Chương 30
Lam Hi Thần rời khỏi Phục Ma Động, Lam Vong Cơ liền xoay người Ngụy Vô Tiện đối mặt với mình mà ân cần hỏi.
" Ngụy Anh, đã xảy ra chuyện gì."
Ngụy Vô Tiện hắn không muốn Lam Vong Cơ phải buồn phiền mà ảnh hưởng đến sức khỏe của y, hắn nở nụ cười mà ôm Lam Vong Cơ vào lòng.
" Lam Trạm, không có gì, ta có thể giải quyết, nhưng là, ngày mai có thể cùng ta đi Vân Mộng không, ta muốn cho sư tỷ biết quan hệ của chúng ta, tỷ ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Đối với Lam Vong Cơ mà nói y chỉ cần quãng đời còn lại có thể bình yên bên cạnh Ngụy Vô Tiện, việc có được mọi người chúc phúc hay không y không quan tâm, nhưng người này là Giang Yếm Ly, y biết Ngụy Vô Tiện rất xem trọng Giang Yếm Ly, nếu nói ở Giang gia ai là người hắn xem trọng nhất chính là vị sư tỷ của mình, nếu như hắn muốn cho Giang Yếm Ly biết quan hệ hai người điều này cũng nói lên được y hiện tại cũng là quan trọng với hắn.
" Ân, nghe ngươi."
Lam Vong Cơ im lặng trong vòng tay ấm áp của người kia, bỗng nhiên y lại lên tiếng.
" Ngụy Anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi vẫn còn có ta."
Ngụy Vô Tiện chợt bật cười, hắn tựa cằm mình vào vai Lam Vong Cơ, tay nhẹ xoa lên bụng y mà ôn nhu nói.
" Lam Trạm, vì sao lại thích ta, ta thật sự không đáng để ngươi phải hi sinh nhiều như vậy, Lam Trạm ngươi thật tốt, cuộc đời ta gặp được ngươi thật là một điều may mắn."
Lam Vong Cơ lại không cho là đúng, y chợt xoay người mà nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện.
" Ngụy Anh, ngươi xứng đáng có được hạnh phúc, tâm ta vui mừng khi ở bên cạnh ngươi, đừng tự làm thấp đi giá trị của mình."
Ngụy Vô Tiện nheo mắt mỉm cười, hắn hôn nhẹ lên trán y, hiện tại y chính là lí do sống của hắn, lí do để hắn không được gục ngã, hắn cần phải bảo vệ y, hắn muốn Lam Vong Cơ sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn nhất khi ở bên cạnh mình.
" Lam Trạm, tâm ta cũng vui mừng ngươi."
" Ân."
Hai người ôm lấy nhau trong tình yêu thương vô bờ bến, cho dù phía trước có bao nhiêu sóng to gió lớn, họ vẫn muốn cùng nhau đối mặt không ngại gian nan.
Đêm hôm đó cả Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đều ở lại Loạn Táng Cương, vốn dĩ Lam Hi Thần còn muốn để Ôn Tình đi theo xuống thị trấn Di Lăng để mua thêm các thứ cần thiết, mà Lam Vong Cơ thì có việc phải cùng Ngụy Vô Tiện đến Vân Mộng nên cũng không gấp gáp trở về, huống hồ y cũng không muốn xa hắn.
Sáng hôm sau, sau khi đã dùng xong điểm tâm Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liền trở về Vân Mộng, mà Lam Hi Thần lại một mặt lôi kéo Ôn Tình xuống trấn, chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như Lam Hi Thần cùng Ôn Tình không gặp phải Tô Thiệp.
Tô Thiệp vốn dĩ được Kim Quang Dao thiết kế ở Di Lăng thăm dò tình hình, hắn cả tháng nay luôn đến Loạn Táng Cương nhưng lại bị kết giới bắn ngược trở ra, hắn cũng biết Ngụy Vô Tiện thời gian này vẫn chưa ly khai khỏi Vân Thâm, hắn muốn dụ tộc Ôn thị từ trong Loạn Táng Cương ra ngoài để thực hiện kế hoạch là họ phá vỡ hiệp ước không rời khỏi Loạn Táng Cương, nhưng rất tiếc là Ngụy Vô Tiện đã dặn dò mọi người rất kĩ, nếu hắn không trở về thì không được ra khỏi Loạn Táng Cương, cho dù có dị động cũng không được ra mặt, cho nên Tô Thiệp dù có nhiều lần cố ý làm động kết giới Ôn gia người vẫn không hề xuất hiện.
Kim Quang Dao thời gian gần đây không có làm nên cái gì quá đáng sự tình để tránh nghi ngờ của Lam Hi Thần, chung quy hắn cũng không phải thật tâm muốn hại Ngụy Vô Tiện, nhưng lại vì muốn trong mắt Kim Quang Thiên xem trọng mình nên việc xấu gì hắn cũng ráng mà làm.
Ngụy Vô Tiện hôm qua trở về cũng đã được Ôn Tình báo lại kết giới một tháng qua luôn xuất hiện dị động, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Giang Trừng đến làm cho xáo trộn mọi việc, hiện tại hắn muốn dành thời gian cho Lam Vong Cơ nhiều hơn, đợi y trở về Vân Thâm hắn mới có thể tập trung mà giải quyết mọi việc để tránh y lo lắng.
Lam Hi Thần cùng Ôn Tình một đường mua lên gà con cùng vịt con để xem có thể đem về Loạn Táng Cương nuôi dưỡng hay không, ít nhất nếu có thể nuôi tốt họ vẫn có thể có cuộc sống tốt hơn mà không cần phải trốn ra ngoài.
Tô Thiệp đã theo dõi từ lúc họ ra khỏi Loạn Táng Cương hắn đợi thời cơ thích hợp để làm như mình vô tình xuất hiện mà ra vẻ ngạc nhiên với Lam Hi Thần.
" Lam tông chủ."
Lam Hi Thần từ lúc Tô Thiệp bị Lam Vong Cơ trục xuất khỏi Vân Thâm cũng đã lâu không nhìn thấy hắn, hiện tại Tô Thiệp vừa khai tông lập phái, Lam Hi Thần cũng vừa biết chuyện cách đây không lâu, vốn Lam Hi Thần cũng chẳng có hiềm khích gì với Tô Thiệp nên vẫn giữ lễ nghi mà đáp lời.
" Tô tông chủ."
Tô Thiệp đưa mắt nhìn qua Ôn Tình mà giả vờ kinh ngạc lắp bắp.
" Lam... tông chủ, cô ta... cô ta là Ôn gia người, vì sao lại đi cùng ngươi, chẳng phải đã nói Ôn gia không được ra khỏi Loạn Táng Cương sao, Lam tông chủ ngươi tốt nhất nên tránh xa họ để không bị tiên môn bách gia chỉ trích."
Lam Hi Thần nghe Tô Thiệp nói mà nhíu mày không bằng lòng.
" Tô tông chủ, Ôn cô nương là do ta mời xuống núi, ngươi có ý kiến gì, ta Lam Hi Thần đảm bảo họ luôn tuân thủ hiệp định sẽ không rời khỏi Loạn Táng Cương, ngươi nếu muốn có thể trước mặt tiên môn bách gia lên tiếng ta đây không ngại cho mọi người lời giải thích."
Vốn dĩ Tô Thiệp chỉ là thắc mắc tại sao thời gian gần đây Ngụy Vô Tiện lại thân thiết với Lam gia người, hiện tại Lam Hi Thần còn thế Ôn Tình nói chuyện hắn có chút nghi ngờ, nhưng chung quy Kim Quang Dao đối với Lam Hi Thần rất là coi trọng cho nên hắn cũng chẳng dám làm càn mà ra vẻ hối lỗi.
" Lam tông chủ, là đệ tử lo lắng người bị người đời chỉ trích chứ không có ý gì khác, nếu làm người không vui đệ tử nguyện xin lỗi."
" Tô tông chủ, ngươi đã là tông chủ một nhà, hà tất phải xưng hô đệ tử với ta, chúng ta địa vị ngang nhau ta chẳng cần ngươi phải cúi đầu trước mặt ta, hiện tại ta cùng Ôn cô nương còn có việc xin lỗi không tiện tiếp chuyện, cáo từ."
Lam Hi Thần nói xong liền cùng Ôn Tình rời đi, mà Tô Thiệp hắn nghe được Lam Hi Thần lời nói mà như chọc trúng chỗ ngứa, đúng vậy hắn cũng là tông chủ việc gì phải khép nép như vậy, hắn không theo dõi hai người nữa mà trở về Lang Lăng tìm Kim Quang Dao báo cáo tình hình, vốn dĩ Kim Quang Dao không muốn làm hại Lam Hi Thần nên chuyện này hắn bắt Tô Thiệp không được để lộ ra ngoài.
Cùng lúc đó tại Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện vui vẻ mà níu lấy Lam Vong Cơ bước vào Liên Hoa Ổ, Giang Trừng nhìn thấy Lam Vong Cơ mà sắc mặt trắng xanh vẹn vẹo, nhưng có Giang Yếm Ly hắn không dám nói ra cái gì quá đáng sự tình mà tức giận phất tay áo bỏ đi, Lam Vong Cơ cũng không thích Giang Trừng, nhưng y luôn biết Giang Trừng cũng không thích mình, chung quy hôm nay đến đây y là vì Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng như vậy không xem Lam Vong Cơ ra gì mà thập phần không vui, nhưng hắn vẫn muốn nói chuyện với Giang Yếm Ly trước, hắn mỉm cười mà nắm lấy tay Lam Vong Cơ đến trước mặt cô.
" Sư tỷ, đệ có chuyện quan trọng muốn nói, đệ muốn cùng Lam Trạm cùng chung một chỗ, sư tỷ, ngươi sẽ chúc phúc cho đệ sao."
Giang Yếm Ly ôn nhu mà nhìn hai người, lời hắn nói cô cũng không ngạc nhiên lắm, bởi từ lúc hắn hỏi cô một người như thế nào lại thích một người khác, từ lúc đó cô đã mập mờ đoán được, chỉ có hắn là cái ngốc tử không nhận ra tình cảm của mình, nhưng cô cũng sợ Lam Vong Cơ không thích hắn cho nên không có vạch trần, hiện tại là lưỡng tình tương duyệt cô cũng thật lòng hạnh phúc thay cho hắn.
" A Tiện, sư tỷ thật lòng chúc phúc cho các ngươi, hi vọng các ngươi có thể mãi mãi yêu thương lẫn nhau, Lam nhị công tử, A Tiện chúng ta tuy sống khiêu thoát không thích hợp với Vân Thâm các ngươi nhưng nó là đứa trẻ tốt, ta hi vọng ngươi có thể bao dung cho nó."
Ngụy Vô Tiện thấy Giang Yếm Ly như biết trước quan hệ hai người mà ngạc nhiên không thôi, mà Lam Vong Cơ nghe cô nói cũng vội lắc đầu mà nhìn cô nói nhỏ.
" Sẽ không, Ngụy Anh rất tốt, đa tạ Giang cô nương đã chấp nhận chúng ta."
Từ lúc hai người bước vào Liên Hoa Ổ, Giang Yếm Ly đã luôn chú ý đến hai người, nhìn Lam Vong Cơ ánh mắt đặt lên người Ngụy Vô Tiện đều là sự ôn nhu, cô cũng là người đang ở giai đoạn yêu thương nên cô hiểu được Lam Vong Cơ thật sự xem trọng Ngụy Vô Tiện.
Mà Ngụy Vô Tiện nghe hai người xưng hô xa lạ như vậy lại nhíu mày không thích, hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, lại nhìn sang Giang Yếm Ly mà nói.
" Sư tỷ, Lam Trạm đã chấp nhận cùng đệ kết làm đạo lữ, tuy là chưa tổ chức hôn lễ, nhưng là y hiện tại đã là người của đệ, hai người không nên như vậy xưng hô để thêm xa lạ."
Giang Yếm Ly có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại hắn nói cũng đúng, bất quá câu kia y hiện tại đã là người của đệ mà khiến Giang Yếm Ly có chút suy nghĩ, nhưng là cô vẫn mỉm cười ôn nhu mà nhìn Lam Vong Cơ, nếu y đã nguyện ý cùng hắn làm đạo lữ thì y cũng xem như là đệ đệ của cô.
" Nếu đã như vậy, ta gọi ngươi Vong Cơ hảo sao, ngươi có thể gọi ta một tiếng sư tỷ."
Lam Vong Cơ có chút không quen, nhưng là nghĩ lại Ngụy Vô Tiện cũng đã gọi Lam Khải Nhân một tiếng thúc phụ, Lam Hi Thần một tiếng huynh trưởng, y cũng không có cảm thấy có gì phải ngượng ngùng mà nhẹ giọng kính cẩn gọi cô một tiếng.
" Sư tỷ."
Giang Yếm Ly nhìn Lam Vong Cơ thật sự rất vừa lòng, Lam Vong Cơ tuổi trẻ thành danh được người người ngưỡng mộ, cô thật sự không dám nghĩ y sẽ dành tình cảm cho đệ đệ của mình, hiện tại thật sự rất tốt.
" Kia được rồi, A Tiện, đệ hôm nay ở lại đi, đã lâu đệ không trở về, hơn nữa đệ cũng nên đem Vong Cơ đến thắp hương cho tiền bối."
Ngụy Vô Tiện tất nhiên phải đưa Lam Vong Cơ đi thắp hương cho phụ mẫu của mình, nhưng là hắn còn có chuyện vui muốn nói với Giang Yếm Ly, hắn kéo Lam Vong Cơ lại gần mình mà nhẹ nhàng xoa lên bụng y, Lam Vong Cơ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình không kịp phản ứng, mà Giang Yếm Ly cũng kinh ngạc không kém, nhưng là lời hắn nói ra càng khiến cô như đang ở trong mộng cảnh.
" Sư tỷ, Lam Trạm đang mang thai con của đệ, đứa nhỏ đã hơn ba tháng."
Giang Yếm Ly không dám tin mà mở to hai mắt nhìn vào hai người, lại ngơ ngác mà nhìn vào cái bụng hơi tròn trịa của Lam Vong Cơ mà thốt không nên lời, mặc dù bụng y vẫn chưa lộ ra, nhưng chung quy nếu để ý kĩ sẽ thấy được đã mất đi vòng eo thon thả ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro