời, nghe được Ngụy Vô Tiện nói vội vàng rời đi, Ngụy Vô Tiện thật không dám rời khỏi Lam Vong Cơ, Ôn Tình thấy hắn đứng ngây ra đó vội quát.

" Mau lên, giúp y trung hòa oán khí, ngươi phải nhớ không được gián đoạn, dù chỉ là một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến hai cha con họ có biết không."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, hắn ép bản thân mình phải trấn tĩnh, hắn biết giây phút này thật sự rất quan trọng, hắn không được phép sai lầm.

Một bên hắn vì Lam Vong Cơ xoa dịu oán khí, một bên lại nhìn thấy Ôn Tình từng tấc từng tấc mà mổ bụng y, cả người hắn không nhịn được mà run rẩy, nhìn Lam Vong Cơ ở hôn mê mà vẫn nhíu chặt hai mày vì đau hắn tâm muốn nát dường như.

Cũng không biết hai người giằng co bao lâu, đến tận Mặt Trời lên cao cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của trẻ con, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vội vàng xong vào, Ôn Tình nhanh chóng đưa đứa bé cho hai người, lại tiếp tục nói.

" Trạch Vu Quân, phiền người tiếp linh lực cho Hàm Quang Quân, còn có Ngụy Vô Tiện ngươi cố gắng đừng để linh lực cùng oán khí xung đột, ta cần khâu lại vết thương cho y."

Ngụy Vô Tiện tâm treo cao giây phút này cũng đã rớt xuống một nữa, đứa bé dù thiếu tháng tuy có chút nhỏ điểm nhưng vẫn là bình an mà ra đời, hắn cũng chẳng kịp nhìn đứa nhỏ, chỉ vội xem Lam Vong Cơ, đứa nhỏ được Lam Khải Nhân đưa ra ngoài cho nhũ nương uy sữa. Mà Lam Hi Thần cũng vội vì Lam Vong Cơ đưa vào linh lực chữa thương.

Từ Mặt Trời treo cao, đến khi lặng mất trong căn phòng của Lam Vong Cơ mới rốt cuộc bình yên xuống dưới, Ngụy Vô Tiện hiện tại là sắc mặt tái nhợt, hắn không có Kim Đan hộ thể, lại liên tục phải ép bản thân mình không được gián đoạn để hộ Lam Vong Cơ, Ôn Tình vừa tuyên bố Lam Vong Cơ hiện tại tạm ổn hắn cũng là nỏ mạnh hết đà mà ngã gục. Hai cái phụ thân không có một cái là có thể ôm lấy nhi tử của mình ngày đầu tiên chào đời.

Đãi đến sáng hôm sau Ngụy Vô Tiện mở bừng hai mắt, hắn trong phút chốc thanh tỉnh mà nhảy vội xuống giường hô lớn.

" Lam Trạm..."

Ôn Tình nhìn hắn kia phó bộ dáng có chút ghét bỏ mà nói.

" Ngươi xảo cái gì xảo, yên lặng điểm..."

Ngụy Vô Tiện mặc kệ cô quát mình, hắn gấp gáp nói.

" Tình tỷ, Lam Trạm thế nào, y có ổn không, có không nguy hiểm."

Vốn dĩ là tình trạng Lam Vong Cơ nhờ thời gian qua có Ngụy Vô Tiện luôn vì y áp chế oán khí nên sức khỏe y tốt hơn lúc trước cô chẩn đoán rất nhiều, mặc dù y hiện tại hôn mê nhưng việc để cô vì y trị liệu đã không còn nguy hiểm như trước, tâm cô cũng buông xuống, nên là lúc này cô có chút ghét bỏ Ngụy Vô Tiện cái này vô trách nhiệm phụ thân.

" Ta nói Ngụy Vô Tiện, nhi tử ngươi là nam hay nữ ngươi cũng chưa biết đi..."

" A...." Ngụy Vô Tiện ngây người, hắn sờ sờ mũi mà chột dạ, hắn đúng là không biết thật. Nghe ngữ khí của Ôn Tình hắn cũng biết tình trạng của Lam Vong Cơ là ổn nên cũng vơi đi căng thẳng, chỉ là căng thẳng qua đi là có chút bất đắc dĩ, hắn hôm qua liền chỉ chú tâm Lam Vong Cơ một cái, nào còn tâm trạng mà đi xem hài tử là nam hay nữ a.

" A... cái gì a, ngươi a, Hàm Quang Quân không sao, ngươi đi xem ngươi một nữ nhi a, nàng rất ngoan đâu, bất quá Hàm Quang Quân sợ là không có thời gian dài là không tỉnh lại, ngươi sợ là còn phải ở đây thật lâu, ta đã giao phó cho Trạch Vu Quân, dược liệu, châm cứu đều dạy hảo, ngươi hằng ngày bỏ ra chút thời gian mà thanh trừ oán khí trong người y, nhớ là thanh trừ từ từ đó biết chưa, gấp không được..."

Ngụy Vô Tiện cũng không ngại ở lại Vân Thâm, hắn chỉ là có chút lo lắng cho mọi người ở Loạn Táng Cương mà thôi, nghe Ôn Tình nói thế hắn nhẹ hỏi.

" Ngươi tính toán trở về sao."

" Ân, ta ở đây cũng cả tháng rồi, không biết mọi người hiện thế nào, Hàm Quang Quân giờ chỉ cần bình yên điều đặn cho y châm cứu, uống dược đúng giấc, còn có ngươi thanh trừ oán khí thì không có vấn đề gì lớn, ngươi cũng đừng quá lo lắng, nữ nhi của ngươi còn cần ngươi chăm sóc đâu."

" Tình tỷ, cám ơn ngươi, nữ nhi của ta ở đâu."

" Ở Tiên Sinh nơi đó, ngươi xem đi đi, ta phải trở về đây."

Ngụy Vô Tiện gật đầu với cô, hắn lại vội vào cách vách nhìn xem Lam Vong Cơ, xác định y thật sự bình yên hắn mới rời khỏi Tĩnh Thất đi tìm nữ nhi thân sinh của mình, vốn dĩ Ôn Tình chỉ trích hắn chỉ có chút chột dạ, nhưng lúc đến gần Hàn Thất hắn lại có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là thân sinh nữ nhi của hắn, vậy mà hắn đến giờ mới đi tìm.

" Thúc phụ..."

Lam Khải Nhân chính đang khuôn mặt từ ái ôm đứa nhỏ trong tay, phải nói là Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên thấy khuôn mặt ôn nhu ra nước này của Lam Khải Nhân, hắn có chút không thói quen.

" Tỉnh rồi, ngươi tính đặt đứa nhỏ tên gì a."

Vốn dĩ trước khi đứa nhỏ ra đời Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ là thương lượng qua, nếu là nam hài sẽ mang họ Lam, nữ hài sẽ là họ Ngụy, tên cũng đã được họ định sẳn nên Ngụy Vô Tiện cũng không do dự mà nói.

" Con cùng Lam Trạm đã nói qua, đứa nhỏ này cứ gọi Ngụy Từ đi..."

" Từ trong hiền từ, nhân hậu. Tốt, cứ lấy này danh đi, đến, ôm về đi... ngươi cũng nên để ý chút thân mình, Vong Cơ còn cần ngươi đâu."

Ngụy Vô Tiện khóe miệng mang ý cười, hắn có chút vụng về mà ôm lấy đứa nhỏ, lại đối Lam Khải Nhân nói.

" Tạ Thúc phụ, con xin phép."

Ngụy Từ đứa nhỏ này được hắn ôm lấy thì liên tục đối hắn cười, đứa trẻ này chính là phiên bản thu nhỏ của hắn, ôm Ngụy Từ trong tay cảm xúc của hắn vẫn là có chút mộng, mọi chuyện thật sự giống như một giấc mộng vậy, rồi đây cả nhà ba người bọn họ sẽ phải sống thật hạnh phúc, trong thâm tâm hắn chính là như thế nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong