Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Ngụy Vô Tiện theo lời Ôn Tình mà đi sắc thuốc cho Lam Vong Cơ.... tâm của hắn vẫn là không yên.... hắn không biết hắn có hay không làm tổn thương Lam Vong Cơ... nhưng là Ôn Tình cũng nói qua y không ngại chỉ cần nghỉ ngơi... hắn rất là khó hiểu vì sao y lại bị sốt....

Ngụy Vô Tiên miên man suy nghĩ mà vẫn không thể nhớ được hôm qua đã xảy ra chuyện gì... đến cả A Uyển đến gần hắn cũng không nhận ra....

-- Tiện ca ca... Xinh đẹp ca ca đâu ạ... huynh ấy về rồi sao....???

Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng nói của A Uyển lúc này mới hồi thần.... hắn lúc này mới giật mình là còn đang sắc thuốc... cũng may là thuốc cũng vừa sắc tốt... vừa nhấc tay rót thuốc vừa trả lời A Uyển....

-- Xinh đẹp ca ca của đệ bệnh rồi.... A Uyển đi cùng ta xem huynh ấy nha....

-- Ân... Tiện ca ca... tại sao xinh đẹp ca ca lại bệnh a....

Ngụy Vô Tiện nghe A Uyển hỏi cùng mờ mịt.... hắn chỉ vờ cười cười xoa đầu A Uyển.... ôm lên cậu nhóc rồi bê chén dược mà đi...

-- Là người thì ai cũng sẽ có lúc ngã bệnh.... đi thôi... đi chăm sóc xinh đẹp ca ca của đệ nào...

A Uyển tuổi nhỏ cũng chẳng hiểu hết được lời nói của hắn.... chỉ biết xinh đẹp ca ca bị bệnh cần được chăm sóc...

Một lớn một nhỏ đi vào Phục Ma Động... Lam Vong Cơ vẫn là mê mang chưa tỉnh.... Ngụy Vô Tiện nội tâm phức tạp mà đặt tay lên trán y.... hắn khẽ gọi Lam Vong Cơ.....

-- Lam Trạm... Lam Trạm... tỉnh... tỉnh... uống dược thôi....

Lam Vong Cơ khó nhọc mở ra hai mắt của mình... cả người vô lực vừa đau nhức vừa mệt mỏi chẳng thể nào mà ngồi dậy nổi....

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng mà đở y ngồi dậy.... hắn để y tựa vào ngực mình... tư thế có chút ái muội... mà Lam Vong Cơ bị hắn cái này kề cận khẽ giật mình... vành tai phím hồng... mà Ngụy Vô Tiện cũng không biết sao tim mình cũng đập nhanh hơn...

Ta đây là bị làm sao vậy...???

Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu xua tan đi cái kia lung tung rối loạn cảm xúc mà đưa chén dược cho Lam Vong Cơ...Ngụy Vô Tiện đợi y uống xong dược vội đở y nằm xuống.... Lam Vong Cơ tim đập nhanh mặt nhìn không ra cảm xúc... vành tai đỏ ửng nếu không có tóc che phủ có lẽ Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra điểm khác thường của y.... Lam Vong Cơ được hắn đở nằm xuống lúc này mới khẽ nói chuyện với hắn...

-- Cám ơn...

Ngụy Vô Tiện nghe y cám ơn nội tâm càng phức tạp... hắn không thích người khác trịnh trọng cám ơn mình... đặc biệt là Lam Vong Cơ...

-- Biệt cám ơn a... Lam Trạm... là ta lôi kéo ngươi giúp ta... cuối cùng lại hại ngươi bị sốt như vậy.... thật có lỗi...

-- Không trách ngươi...

-- Nào có ai như ngươi... Lam Trạm... ta rất vui khi ngươi không chán ghét ta...cả đời này có một tri kỉ như ngươi thật tốt...

Lam Vong Cơ nghe hắn nói khẽ cuộn chặt tay mình... mặt cũng nhìn không ra được cái gì cảm xúc...

Ngụy Anh... ta không muốn làm tri kỉ của ngươi...

-- Lam Trạm... làm sao vậy... ta ra ngoài cho ngươi nghỉ ngơi nha....

Ngụy Vô Tiện thấy y bỗng nhiên im lặng... lo lắng y mệt mỏi liền gọi y... Lam Vong Cơ cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình mà khẽ cho hắn một cái tự...

-- Ân...

A Uyển nãy giờ nhìn hai người vẫn là im lặng không lên tiếng... thấy Ngụy Vô Tiện muốn ra ngoài lúc này mới tiến đến bên cạnh giường đá mà nắm lấy tay Lam Vong Cơ

-- Xinh đẹp ca ca... người mau mau hết bệnh nha....

-- Ân... cám ơn A Uyển...

-- A Uyển ra ngoài cho người nghỉ ngơi nha......

-- Ân....


-- Lam Trạm... chúng ta đi đây... đi thôi A Uyển....

Ngụy Vô Tiện ôm lên A Uyển rồi bước vội ra ngoài...... cũng không biết nghĩ gì đi luôn xuống núi...

-- Tiện ca ca... người đi đâu a....


-- Xuống núi a... ta mua cá về nấu cháo cho Lam Trạm ....

A Uyển vừa nghe hắn nói liền nhớ đến vài hôm trước ăn món củ cải xào ớt của hắn mà le lưỡi....

-- Tiện ca ca... ngươi nấu không thể ăn a....


-- Như thế nào không thể ăn hả... ta nấu ngon như vậy....


-- Tình cô cô cũng không cho người nấu a...


-- Hừ.... ta muốn nấu đấy... xì.....


Ngụy Vô Tiện bỏ qua lời nói của A Uyển... một đường ôm cậu nhóc xuống núi..... hắn vét hết tiền còn lại mà mua một con cá chép đem về Loạn Táng Cương....

Cuối cùng là Ôn Tình không phát hiện ra việc hắn xuống bếp... tác phẩm của hắn chính là một nồi đỏ rực cháo cá... hắn đắc ý với tác phẩm của mình mà múc ra chén đem cho Lam Vong Cơ.....

Ngụy Vô Tiện vào Phục Ma Động người vẫn là còn ngủ.... nhưng hắn nghĩ qua nay y có lẽ vẫn chưa ăn gì... như vậy sẽ không có sức khỏe...hắn đặt tay lên trán y thăm dò thấy nhiệt cũng đã lui bớt khẽ lay vai y...

-- Lam Trạm....Lam Trạm....


Lam Vong Cơ cảm nhận được hắn gọi mình cũng thức giấc... uống dược xong cơ thể cũng thoải mái đôi chút... thấy Lam Vong Cơ mở mắt hắn liền tiến lên đở lấy y.... một lần thành quen mà kề vai sát cánh với con người ta... hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều cho rằng đều là nam nhân như vậy cũng chẳng sao... lại xem nhẹ nơi lồng ngực bang bang nhảy...

Nhưng là hắn cũng không biết tại sao... hắn rất thích Lam Vong Cơ tựa vào hắn...

-- Lam Trạm... ngươi thấy thế nào....??


-- Ân... tốt hơn rồi....


-- Đến... ăn ít cháo đi... ngươi vinh hạnh lắm mới được Di Lăng Lão Tổ ta nấu cho ăn đó nha...


Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa cầm lên chén cháo... cũng không biết nghĩ gì mà thổi thổi muốn đút cho y...Lam Vong Cơ vành tai phiếm hồng mà lắc đầu....


-- Ngụy Anh... tự ta có thể....


Ngụy Vô Tiện như thế nào lại thấy được lỗ tai y đỏ... nổi tâm làm ác mà trêu chọc y....


-- Di... không phải đâu... không nghĩ ra Hàm Quang Quân nhà ta sẽ thẹn thùng a....

-- Ngụy Anh... đừng đùa...


-- Hảo hảo... không đùa... ngươi ăn đi...

Ngụy Vô Tiện thấy y xấu hổ càng khóai chí cười lớn... nhưng thấy Lam Vong cơ mím môi không nói sợ y sinh khí đành phải nén cười... Mà Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy chén cháo hắn đưa cho mình âm thầm đổ mồ hôi....

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng là Lam Vong Cơ vẫn bị vị cay nồng làm cho bị sặc... cũng không biết là Ngụy Vô Tiện nấu cháo cá hay là cháo ớt...

Khụ....khụ....khụ....

Ngụy Vô Tiện thấy y ho sặc sụa vội lấy lại chén cháo.... buông ra y mà đi lấy nước....

-- Lam Trạm... uống nước... xin lỗi... khó ăn lắm sao....

Lam Vong Cơ thấy hắn một bộ có lỗi như thế cũng không đành lòng... khẽ lắc đầu...


-- Không sao... có thể ăn...


-- Ngươi đừng gạt ta... ta....

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong đã bị Ôn Tình từ bên ngoài đi vào đánh gãy...


-- Ngụy Vô Tiện... ai cho ngươi tiến phòng bếp hả... ngươi nấu cháo cho ai ăn hả... ngươi là muốn độc chết Hàm Quang Quân sao...


Ngụy Vô Tiện nghe Ôn Tình nói mà có chút chột dạ nhìn Lam Vong Cơ bị sặc mà mặt đỏ bừng.... Lam Vong Cơ cũng không nghĩ là Ôn Tình sẽ như vậy phản ứng... chỉ khẽ nói...

-- Ôn cô nương... không sao... có thể ăn...

-- Hàm Quang Quân... ngươi đây là muốn tự độc mình sao... hắn điên thì thôi đi tới ngươi  cũng để mặc cho hắn điên....

-- Ôn Tình... ngươi thế nào mắng luôn Lam Trạm a....


--Ta nói sai sao... ngươi đi xử lí cái nồi cháo ớt của ngươi cho ta... A Ninh đang nấu lại cháo cho Hàm Quang Quân... ngươi biệt tiến phòng bếp cho ta...


Lam Vong Cơ thấy Ôn Tình không chút nào kiên dè mà mắng người... lại thấy Ngụy Vô Tiện vậy mà thật sự sợ cô mạc danh có chút buồn cười... nhưng vẫn là một bộ không có gì biểu tình... Ngụy Vô Tiện thật ủy khuất mà đem chén cháo mang đi.... Ôn Tình liếc mắt hắn rồi cũng đi ra ngoài...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiệnvong