Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cách thứ năm: Quyến rũ

Chương 9: Cách thứ năm: Quyến rũ

Hai ngày sau.

Biệt thự Ngụy Gia.

Ngụy Anh đứng từ trên cao, kéo soạt chiếc rèm che, nhìn xuống dưới.

Bởi vì biệt thự quá rộng, vậy nên dù đội vệ sĩ hơn ba mươi người dàn xung quanh cũng không thể nào cản hết được đám phóng viên kia.

Với lại pháp luật bảo vệ bọn họ, chỉ có thể cản chứ không thể đánh đuổi.

Là đương nhiên!

Công việc của họ, miếng cơm manh áo của họ chính là cái nghề đi nhiều chuyện này, nếu mà không nhiều chuyện thọc léc thì có mà chết đói à! Với lại chủ đề lần này quá hót. Các tờ báo mạng rồi ti vi liên tục truyền tin, giật tít.

Nào thì Ngụy Anh sau khi vợ cũ mất đi đau xót không thể XXX được với nữ giới nên liền biến thành Gay.

Nào thì Ngụy Anh là kẻ độc ác vô tình để "bạn trai nhỏ" ăn hang ở lỗ gặm cỏ tươi sống qua ngày.

Rồi thì phỏng đoán ban đầu Lam Vong Cơ trải qua chấn thương tâm lý nặng nề do bị bỏ rơi, lại thêm Ngụy Anh tuyển người mang thai hộ nên hiện tại đang sang chấn tinh thần cực nặng.

Đã thế khi cậu bạn nhỏ vừa trúng số Ngụy Gia lại tới hót tiền ngay.

Vân vân và vân vân.

Cổ phiếu Ngụy Gia sau vài ngày sự việc bùng nổ tụt dốc thê thảm.

Ngụy Anh nhu trán.

Người bị làm phiền đến sắp chết đây chính là anh có được không?!

Người bị thiệt thòi lỗ vốn nhất đây chính là anh có được không?!

Cái gì mà ăn hang ở lỗ gặm cỏ tươi! Cái gì mà bị bỏ rơi?!

Cậu ta còn điên đến mức độ nhổ lông trym gói ghém đưa tặng anh nữa kia kìa!

Quá con mẹ nó điên hết rồi!

- --------

Ngụy Anh nhìn vẻ mặt rõ ràng " có điều muốn hỏi " của Giang Trừng, cau mày:

- Nói!

Giang Trừng chân nọ gác lên chân kia, vô cùng phong nhã, giờ đây cũng hạ chân xuống, hướng phía Ngụy Anh dò hỏi:

- Ngụy Anh, bây giờ ở đây không có người ngoài. Anh nói thật cho em biết đi, Anh... quen cậu ta?

Ngụy Anh dứt khoát:

- Không quen!

Giang Trừng vẫn không thôi, cố gắng gợi ý:

- Anh cố nhớ lại xem, có thể là một kẻ nào đó mà khi còn trẻ chẳng hạn, anh đã từng làm tình, rồi không quên được anh? Nếu không thì tại sao cậu ta cứ vừa gặp anh đã liền đòi làm chuyện kia?

Ngụy Anh phì ra một cái:

- Giang Trừng à Giang Trừng! Có phải cậu mấy ngày nay bị đám nhà báo làm cho rối não rồi không? Tôi năm nay bai mươi hai tuổi! Tên nhóc kia nhìn thế nào cũng không quá mười tám đi? Nếu là khi "tuổi còn trẻ" chính là mười năm trước, không phải tên nhóc đó mới chỉ tám tuổi thôi sao?!

Giang Trừng gật đầu, thế lại càng quái lạ khó hiểu.

Bởi lẽ xác thực từ khi đi theo Ngụy Anh mà anh biết, tất cả những kẻ đã từng ngủ qua đều toàn bộ đều phải bịt kín mắt từ khi đưa tới đến khi rời đi, hoàn toàn không biết được người mình vừa nằm dưới thân kia là ai.

Với lại số lần cũng không tính là quá nhiều, nếu như Lam Vong Cơ là một trong những kẻ đó, Giang Trừng tự tin chính mình sẽ không thể nào không nhớ đi.

- Cứ cho rằng hắn đoán bừa anh là gay đi, nhưng việc ba bào thai kia bị hỏng rõ ràng đã được xử lý tuyệt mật, hắn tại sao lại biết được?!

Giang Trừng lại bổ sung:

- Còn nữa, tên nhóc đó quả thật không hề có nguồn gốc, cứ như người trên trời rơi xuống! Rõ ràng là sống mười tám năm nhưng lại hoàn toàn không thể tra ra bất cứ một manh mối nào.

Ngụy Anh nhìn căn phòng toàn bộ rèm che đều phải buông kín, hắt ra một hơi:

- Việc đó để sau rồi nói, tình hình trước mắt không thể nào kéo dài thêm được nữa. Cậu mau chóng để tên ngốc kia xuất hiện giải thích cho rõ ràng, nếu không e rằng cổng hay tường của Ngụy Gia sớm cũng bị đạp đổ.

Giang Trừng nghĩ đến gì đó lại hơi buồn cười. Thế nhưng quả thật là không dám cười:

- Ngụy Anh. Cậu nhóc đó đồng ý " phát biểu" đúng y như lời được dạy. Chỉ có điều, nhóc đòi một điều kiện.

Ngụy Anh nhíu mày:

- Hắn dám ra điều kiện với tôi? Được lắm! Nói thử xem, hắn muốn bao nhiêu?!

Giang Trừng hai tay đan lại với nhau, nén cười:

- Không phải là tiền, mà là...

- Nhóc muốn em sắp xếp để tối nay tới phòng anh, quyến rũ anh.

- ???!!! 

Ngụy Anh khóe môi giật giật, suýt thì phải ngoáy lỗ tai:

- Cậu vừa nói cái gì?!

Giang Trừng giả bộ hơi cúi mặt xuống, nhẫn nhịn không cười ra thành tiếng:

- Ngụy Anh, em thấy hay là anh cứ để cậu ta tới xem sao. Ít nhất như vậy trước mắt cũng bịt miệng được đám phóng viên một thời gian.

Ngụy Anh????!!!!!!!

Tổng Tài cái con khỉ mốc! Giờ này mặt mũi còn phải để cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa bày mưu quyến rũ.

Được!

Được lắm!

Để rồi xem tên nhóc nhà ngươi định quyến rũ ta thế nào!

- ---------

Lam Vong Cơ có hơi đau đầu.

Ây ây!

Cụ thể là rất đau đầu! Ngụy Anh bắt nó học hẳn nửa trang giấy phát biểu. Nó học hết gần hai ngày mới thuộc.

Cơ nhưng mà bên ngoài kia canh giữ gắt gao lắm nhé! nên nếu như nó không chịu học thì làm sao được ra ngoài?! Lại càng không nói đến được gặp Ngụy Anh để bày mưu quyến rũ nữa.

Kia!

Giang Trừng vừa đến.

Nó mẩm lại một lần lời thoại trước khi " ra công chúng"

- Tôi họ Lam, tên Cơ, đệm là Vong.

Nhưng mà Giang Trừng bảo Lam Vong Cơ nghe đã kỳ rồi nên không thể có cái đệm Vong nữa.

-Vậy được, Tôi tên là Lam Vong Cơ.

-Tôi năm nay sáu trăm tuổi. Á nhầm, mười tám tuổi.

-Do vừa trúng số nên tâm tình có hơi phức tạp, những lời phát biểu trước đây đều là thật.

Là giả!

Là giả đấy!

-Gia đình tôi chịu ơn Ngụy Tổng, bản thân được Ngụy Tổng thu nạp...

Cái gì nữa nhỉ?!

Nó lại giở tờ giấy dưới mông ra đọc lại.

Giang Trừng chết lặng cả người:

- Chỉ số IQ của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu? Chỉ có vài lời thoại mà học đến hai ngày trời không thuộc?

Nó ấm ức:

- Tại vì Trưởng Lão bảo nói dối là xấu!

Cuối cùng Giang Trừng cũng đành nghĩ ra một cách.

Vì tóc nó dài, che được quá tai, nên chiếc máy phát nhỏ xíu được giấu kín gọn ghẽ trong tai đến hoàn hảo.

Giang Trừng vừa dẫn nó đi, vừa hết mực căn dặn:

- Khi đi ra gặp đám phóng viên kia. Tôi nói một câu, cậu nghe xong liền nói lại y nguyên câu đó. Nhớ! Không được thừa hay thiếu một chữ! Nếu như cậu không làm được, điều kiện lập tức bị hủy bỏ!

Nó lập tức giãy lên, bám vào tayGiang Trừng:

- Nhất định mà!

- Tôi nhất định sẽ làm được!

- --------

Cái gì chứ nghe một câu nói lại một câu đương nhiên là nó làm tốt!

Buổi phát biểu thành công rực rỡ!

Rằng nó vốn dĩ là người làm công trong nhà Ngụy Anh, lúc trúng số nói năng có chút lộn xộn.

Chỉ có điều đến khi nó nói đến việc Ngụy Anh là người tốt, cực kỳ tốt thì lén bĩu môi một cái.

Xong việc, Giang Trừng đã thế còn muốn dọn cho nó một gian phòng khách luôn! Không bắt nó ở biệt vườn nữa.

Nhưng nó không thích!

Ở biệt vườn có nhiều cây nhiều hoa. Với lại đêm đến nó còn ra đó gặm cỏ nữa chứ, không thì bứt cỏ vào ăn cũng được vậy! Ở trong cái phòng khách kia toàn là đồ da với tường đá, nó biết gặm cái gì chứ?

Giang Trừng khó hiểu nhưng cũng không từ chối, bèn cho người dọn dẹp lại nơi đó thật sạch sẽ.

- -------

Giữ đúng lời hứa.

Giang Trừng hẹn tám giờ tối.

Giang Trừng đưa nó đứng trước cửa phòng của Ngụy Anh, đưa tay lên gõ cửa.

- Ngụy tổng, là tôi, Giang Trừng.

Trong phòng, nghe tiếng bước chân dừng lại trước cửa, ngọn súng và một thanh loan đao ngắn cất khẽ dưới nệm giường.

Ngụy Anh mặc áo khoác ngủ, buộc hờ nơi eo, lộ ra nửa vòm ngực vô cùng rắn chắc, ngả người tựa lưng mở sách, nhả một tiếng:

- Vào đi.

Ngoài này, tim nó nhảy cẫng, hối Giang Trừng mở cửa.

Cánh cửa vừa hé, nó đã chui tọt vào trong, không quên cảm ơn Giang Trừng:

- Cảm ơn anh, cảm ơn anh nha!

Ngụy Anh nhìn thấy nó, thả quyển sách sang bên cạnh:

- Tại sao lại là cậu?!

Nó chạy gần như bay về phía giường, đôi mắt đen láy lấp lánh:

- Tôi đến để quyến rũ anh đó! Chính là quyến rũ nha!

Ngụy Anh khoanh hai tay vào trước ngực, thong thả:

- Vậy sao?!

Nó gật muốn rụng cả cổ:

- Đúng đúng đúng đúng!

Ngụy Anh quét qua nó một lượt, bộ quần áo đắt đỏ được Giang Trừng chuẩn bị tỉ mỉ, đúng thực là so với mọi ngày hoàn toàn khác biệt. Dáng người thon thả chuẩn mực, đôi chân cũng tính là đủ dài đủ trắng.

Rất vừa miệng người ăn.

Bất giác trong lòng Ngụy Anh còn có một chút thú vị.

Nếu như hắn biết câu dẫn, không chừng hôm nay chính mình sẽ phá lệ ?

Thế nhưng mà sai rồi !

Sai hết rồi !

Lam Vong Cơ trút một hai ba bốn nào quần nào áo nào đồ lót xuống, cả người trần truồng, nằm chình ình một mé giường, chổng mông về phía Ngụy Anh ngoáy tít thò lò:

- Mau mau mau ! Chịch chịch chịch !

- ? ? ? ! ! ! !

- Chịch đi ! Ơ kìa ! Không cần sợ dơ đâu ! Tôi mấy ngày nay chỉ ăn cỏ thơm ! Rất sạch sẽ nha ! !

Nói rồi nó còn lùi mông lại thiếu chút thì dán lên mặt Ngụy Anh:

- Không tin anh ngửi thử một cái đi ? !

- ? ? ? ! ! ! !

Cốp!

Á!

Bịch!

Ngụy Anh không một chút nương tình, giơ chân đạp một phát làm nó bay xuống giường!!!!

- Cút đi ! ! Cút mau đi ! ! !



=============//============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro