Chương 10
Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.
Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.
Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.
————————————
"Ngụy Anh, ngươi có làm được hay không?"
Giang Trừng ngồi trên giường, nhìn Nguỵ Anh ở trước án nhìn chằm chằm vào đống văn thư trầm tư suy nghĩ, không nhịn được mở miệng nói một câu: "Vẫn là để ta đến phê đi."
"Không không không, ta làm được!" Ngụy Anh liên tục xua tay, "Ngươi bây giờ không thể vất vả, cứ ngồi nghỉ ngơi đi."
Giang Trừng nhìn chung quanh, cảm thấy mình thật sự không có việc gì để làm, liền cầm lấy quả táo ở bên cạnh, gọt vỏ, cắt một miêng đưa tới phía Ngụy Anh.
"Nếm thử ngọt không?"
Ngụy Anh thỏa mãn thưởng thức mùi vị trái cây Giang Trừng đút cho mình, cảm giác cả người đều sung sướng.
Y nhẹ nhàng liếm ngón tay mảnh khảnh của Giang Trừng, thấy đối phương xấu hổ thu tay về, mới nhai nát miếng táo trong veo giòn ngọt nuốt xuống, cười nói: "Không có ngọt bằng ngươi."
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru."
Giang Trừng ăn miếng táo còn lại, trong bụng đột nhiên có cảm giác xông hai lần, dao trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng rõ ràng ngắn ngủi.
"Giang Trừng ngươi làm sao vậy? Đau bụng sao?"
Ngụy Anh nhìn thấy hắn ôm bụng, vội vàng đặt bút trong tay xuống, hoảng sợ đứng lên, "Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi gọi đại phu tới!"
"Không cần." Giang Trừng ngăn lại Ngụy Anh, chậm rãi kéo tay y đặt ở trên bụng mình.
Ngụy Anh sững sờ một lúc, sau đó liền cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi trong bụng. Rung động rất nhỏ cũng không tính mạnh mẽ hữu lực, lại tràn ngập hi vọng sức sống, khiến người không tự chủ được mà cảm thấy kính sợ.
Ngụy Anh theo Giang Trừng, đặt đầu lên bụng của hắn lắng nghe một hồi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không gì sánh được, một đôi mắt thông minh lại sáng ngời, sáng như Bắc Thần. (sao Bắc Đẩu)
Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút sưng húp của Giang Trừng, ánh mắt dần dần ảm đạm, mang theo vài phần thương tiếc cùng thương yêu.
"Đứa nhỏ thường xuyên cử động thế này, ngươi nhất định rất vất vả... Ta xoa chân cho ngươi."
Giang Trừng lắc đầu. "Vẫn ổn, không khó chịu lắm."
Ngụy Anh không nói gì nữa. Y lặng lẽ xoa chân cho Giang Trừng, nhìn đối phương thoải mái dần dần chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vén một sợi tóc trên trán Giang Trừng.
Kim Lăng nhìn mây đỏ trên bầu trời, vội vàng xoay người xuống ngựa, đưa sợi dây cho tiểu nhị đang đón khách bên ngoài quán trà.
"Một ấm trà và hai đĩa đồ ăn nhẹ."
"Được! Mời khách nhân vào trong!" Tiểu nhị nhiệt tình chào đón Kim Lăng vào, "Hôm qua, Thôi lão tiên vừa lúc nói đến 'Mạc Huyền Vũ đại náo Liên Hoa Ổ Lam Vong Cơ Lam giận dữ mắng mỏ Giang Vãn Ngâm.' Khách nhân này thân kim tinh tuyết lãng bào, là đệ tử Lan Lăng Kim thị đi, tối nay cũng đừng bỏ lỡ."
"... Mạc Huyền Vũ đại náo Liên Hoa Ổ?"
Kim Lăng lặp lại lời tiểu nhị, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người dẫn vào trong quán trà ngồi xuống.
Tiểu nhị quán trà nhanh chóng bày ra một bình dương tiện tuyết nha, và một đĩa bánh quế cùng hạnh nhân xốp giòn. Nước trà xanh thơm ngát thanh tao làm cho thế nhân cảm giác tinh thần sảng khoái vui vẻ.
Có một người ngồi giữa quán trà, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn. Tay lão cầm "Ngữ", ở dưới ánh mắt mong đợi của mọi người ngân nga mở miệng, vui vẻ thoải mái.
"Như đã đề cập lần trước, Hàm Quan Quân cùng Mạc công tử ở từ đường Giang gia đánh Giang tông chủ bị thương, hai bên chiến đấu đến hừng hực khí thế, lại giữa chừng bị Quỷ Tướng Quân nhảy ra đánh gãy..."
Kim Lăng nhấc nắp trà lên uống, không để ý bị nước trà làm bỏng, liên tục hà hơi, nhìn chằm chằm vào người kể chuyện không rời mắt.
"Kim tông chủ muốn đạt được mọi việc, dứt khoát nhốt mọi người ở trong miếu Quan Âm, dùng tiếng đàn tấn công. Y vung ra mấy dây đàn giả tấn công về phía Hàm Quang Quân cùng Mạc công tử, nửa đường bị Giang tông chủ chặn lại, liền thừa cơ xuất kiếm, đâm vào Giang tông chủ máu chảy như suối!"
Mỗi khi nói đến chỗ gay cấn, người kể chuyện theo bản năng nâng cao giọng, mặt mày hớn hở, người nghe xung quanh đều hồi hộp nín thở, sợ bỏ lỡ một chữ nửa câu.
"Hàm Quang Quân nghe thấy lời khiển trách của Giang tông chủ, lập tức tức giận không kìm được, đánh một chưởng vào vết thương trên ngực Giang tông chủ, lạnh lùng nói: Giang Vãn Ngâm, khẩu hạ lưu đức!"
Ngay khi câu nói này được nói ra, xung quanh đã náo động hẳn lên. Mọi người nhìn nhau, sau đó mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, tiếng người ồn ào khiến Kim Lăng hơi chóng mặt.
"Cô Tô Lam thị rất là quy phạm, thẳng thắn lỗi lạc, Hàm Quang Quân sao có thể giậu đổ bìm leo như vậy?"
"Nếu không phải vì cản dây đàn cho bọn họ, Giang tông chủ làm sao bị thương nặng?"
"Hàm Quang Quân lấy oán trả ơn, như thế làm sao xứng với danh quân tử?"
"Mạc công tử kia cũng thế, giả mạo Di Lăng lão tổ tổn thương cố hữu người ta, không biết sau khi Di Lăng lão tổ biết được việc này sẽ tức giận cỡ nào!"
"Đùng!"
Người kể chuyện thấy thế, tại công đường đột nhiên cầm Ngữ vỗ, người nghe xung quanh theo đó an tĩnh lại, chuyển sự chú ý trở lại người kể chuyện đang ngồi ngay ngắn.
"Mạc công tử kia cùng Giang tông chủ đối mặt một lúc lâu, mới nôn nóng nói: 'Xin lỗi... là ta nuốt lời.' Từ đó về sau, Cô Tô Lam thị lại thêm một cánh, Vân Mộng Giang thị lại không Song Kiệt. Mà Di Lăng lão tổ trở về, cùng Giang tông chủ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ đòi nợ, đó là một câu chuyện khác."
"Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe lần sau phân giải."
Khán giả trong quán trà đều thở dài lắc đầu than rằng người kể chuyện lại thừa nước đục thả câu.
"Thôi lão tiên sinh, xin ngài thương xót, kể tiếp phần sau đi!"
"Giải tán giải tán, mọi người ngày mai lại đến nghe sách."
Kim Lăng ngồi tại chỗ cũ, nhìn trà khách lục tục giải tán, yên lặng uống hết trà, sau đó để lại chút bạc trên bàn, rời khỏi quán trà.
Từ Lan Lăng đến Vân Mộng phải mất ít nhất một hoặc hai ngày. Trên đường Kim Lăng đi, mỗi lần nghỉ chân ở quán trà, khách sạn luôn có thể nghe được người kể chuyện đang kể về câu chuyện xảy ra ở từ đường Giang gia cùng miếu Quan Âm.
Mặc dù cách kể chuyện không tránh khỏi cường điệu, nhưng tất cả đều là sự thật, không hề kém cạnh lời thoại gốc. Kim Lăng nghe mọi người nói những lời chỉ trích Lam Trạm cùng Mạc Huyền Vũ, sau khi hả giận lại rất là nghi hoặc——
Rốt cuộc là ai tiết lộ những chuyện này ra ngoài? Chuyện ở từ đường chỉ có ba người biết, Lam Trạm cùng Mạc Huyền Vũ tuyệt đối không có khả năng tự hủy danh dự mà Giang Trừng cũng khinh thường với tuyên dương như thế.
Sau khi cậu tới Liên Hoa Ổ liền nói việc này cho Giang Trừng, vốn tưởng rằng đối phương cũng là một đầu mờ mịt, không ngờ tới Giang Trừng suy nghĩ một hồi liền có manh mối.
Hắn gọi Ngụy Anh tới, trực tiếp hỏi: "Những tin tức này là ngươi tung ra ngoài đúng không?"
Ngụy Anh bèn nói, trước khi mình hiện thân vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh Giang Trừng với trạng thái du linh, cũng mơ thấy chuyện ở từ đường cùng miếu Quan Âm. Trừ Ngụy Anh ra, không ai có thể làm được những điều này.
"Đương nhiên, trừ ta ra còn có thể là ai?" Ngụy Anh hào phóng thừa nhận nói. "Lam Trạm cùng Mạc Huyền Vũ có gan làm ngươi bị thương, chẳng lẽ không dám thừa nhận sao? Cho dù bọn hắn không nhận, lúc ấy ở miếu Quan Âm cũng không ít người, ta cũng không để ý lôi từng người bọn họ ra đối chất!"
"Bây giờ, từ tiên môn danh gia, cho tới giang hồ chợ búa, đều đang ngó chừng Cô Tô Lam thị. Ta ngược lại muốn xem xem, ở dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Lam Hi Thần có còn dám bảo vệ đệ đệ tốt của mình hay không!"
"Ngụy tiền bối..."
Kim Lăng kinh ngạc nhìn Ngụy Anh một chút, hiển nhiên là cậu không hề nghĩ tới đối phương còn có thủ đoạn như vậy, trong mắt hiện lên một chút sùng bái. Lời nói của con người là khủng khiếp nhất. Hai người kia dám trắng trợn tổn thương cậu của mình, nên chuẩn bị tinh thần đón nhận sự lên án của mọi người.
"Mối thù Lam Trạm làm ngươi bị thương ta còn chưa bắt đầu đòi, bây giờ cho bọn họ nếm thử trước khai vị là được rồi."
Ngụy Anh thấy Giang Trừng không có ý ngăn cản mình, càng cười đắc ý. "Nói thật với ngươi, ta ước gì Lam Vong Cơ thân bại danh liệt. Dù sao Cô Tô Lam thị bọn hắn coi trọng thanh danh nhất."
Y tự nhận mình không có ưu điểm gì khác, chính là đặc biệt bao che khuyết điểm. Giang Trừng không so đo, không có nghĩa là y có thể khoan nhượng những thứ này.
Kim Lăng nghĩ tới tình trạng cơ thể Giang Trừng bây giờ, không yên lòng nói: "Ngộ nhỡ bọn họ đến Liên Hoa Ổ tìm cậu gây phiền phức thì sao?"
Ngụy Anh một tay chạm vào eo Giang Trừng, một tay chậm rãi nâng lên, mỉm cười làm động tác cắt cổ —— "Vậy hãy để cho bọn hắn đi vào thì thẳng đi ra nằm ngang. Vừa vặn, ta cũng mười mấy năm chưa từng giết người, đang ngứa tay đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro