Chương 10: Cách thứ sáu: Bám dai như đỉa
Biệt thự Ngụy Gia.
Từ sau cái đêm rù quyến không thành công ấy, Lam Vong Cơ cả ngày đều một mực bám dính lấy Ngụy Anh, đánh không buông, đạp không buông.
Ngụy Anh chỉ mới mấy ngày mà sụt hai cân!
- Buông!
- Không!
- Ta nói ngươi mau buông tay!
- Không!
- Muốn chết?!
- Chết cũng không buông!
- Ngươi điên rồi sao?!
- Ngươi muốn đi thì phải mang ta theo!
- !!!!!
Lam Vong Cơ ôm lấy một cái đùi Nguỵ Anh, dùng hết sức cả mặt cả mũi đều cọ lấy.
Ngụy Anh nửa người trên áo sơ mi thẳng thớm, nửa người dưới cái quần ngủ sắp tụt tới nơi. Nhìn Giang Trừng vừa bước vào, lớn giọng:
- Còn không mau gỡ tên này ra cho ta?!
- ??!!!!
Giang Trừng tiến đến cúi xuống khuyên nhủ:
- Lam Vong Cơ, Ngụy Anh phải thay quần. Phiền ngươi ra ngoài kia chờ một chút ?
Nó lắc đầu. Quyết chí ôm chặt lấy cái đùi Ngụy Anh.
Giang Trừng mỉm cười:
- Ta vừa đi qua phòng bếp, thấy họ mới mang về hai rổ cà rốt rất tươi...
- ....
Vèo!!!!!
Quả nhiên hữu hiệu, Lam Vong Cơ vừa nghe thấy liền buông chân Ngụy Anh mà chạy trối chết, nói với lại:
- Ta đi một lát về ngay!!!! Chờ ta!
Đương nhiên, Ngụy Anh không thể nào mà không chớp cơ hội nghìn năm có một này. Cả hai nhanh chóng rời xuống cổng, leo lên chiếc xe chờ sẵn.
Toàn bộ người hầu nhìn thấy mắt đều muốn so le rồi, nhưng cũng chỉ nén bụng nén dạ cúi đầu thật thấp không ai dám ngẩng lên: Ngụy Tổng vội vội vàng vàng mặc cả áo sơ mi combo quần ngủ, trên tay còn vắt theo một cái quần tây. Không có lẽ mắt mọi người đều có vấn đề rồi?
Ngụy Anh trên xe, vừa chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng vừa gằn giọng:
- Vẫn chưa tìm ra manh mối người nhà hắn sao?
Giang Trừng vừa buồn cười vừa nhẫn nhịn:
- Vẫn chưa.
Ngụy Anh vuốt thẳng lại sống áo:
- Mặc kệ thế nào, trực tiếp quăng tên nhóc đó ra khỏi nhà ta đi.
Giang Trừng không đồng tình:
- Không thể được. Trong buổi họp báo lần trước, tuy rằng Lam Vong Cơ đã trả lời theo đúng ý chúng ta, nhưng đương nhiên đó chỉ là bề nổi. Các gia tộc khác đều đang nhăm nhe vào điểm yếu này. Hai người phụ nữ được tuyển chọn lần trước mang thai hỏng cũng đã bị mua chuộc, thêu dệt rất nhiều điều.
- Nếu như quả thật để nhóc đó bước chân ra khỏi cổng Ngụy Gia, e rằng sóng to gió lớn là điều không tránh khỏi.
Ngụy Anh hai vành mắt thâm sì, bất đắc dĩ nuốt xuống một ngụm café đắng ngắt giữ chút tỉnh táo sau cùng:
- Vậy thì nhốt hắn ra ngoài biệt vườn, đừng để hắn bám dính lấy ta nữa!
Giang Trừng lấy tay che miệng, lén cười:
- Vậy cũng không được, nếu để bên ngoài phát hiện ra chúng ta giam giữ hắn, kết quả còn tệ hơn nữa.
Ngụy Anh cáu tiết:
- Được lắm! Vậy thì lập tức gọi điện đến văn phòng, sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi tốt, từ hôm nay không cần về lại nhà nữa.
Giang Trừng cười trừ:
- Ngụy tổng, anh có chắc cậu ta sẽ không theo đến tận công ty làm loạn không? Ở nhà thì cũng không sao, nhưng nếu để toàn bộ nhân viên công ty thấy được cảnh thằng nhóc bám chặt lấy đùi anh như vừa nãy... e rằng...
- ???!!!
Trịnh Kỳ thiếu chút thì văng tục ra miệng.
Con mẹ nó!
Cuối cùng những chuyện quái quỷ này là sao?!
Là sao?!!!!
Vì cái quái gì mà anh muốn đi làm cũng phải lén lén lút lút trốn đi thế này??!!!
Gân xanh phút chốc nổi đầy trên trán.
- ----------
Giang Trừng ngồi bên cạnh, trong lòng thực ra lại có chút vui vẻ. Ngụy Anh vô tâm vô phế, vô cảm nhận. Từ trước tới nay lúc nào cũng chỉ là một hình bóng cô đơn đến khốc liệt,
Đứng trên đỉnh núi cao, nơi nào mà không đón gió lớn?
Đứa trẻ nhỏ bị đánh liền có thể khóc, nhưng Ngụy Anh kia không được phép.
Đứa trẻ nhỏ muốn chơi đàn piano, nhưng Ngụy Anh chưa bao giờ được lựa chọn việc mình thích hay là không thích.
Súng ngắn, cận chiến, đánh tay đôi, đó là những gì một kẻ đầu đàn bắt buộc phải học thuộc.
Thậm chí, đến ngay cả hôn nhân – thứ mà con người ta vốn dĩ rất đáng trông đợi, đối với kẻ này, cũng chỉ là một bản hợp đồng.
Những cảm xúc cau có, những sự tức giận ngoài tầm kiểm soát, hay là chật vật đến vội vã cắp theo quần trốn đi như hôm nay, Giang Trừng anh sống trên đời hai mươi tám năm mới lần đầu tiên thấy được.
Xem ra, Lam Vong Cơ không sợ trời không sợ đất kia, đúng là có thể khiến anh mở mang tầm mắt.
- ------
Ngụy Anh thì quá đỗi mệt mỏi!
Nghĩ lại thôi mà thấy hoang đường!
Làm sao trên đời lại có thứ giống như vậy kia chứ?
Ban đầu chính là cậu ta sau khi quyến rũ anh không được, thì nhào lại lên giường!
Cứ thế ôm cứng ngắc lấy anh.
Anh gỡ thế nào cũng không ra!
Gỡ tay thì nhóc ta quấn bằng chân, gỡ chân thì đu lên tận cổ.
Anh lên tay thúc mấy cái giữa bụng, tên nhóc ăn đau, thế mà lại ôm anh càng chặt hơn,nức nở vừa khóc vừa ôm.
Không nhả là không nhả! Keo siêu dính còn phải chịu thua.
Cuối cùng, anh hừm một tiếng, mặc kệ để hắn cứ thế treo trên người mà nằm nghỉ.
Ai biết rằng, nửa đêm nghe hơi thở đã say đều, một tổng tài mặt lạnh còn phải phì cười khi nghĩ lại cách quyến rũ độc nhất vô nhị trên đời kia.
Khẽ vuốt đôi mắt hơi sưng vì đau khóc, lại không đành lòng mà đẩy người ra khỏi.
Ừ, nếu thích ôm thì cứ ôm đi.
Thế nhưng chỉ như thế thôi thì không nói.
Từ sáng hôm sau, anh đi đâu làm gì tên nhóc cũng bám kè kè.
Buổi sáng.
Anh thực sự " kìm" đến suýt vỡ bọng đến nơi, thế mà nó nhất chết bám chặt lấy cánh cửa nhà vệ sinh bắt anh cho nó vào cùng.
Hai người cứ giằng qua giằng lại thiếu điều hỏng cả ổ khóa.
Ngụy Anh tức đến đỏ mắt cuối cùng cũng đành mặc kệ.
Nó theo ngay sau anh, nhìn chằm chằm từ việc anh kéo quần, lấy ra thứ kia, và cả... đi tiểu tiện.
Anh nghiến ra từng chữ:
- Đem con mắt của cậu ra chỗ khác.
Thế nhưng nó lại cúi đầu, ủy khuất trộn lẫn chút mong chờ nhìn vào thứ jua đang xả van kia của anh.
- Ngụy Tổng, anh có thể nào giao phối với tôi không? Mông tôi rất thơm, rất sạch. Tôi thề đó! Mấy hôm nay kiêng cả cà rốt rồi! Chỉ ăn cỏ thơm thôi!
- Cút !!!!!
Nó đương nhiên không cút, đã thế còn khịt khịt mũi tiếc nuối nhìn anh đút thứ kia trở lại trong quần.
Đó là đi vệ sinh, anh cũng tạm nhịn xuống.
Nhưng anh ngồi ăn cơm. Nó ngồi bên cạnh.
Anh đút một miếng thức ăn vào miệng. Nó nhìn xuống giữa hai chân anh.
Anh uống miếng canh vào miệng. Nó vẫn nhìn xuống giữa hai chân anh.
Anh lau miệng một cái, mắt nó vẫn dán vào chỗ đó của anh rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Ngụy Anh đập bàn:
- Ngươi có thôi ngay đi không!
Nó ngẩng đầu lên, mím mím môi:
- Ngụy Tổng, anh giao phối với tôi một lần thôi, đúng một lần thôi rồi tôi đi ngay!
- Cút khuất mắt ta !!!!!!
Anh ngồi làm việc, nó ngồi dưới đất nhìn lên giữa hai chân anh.
Giật giật gấu quần anh:
- Thế... hay là... nếu anh không chê... vậy để tôi chịch anh được không?
Trịnh Kỳ trừng mắt khó tin: tên nhóc này lại cón dám tính đường đè thao ngược lại anh?!
Thế nhưng nó đã vội chữa:
- Mà như thế đâu có được. Như thế thì là anh có thai à. Mà anh làm sao có thể có thai.
- Cút xéo cho ta !!!!!!!!!!!
- --------
Ngụy Anh mấy ngày hôm nay cứ như thế mà trải qua những giờ phút trầm tư của cuộc đời.
Có lẽ đến chính anh cũng không thể nào mà hiểu cho nổi rút cuộc bản thân là bị làm sao nữa.
Thương trường anh không ngán địch thủ nào, thế mà cuối cùng lại thua trắng mắt trước một tên nhóc biến thái tột cùng.
- --------
Trên xe.
Hôm nay Ngụy Gia được một bên đối tác mời gặp tại một điểm ngoại thành Nam Đảo, mục đích chính là để mời mua thầu mảnh đất rộng sáu nghìn mét vuông, chứa quặng sắt chưa từng được khai thác.
Chiếc xe đã lăn bánh được hai phần ba đoạn đường, đến khi đầu ngón tay điểm trên hồ sơ cảm thấy hơi run.
Ngụy Anh mới thấy rõ ràng có gì đó không đúng.
Ánh mắt quét sang phía Giang Trừng đang nhu nhu đầu.
Cả hai bỗng dưng không hẹn mà đáy mắt đều như vạt sáng.
Rõ ràng là có bẫy!
==========//===========
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro