chương 3
Chương này vừa ngu ngốc vừa cộc lệch...
Cảm thấy tại đây không thể chém theo ý mình lắm.
Thật xin lỗi...
------------------------------------------------------
[Ngu phu nhân dáng điệu ưu nhã bước tới cạnh Vương Linh Kiều, từ trên cao nhìn xuống ả bên dưới, bỗng nhiên khom lưng, duỗi tay túm chặt tóc Vương Linh Kiều, nhấc lên rồi lại cáu giận cho một bạt tai nữa: "Tiện tì ngươi dám!"
Bà nhẫn nại đã lâu, giờ đây mặt mũi dữ tợn, gần trong gang tấc, Vương Linh Kiều sợ đến mức bụm nửa mặt sưng phù ré ầm lên. Ngu phu nhân không chút lễ độ lại cho một bạt tai, tát cho tiếng ré của ả im bặt đi, quát: "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ! Ngươi xông vào nhà ta, đòi trừng phạt người nhà ta ngay trước mặt ta? Cái thá gì chứ, cũng dám ngang ngược như thế!"
Bà nói xong liền mạnh tay vứt đầu Vương Linh Kiều đi như chê nó dơ bẩn vậy, rút khăn lau chùi tay, Kim Châu Ngân Châu đứng sau lưng bà, trên mặt cũng là nụ cười khinh bỉ giống hệt bà. Hai tay Vương Linh Kiều run rẩy bụm lấy mặt mình, nước mắt giàn giụa: "Ngươi... Ngươi dám làm chuyện này... Kỳ Sơn Ôn thị với Toánh Xuyên Vương thị sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Ngu phu nhân vứt khăn tay xuống đất, một đạp đá ả ngã lăn, mắng: "Câm miệng! Ả tiện tì ngươi, Mi sơn Ngu thị thế gia ta tung hoành tiên đạo trăm năm, xưa nay chưa từng nghe tới Toánh Xuyên Vương thị nào cả! Là thứ gia tộc thấp hèn chui từ xó rãnh nào ra? Toàn gia đều là loại như ngươi hay sao? Nhắc tôn ti trước mặt ta? Để ta dạy cho ngươi biết thế nào là tôn ti! Ta là tôn, ngươi là ti!"]
Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, sững sờ.
[Ngu phu nhân liếc mắt ra lệnh cho phía sau, Kim Châu Ngân Châu hiểu ý rút trường kiếm chia nhau ra lượn một vòng quanh phòng, ra tay vừa nhanh vừa độc, trong chốc lát đã chém chết mấy chục mạng môn sinh Ôn gia.]
Vương Linh Kiều sợ hãi la hét, chớp mắt một cái bỗng lôi từ trong ngực ra một cây pháo sáng, cầm trong tay lắc vài cái.
Phảo tín hiệu bắn lên trời, những chiến thuyền của Ôn gia đợi sẵn từ bên ngoài Liên Hoa Ổ lập tức mà xông đến.
Một bên Liên Hoa Ổ cũng thiết lập hộ sơn trận pháp, liên hoa hồng rực tỏa cách mênh mông bao phủ toàn bộ Liên Hoa Ổ, cũng may là Giang Phong Miên đã có sớm chuẩn bị, tinh thần của các đệ tử không có quá hoảng hốt, vội vã chạy đến vị trí phòng thủ của mình.
"Lam Trạm, Giang gia bây giờ rất nguy hiểm, ngươi hãy mau rời đi." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa kéo tay y chạy đi, nhưng y chẳng hề nhúc nhích mà giật tay ra.
"Ngụy Anh, ta đã nói, cùng ngươi." Y chỉ nhẹ nhàng nói rồi rút lấy chuỗi dây đàn trong tay áo.
"Lam Trạm... thật xin lỗi." Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi...
Trận chiến nổ ra, Ngu phu nhân Giang Trừng Ngụy Vô Tiện tạo thành tổ hợp đẳng cấp Giang gia, hoành tráng soái khí mà bước tới chém giết. Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nhìn rõ tình hình của Lam Vong Cơ, trông y thi triển Huyền Sát Thuật mà hai tay chảy máu không khỏi đau lòng, lặng lẽ mà tiếp cận y.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ giật mình hét lên, phi dây về phía hắn, vòng qua người tấn công kẻ phía sau. Ngu phu nhân cùng Giang Trừng cũng nghe tiếng hét của y mà nhìn lại.
Một chiêu vừa rồi y không không chế được lực, chiêu pháp quá mạnh lại không thể đánh trúng Ôn Trục Lưu, ngược lại còn bị dính thêm dư chấn của Hóa Đan Thủ, loạng choạng chạy tới chỗ hắn. Ngụy Vô Tiện đỡ y, nhìn y phục y đỏ thẫm không khỏi lo lắng, càng là tức giận.
"Hóa đan thủ."
"Tử tri chu."
Khốn khiếp, không ngờ Ôn Trục Lưu lại có thể xuất hiện ở đây.
Ngu phu nhân cùng Ôn Trục Lưu giao đấu, Ôn gia số lượng đông đảo mà phá vỡ trận pháp, hùng hổ tiến vào Liên Hoa Ổ đồ sát. Mắt thấy tình hình không ổn, Ngu phu nhân gọi mấy người bọn hắn lại lôi đi.
[Ngu phu nhân tháo vòng bạc Tử Điện từ trên bàn tay phải xuống, đeo lên ngón trỏ phải của Giang Trừng. Giang Trừng ngạc nhiên: "... Mẹ, mẹ đeo Tử Điện cho con làm gì?"
Ngu phu nhân nói: "Cho ngươi, sau này sẽ là của ngươi! Tử Điện đã nhận ngươi làm chủ rồi."
Giang Trừng mờ mịt nói: "Mẹ, mẹ không cùng đi với tụi con sao?"
Ngu phu nhân ngưng mắt nhìn mặt hắn, bỗng nghiêng tới nắm lấy, hôn hai cái lên tóc hắn, ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: "Con ngoan."
Lần này ôm dùng sức vô cùng, phảng phất ý hận không thể khiến Giang Trừng biến lại thành một đứa nhỏ rồi nhét trở lại trong bụng bà, khiến không ai có thể thương tổn hắn, không ai có thể khiến hai người chia xa. Giang Trừng chưa từng được mẹ ôm như vậy, hôn như vậy thì càng miễn bàn. Đầu hắn vùi trước ngực bà, hai mắt trợn to, ngơ ngác không biết làm sao cho phải.
Ngu phu nhân một tay ôm hắn, một tay tay giựt mạnh cổ áo Ngụy Vô Tiện, cứ như muốn bóp chết hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Thằng nhóc chết bầm này! Đáng trách! Nhìn xem vì ngươi mà nhà chúng ta gặp cái họa gì đây!"
Ngụy Vô Tiện ngực kịch liệt phập phồng, không cãi một lời. Lần này chẳng phải kiềm chế nhẫn nại hay âm thầm oán thán gì, mà thật sự là không còn lời nào để nói.]
Bên cạnh Lam Vong Cơ âm thầm mà nắm lấy tay hắn.
Giang Trừng sốt ruột gặng hỏi: "Mẹ, mẹ không đi cùng tụi con sao??"
Ngu phu nhân quay lại bến thuyền, thi pháp làm Tử Điện chói chặt Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện.
[Giang Trừng nói: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?!"
Ngu phu nhân nói: "Đừng có om sòm lên thế. Đến chỗ an toàn nó sẽ tự buông ra, trên đường có gặp phải người đánh đến, Tử Điện cũng sẽ tự động bảo vệ ngươi. Đừng quay lại, đi thẳng đến Mi sơn, tìm tỷ tỷ ngươi!"
Nói xong, bà quay qua chỉ tay vào Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói: "Ngụy Anh! Ngươi nghe kỹ cho ta! Che chở Giang Trừng cho tốt, chết cũng phải che chở nó, có biết chưa?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngu phu nhân!"
Ngu phu nhân cả giận nói: "Có nghe thấy chưa! Chớ có nói mấy lời vô ích với ta, ta chỉ hỏi ngươi có nghe thấy chưa!"
Ngụy Vô Tiện giãy khỏi Tử Điện không nổi, chỉ có thể gật gật.
Giang Trừng hô: "Mẹ, phụ thân còn chưa trở lại. Có chuyện gì chúng ta trước cùng nhau gánh vác không được sao?!"
Nghe hắn nhắc tới Giang Phong Miên, mắt Ngu phu nhân tựa hồ thoáng hoe đỏ.
Nhưng bà rất nhanh lại lớn giọng quát: "Không được về là không được về. Chẳng lẽ không có hắn ta không lo được chắc?!"]
Nói đoạn bà đánh một chưởng để thuyền trôi xa dần, rồi quay lưng rời đi.
Trên thuyền Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện lại là la hét không yên, trong lúc hoảng hốt thì nhìn thấy một chiếc thuyền đang trở về Liên Hoa Ổ. Như vớ được cái phao cứu mạng, Giang Trừng túm lấy Giang Phong Miên, vội vã kẻ lại cho ông sự việc, kêu ông mau mau về cứu mấu thân hắn. Giang Phong Miên nghe thấy Hóa Đan thủ thì khẽ nhíu mày,ánh tím lóe lên, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lần thứ hai bị trói lại.
Hai đứa lại theo tư thế cũ, ngã ngồi trở về trên thuyền. Giang Trừng ngẩn người, nói: "... Phụ thân?!"
Giang Phong Miên nói: "Ta trở lại, hai đứa ngươi rời đi. Không được đổi hướng, không được quay về Liên Hoa Ổ. Cập bờ rồi, nghĩ cách đến Mi sơn chỗ Hoa tỷ tỷ ngươi và tổ mẫu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc!!!"
Kinh hãi đã qua, Giang Trừng như phát khùng mà đạp mép thuyền, đạp thân thuyền chòng chành không ngớt: "Phụ thân thả ra! Thả ra!"
Giang Phong Miên nói: "Ta quay lại tìm Tam nương tử."
Giang Trừng nói: "Chúng ta cùng quay lại tìm mẹ không được sao?!"
Giang Phong Miên bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay, giữa không trung ngập ngừng một lát rồi mới chậm rãi xoa đầu hắn, nói: "A Trừng, con phải thật mạnh khỏe."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc, nếu như hai người có mệnh hệ gì, hắn sẽ không khỏe nổi."
Giang Phong Miên chuyển tầm mắt qua hắn, nói: "A Anh, a Trừng... Con phải chiếu cố thật nhiều."]
Từng người rừng người cứ như vậy rời đi, Giang Trừng càng lúc càng lúc càng lâm vào tuyệt vọng. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra trên thuyền còn có Lam Vong Cơ, vội vã kêu y.
"Lam Trạm. Lam Trạm, mau giúp bọn ta cởi Tử Điện... Lam Trạm!"
Lam Vong cơ yên lặng nãy giờ là do bị ngất đi, cũng không biết đợt dư chấn một chiêu của Ôn Trực Lưu đánh hắn nặng như thế nào, lại thêm vết thương cũ từ Huyền Vũ Động, sắc mặt y lộ vẻ suy nhược.
Ngụy Vô Tiện tuy biết là không nên để y một mình như vậy, nhưng cũng không thể không theo Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, giấu kĩ y trong một góc kín đáo rồi rời đi.
............
Không biết bao lâu sau, Lam Vong Cơ tỉnh lại, lại là một trần nhà lạ lùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ca quá lười đi. Từ chương sau là được chém gió rồi yeahhhh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro